Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta Đám Vai Ác Hoảng Hồn


Tứ phẩm thì tính là gì, bọn họ còn có Vương gia!
Đáng tiếc là không thể nói ra, nghĩ đến thôi đã thấy ủy khuất.

Nhan Mộc An đau đầu, hóa ra số bạc nàng đang tiêu đều là kiếm được từ thanh lâu, haizzz~~~
“Các người thành thật khai báo cho ta, một tháng thanh lâu thu nhập được bao nhiêu?”
Ba người cũng liều mạng, nói tháng kiếm được nhiều nhất là hai mươi ba vạn lượng, đó là sau khi đã trừ phần trăm cho các cô nương, còn lại là lợi nhuận ròng.

“Thực sự là kiếm tiền như nước, chúng ta ban đầu còn muốn âm thầm mở đến kinh thành, thanh lâu ở kinh thành này còn kiếm được nhiều tiền hơn, có những nơi một đêm có thể kiếm được mấy vạn lượng, có những người có tiền thật sự là khó có thể tưởng tượng được.


Nhan Mộc An cảm thấy nếu để Hoàng thượng nghe được những lời này thì cũng phải động lòng.

Cũng chỉ là cái nghề này thôi mà, haizzz~~~
“Tình huống của ta các người cũng biết, mẫu thân mất rồi, quận chúa phủ chỉ là hư danh, một chút quyền thế cũng không có.



“Còn về phần Vương gia đối với ta thái độ thế nào, cho dù các người không nhìn thấy cũng nên đoán được.


Ánh mắt mấy người đều tối sầm lại, nghĩ đến ngần ấy bạc có thể sau này sẽ không còn liên quan gì đến mình nữa, lòng đau như cắt.

Nhan Mộc An nhìn dòng chữ trên đầu bọn họ biến đổi, khóe môi khẽ nhếch lên, lại nói: “Hôm qua Hoàng thượng triệu ta vào cung nhắc đến Nhan thị nhất tộc, còn dùng giọng điệu trêu chọc hỏi ta Nhan thị nhất tộc hai năm nay có phải kiếm được không ít tiền hay không, ý tứ các người hiểu chứ?”
Hai năm nay nhà họ Nhan dựa vào thân phận của Ung Sưởng mà làm những việc buôn bán công khai, tự nhiên là kiếm được không ít bạc, kỳ thực đối với bọn họ mà nói, không có thu nhập từ thanh lâu cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng vẫn vào kinh, chính là muốn xem xem thái độ của kinh thành đối với bọn họ rốt cuộc là như thế nào, Nhan thị nhất tộc là nên rụt rè hay là nên nắm lấy cơ hội mới.

“Hoàng thượng chẳng lẽ là…”
Muốn thanh toán bọn họ?
Mấy người lập tức trở nên căng thẳng, Nhan Mộc An rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, tiếp tục nói: “Ta đã nói trước mặt Hoàng thượng, Nhan gia có được ngày hôm nay đều là nhờ phúc trạch che chở của Hoàng thượng, lẽ ra nên bày tỏ lòng cảm tạ với Hoàng thượng.


“Cách thức cảm tạ chính là bạc, số lượng cụ thể chúng ta cần thương lượng một chút.


Nhan Hoài Đức phản ứng nhanh nhất: “Đây là chuyện tốt mà, tiêu tiền để mua bình an, nếu có thể, chúng ta có thể mỗi năm đều bày tỏ lòng cảm tạ với Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng che chở đôi chút là được rồi.


Ánh mắt Nhan Hoài Lâm và Nhan Hoài Khánh cũng lập tức sáng lên, nếu như vậy, Nhan thị nhất tộc bọn họ chẳng khác nào ôm được cái đùi to!
Nhan Mộc An vẫn tiếp tục nói: “Ta và Vương gia không có tình cảm, nhưng có thể nói đến lợi ích, tình hình triều đình chắc các người cũng biết ít nhiều, bạc chắc chắn là đang thiếu.


“Nhưng muốn mượn oai hùm, các người phải suy nghĩ kỹ càng, đừng chỉ nhìn trước mắt.



Mấy người vốn đã kích động, nghe được tin này thì lập tức im bặt, đúng vậy, hợp tác với Hoàng gia, nào có dễ dàng như vậy, lấy thanh lâu mà nói, rơi vào tay Vương gia chỉ e là sẽ có tác dụng khác.

Nhan Mộc An không nói nữa, tự mình uống trà, người nhà họ Nhan nhất định sẽ đồng ý, bởi vì Hoàng đế sẽ không cho phép bọn họ từ chối.

Không đồng ý cũng không được, bởi vì Hoàng đế sẽ đích thân khiến cho bọn họ đồng ý.

Không để nàng chờ lâu, Nhan Hoài Lâm đã gật đầu: “Người làm ăn ai mà chẳng muốn tìm chỗ dựa, mẫu thân con mất sớm, nhi tử trong phủ cũng không có ai nên người, những năm trước chúng ta cũng không dễ dàng gì, cũng may là con gả vào Vĩnh An vương phủ thì ngày tháng của chúng ta mới dễ thở hơn.


“Đều là tìm chỗ dựa, còn chỗ dựa nào tốt hơn Hoàng thượng và Vương gia?”
“Chuyện này cũng không do Nhan gia chúng ta lựa chọn, chỉ là chuyện này không thể làm ra mặt được, cây to đón gió, Hoàng thượng và Vương gia cũng có những nơi không tiện ra mặt, hơn nữa đã lật bài tẩy rồi, có một số việc sẽ khó làm, tốt nhất là để cho những người đó tự đi đoán, để bọn họ biết người đứng sau chúng ta là người không thể dò la được.


“Tiểu An à, con xem chúng ta nên làm như thế nào?”
Nhan Mộc An còn chưa kịp lên tiếng, nhà họ Cao bên cạnh đã gọi ăn cơm, Nhan Mộc An đứng dậy: “Đại bá, nhị bá và đường huynh, mọi người hãy suy nghĩ kỹ đi, chuyện này tốt nhất là chúng ta nên đưa ra phương án vào buổi chiều, sớm thực hiện.


Mấy người nhà họ Nhan cũng có ý này, bọn họ bây giờ mỗi ngày đều giảm thu nhập, so với Nhan Mộc An còn sốt ruột hơn, đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tượng oai phong lẫm liệt trên thương trường sau khi ôm được đùi Hoàng thượng.

“Mời mọi người cùng qua dùng bữa.



Biết được người trong tộc họ Nhan đến, Cao phu nhân định đi gọi, Nhan Mộc An ngăn cản: “Bọn họ đến là có việc, lúc này đang bàn bạc, không cần để ý đến bọn họ, trong phủ đã chuẩn bị cơm canh rồi.


Nói xong liền cười tủm tỉm sờ lên má Tiểu Cao Chiến: “Tiểu Cao Cao, tối qua ngủ ngon không?”
Mẫu thân nó cười nói: “Chỉ thiếu mỗi nước chui xuống gầm giường ngủ thôi.


Tiểu nhi ăn nhiều, buổi tối ngủ tự nhiên là không ngoan, Nhan Mộc An tỏ vẻ có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Làm sao bây giờ, tối nay ta lại ăn ngỗng quay, con có muốn đến không?”
Tiểu Cao Chiến lập tức cười toe toét, mẫu thân nó vội vàng ngăn cản, nào có thể bữa nào cũng đến nhà người ta ăn cơm chứ?
Bữa trưa nhà họ Cao rất thịnh soạn, Nhan Mộc An ăn rất vui vẻ, bỗng nhiên nhớ tới tối qua Ung Sưởng nói muốn đến ăn cơm, kết quả bây giờ người ta cũng chẳng thấy đến, có thể thấy nói lời này cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, không đến cũng tốt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận