Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta Đám Vai Ác Hoảng Hồn


Không biết Nhan Mộc Đức đến đây từ lúc nào, mặc chiếc áo choàng màu đen, rất giống Đại bàng núi(*), cười tủm tỉm đi về phía Nhan Mộc An: "Ta nhớ rõ những cây mai này là do cô cô trồng lúc còn ở đây.

Mỗi mùa đông khi nở rộ vô cùng xinh đẹp, khi đó cô cô còn có thể tổ chức một bữa tiệc ngắm mai vào mùa đông, mời phu nhân và các cô nương thân thiết đến ngắm."
(*)Đại bàng núi là nhân vật phản diện chính trong bộ phim Trí Thủ Uy Hổ Sơn.
"Nhoáng một cái đã nhiều năm trôi qua."
Nhan Mộc An nhìn hoa mai đầy cành, trong lòng nghĩ cũng là hoa mai mỏng manh cả: "Nghe nói loại hoa mai này lạnh, không thể ăn."
"Không thể ăn."
Nhan Mộc Đức cười nói: "Muội quên rồi, khi muội còn bé học đòi văn vẻ, lấy hoa mai làm lá trà ngâm, kết quả uống vào bị đau bụng không ngừng."
Nhan Mộc An nghiêng đầu nhìn hắn ta, thằng nhãi này chắc hẳn rất khó có cô nương thích đi, nói cái gì vậy?

Nhan Mộc Đức xấu hổ gãi sau gáy, cảm thấy lời vừa rồi không ổn, lúc ấy muội muội bởi vì thèm uống trà hoa đào, bị tiêu chảy đau bụng ba ngày, người đều lả đi.
Hơi xấu hổ nha~
"Muội muội, muội..."
Nhan Hoài Đức nhẫn nhịn, nhưng vì lo lắng nên mở miệng: "Ở vương phủ có tốt không?"
Nhan Mộc An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Đại tỷ ngốc sống có tốt không?
Chắc là...
"Sống cũng không tệ lắm."
Cho dù hạ nhân trong phủ không muốn gặp nàng, nhưng thấy mặt nàng vẫn phải khách sáo, chính mình lại có bạc, ít nhất ở trên phương diện ăn uống vẫn là rất thoải mái, về phần tình cảm ấy à, không đề cập tới cũng được.
Nhan Mộc Đức không quá tin những lời này, cũng sắp sang năm mới rồi mà muội muội vẫn còn ở nhà mẹ đẻ, đây làm sao là sống tốt đây?
Thấy bình luận trên trán hắn ta biến hóa, Nhan Mộc An nói: "Huynh không hiểu đâu, thật sự cũng không tệ lắm."
"Mặc dù Vương gia đối xử với ta không tốt lắm, nhưng chàng ấy đẹp trai, đẹp trai là có thể ăn cơm được rồi, chỉ cần ngắm thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui, cơm cũng có thể ăn nhiều hơn một chén, rất tốt."
Thấy Nhan Hoài Đức vẫn không tin, Nhan Mộc An đưa cho hắn ta một ví dụ: "Huynh cứ nghĩ như thế này đi, có hai nữ nhân một người là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng trong lòng không có huynh, nhưng vẫn gả cho huynh.

Một người thì không ưa nhìn, nhưng một lòng một dạ với huynh, cũng gả cho huynh, huynh chọn ai?"
Nhan Mộc Đức gần như không chút suy nghĩ chọn mỹ nhân ngay, đều gả cho hắn ta, trong lòng không có hắn ta cũng phải sống với mình thôi, dáng vẻ xinh đẹp là đủ rồi.
Cái người không ưa nhìn kia, thật sự xin lỗi, vừa nghĩ tới buổi sáng tỉnh dậy, bên người nằm một người không đẹp, còn sinh cho hắn ta một khuê nữ không đẹp đứng ở bên giường, hắn ta cảm thấy cho dù có kiếm tiền cũng không có ý nghĩa gì.
"Mặc dù muội đây là ngụy biện, nhưng ít nhiều vẫn có lý."

Nhan Mộc An tỏ vẻ trẻ con dễ dạy: "Cho nên, ta sống không tệ.

Tuy rằng Vương gia không muốn gặp ta, nhưng ta muốn gặp chàng ấy là được rồi, vả lại ta vẫn là Vương phi, tính ra, hời to."
Chẳng phải Đại tỷ ngốc cũng nhìn vào gương mặt đó của Ung Sưởng nên mới bắt đầu thần hồn điên đảo, say đắm, còn tràn đầy nhiệt tình...
Đúng vậy...
Đứng núi này trông núi nọ rất nhanh, có thể thấy được nàng ấy rất sốc trước đủ loại trai đẹp.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thật ra Ung Sưởng cũng có hơi vô tội, cũng bởi vì vẻ ngoài đẹp mắt mà bị Đại tỷ ngốc coi trọng, sau đó mặc kệ mong muốn của người ta ép buộc gả đi, sau đó yên lặng trả giá tự cảm động chính mình, người ta đối xử không tốt với nàng ấy cũng có thể hiểu được
Đều là tự tìm mà!
Đường đường là Thân vương, hôn sự của mình cũng không thể tự mình làm chủ, chưa có vào buổi sáng nào đó giết Đại tỷ ngốc đã coi như lương thiện rồi.
Hai người lại nói chuyện trong chốc lát, thấy Nhan Mộc An bắt đầu dọn tuyết nói muốn đắp người tuyết, Nhan Mộc Đức cũng hứng thú, hai huynh muội chung sức, không bao lâu đã đắp ra - Một con ngỗng nướng.
"Thú vị thật, dứt khoát đắp một đứa trẻ con luôn đi! Dáng vẻ như rất muốn ăn ngỗng nướng."
"Được thôi."

Hai người nói làm là làm, dù tay đỏ bừng vì lạnh cũng không quan tâm, chơi đùa đến quên thời gian không nói, lúc hai huynh đệ Nhan Hoài Lâm tới tìm bọn họ nói chuyện cũng không rời đi, vui vẻ đắp đống tác phẩm của bọn họ.
Lúc Ung Sưởng đến thì nhìn thấy dưới tàng cây mai một đen một xám hai bóng lưng lông xù ngồi chồm hổm trên mặt đất đang bận rộn gì đó.

Chờ đến gần nhìn thấy, khóe miệng hắn hơi co rút.

Trên mặt đất nằm một con ngỗng nướng, bên cạnh còn có một cái đĩa vỡ nát, một người tuyết ở bên cạnh gào khóc.
Tất cả đều là tuyết, giống y như đúc, rất thú vị.
"Đại ca, tay nghề của huynh không tồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận