Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta Đám Vai Ác Hoảng Hồn


Bọn họ làm trưởng bối, không xứng chức, đúng là vô dụng.
Mắt thấy trên đầu bình luận trên đầu bọn họ không ngừng biến hóa, khóe môi Nhan Mộc An khẽ giật.

Nếu đại tỷ ngốc nhìn thấy chắc hẳn sẽ cảm động lắm đây.
Đêm nay, Ung Sưởng không xuất hiện ở phủ quận chúa, Thải Hà bố trí đầu bếp làm những món ăn kia đều được Nhan Mộc An ban thưởng cho hạ nhân.

Nàng ăn một cái chân ngỗng thật to, sau đó cảm thấy mỹ mãn nằm ở trên giường gỗ lim tơ vàng ấm áp xem thoại bản.
Mặc dù nàng không kế thừa tài nghệ của Đại tỷ ngốc, nhưng có thể biết chữ của Nam Tề.

Đây là điều thuận tiện nhất, nếu không nàng cũng sẽ phải bí mật học thêm giống như Đại tỷ ngốc.

Ban đêm, không biết tuyết liền rơi xuống từ lúc nào, bay đầy trời.

Cuối cùng cũng xử lý xong công vụ Ung Sưởng đứng ở cửa ngẩng đầu lên nhìn trời, nhớ tới tối hôm qua hắn còn đồng ý muốn tới phủ quận chúa dùng cơm trưa và cơm tối.
Nhìn lại ngày hôm nay, chỉ sợ Vương phi đã dùng xong từ lâu.
"Vương phi có sai người tới mời không?"
Thuận Ý ôm một cái áo khoác da cừu cẩn thận phủ thêm cho hắn: "Phúc Lai bên người Vương phi có tới đây, biết Vương gia đang bận nên trở về."
Nhất định là lúc đó giọng của Phúc Lai quá lớn, quấy rầy Vương gia, làm Vương gia mất hứng.
"Vương gia, Trìnn cô nương tự tay hầm canh gà cho ngài, bây giờ còn đang hâm nóng trên bếp lò, ngài có muốn uống một chén không?"
Ung Sưởng không thay đổi sắc mặt nhưng Thuận Ý vẫn cảm giác được hắn không vui, lại lập tức nghe được Ung Sưởng nói: "Sau này đừng để cho nàng ta làm những thứ này."
Thời gian đều dành cho nấu canh, chẳng trách chuyện dịch hạch đến bây giờ cũng không có tiến triển gì.
Thuận Ý gật đầu đồng ý, khó tránh khỏi lại hiểu sai rồi, cảm thấy Vương gia nhà mình không nỡ để Trình cô nương đi làm những chuyện này.

Dù sao Trình cô nương bản lĩnh đầy mình, đôi tay đó là để trị bệnh cứu người, sao có thể để bị thương được?
Ung Sưởng cuối cùng cũng không ăn canh gà, chỉ ăn hai món cháo trắng rồi đi ngủ.
Tuyết vào ban đêm không ai nhìn thấy càng trở nên hỗn loạn, đợi đến khi bình minh ló dạng lại trả cho mọi người một mảnh gió lạnh gào thét, cùng với cho thấy tuyết đã bao phủ.
Nhan Mộc An ở trong chăn thoải mái duỗi lưng trở mình, hoàn toàn không có ý định rời giường, trời lạnh như vậy, rời giường làm gì?
"Cô nương, hoa mai trong sân nở rồi, đang nở trong tuyết, nhìn rất đẹp."
Thải Hà cẩn thận đi vào cửa, không cho một chút gió lạnh nào chui vào bên trong: "Chiếc áo choàng hồ ly làm vào mùa xuân hôm nay mặc là vừa vặn.

Hay là cô nương mặc vào đi ra ngoài ngắm hoa nhé.


Nếu hoa nở mà cô nương không nhìn thấy thì chẳng phải hoa đã nở vô ích rồi sao?"
Nhan Mộc An quay đầu cười nói: "Cái miệng nhỏ thật ngọt ngào, cô nương nhà muội không rời giường cũng nhớ tới."
Thải Hà hơ tay trên chậu than, sau đó lại cầm y phục Nhan Mộc An muốn mặc đi hơ: "Tối hôm qua sợ là tuyết rơi cả đêm, sáng nay rời giường chất thật dày, những hạ nhân chơi quá trớn, đắp vài người tuyết dưới gốc cây, nhìn rất là thú vị, lát nữa cô nương đi xem nhé?"
"Xem chứ."
Nhan Mộc An hiểu rõ bản thân, đừng thấy hiện tại nàng không muốn ra ngoài, chờ nàng ra khỏi cửa lại không muốn trở về phòng: "Ta cũng muốn đắp một con, đắp một con ngỗng nướng."
Lúc Quan ma ma đi vào nghe thấy những lời này của Nhan Mộc An, trên mặt vô thức mang theo ý cười, Vương phi trở về phủ quận chúa thì trở thành cô nương, tính tình ngày càng trẻ con.
"Thải Hà, lát nữa chọn lựa quần áo trang sức Vương phi ngày mai vào cung dự tiệc, đừng để nhăn."
Thái Hà cười gật đầu: "Nô tì nhớ kỹ việc này rồi."
Sửa soạn một lúc, Nhan Mộc An đi ra khỏi phòng, trước mặt chính là cơn gió lạnh như dao nạo xương.

Trên cành cây hay dưới mái hiên đều chất đầy tuyết, một mảnh trắng xóa.
Thải Hà đưa cho nàng một cái lò sưởi nhỏ tinh xảo, sau đó dẫn nàng đi ngắm mai.


Tuyết trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc đi ngang qua một cái viện còn nhìn thấy có người cầm cành cây chọc tuyết trên nóc nhà, khi tuyết rơi xuống các nha đầu cười tản ra bốn phía.

Thải Hà nói: "Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay to như vậy, sang năm tất nhiên là một năm được mùa."
Nhan Mộc An cười, không bao lâu đã tới hoa viên.

Mấy cành hoa xinh đẹp nở rộ trước đó cuối cùng vẫn không qua khỏi cái lạnh khắc nghiệt, ngược lại mấy chục đóa hoa mai kia tựa như đã nở rộ chỉ sau một đêm, tỏa ra từ trong đống tuyết, trên cánh hoa còn mang theo một chút băng tuyết, mang theo mùi mai thấm lạnh.
"Nở đẹp quá."
Nhan Mộc An có chút tiếc nuối, nếu như lúc này có điện thoại trong tay, nàng sẽ chụp một trăm tám mươi bức ảnh và khoe với chị em.
"Muội muội cũng tới ngắm hoa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận