Hoàng đế mới vừa nhận lấy thiên sách luận kia, vừa nhìn mở đầu đã có nội thị đến truyền lời: "Hoàng thượng, Miêu phi nương nương đưa canh ngân nhĩ tới cho người."
Vừa nghe đến hai chữ "Miêu phi" Hoàng đế hơi giật thót trong lòng, trong đầu đều là Nhan Mộc An nói người này cả người đều là trùng, muốn khống chế ông.
Ông còn chưa nghĩ ra cách xử lý Miêu phi thần không biết quỷ không hay, Miêu phi đã tìm tới cửa?
Huynh đệ ba người cũng hơi run rẩy, nhưng để không đánh rắn động cỏ, bọn họ cố giả vờ bình tĩnh.
"Mời Miêu phi vào."
Hoàng đế tỏ vẻ không thể rụt rè trước mặt con trai mình, ông chính là Hoàng đế mà, Hoàng đế nên không sợ gì hết!
Mỹ nhân xinh đẹp như liễu rũ trong gió, trên đầu châu thúy xung quanh, mặc áo choàng màu hạnh khiến nàng ta nổi bật như thể bước ra từ trong tranh.
Trước kia, Hoàng đế thích nhất là màu sắc xinh đẹp này của nàng ta.
"Hoàng thượng, thần thiếp biết được Hoàng thượng vẫn đang vất vả vì quốc sự, trong lòng thật sự là đau lòng.
Đáng tiếc thần thiếp ngu dốt không giúp được gì, chỉ có thể nấu một chung canh ngân nhĩ mang tới cho Hoàng thượng, làm ấm dạ dày."
Giọng nói chim hoàng oanh thoát ra khỏi cốc kia mang theo trong trẻo, trước kia Hoàng đế cũng thích giọng nói này của nàng ta, giọng hát dịu dàng lưu luyến, sau khi bận rộn vì quốc sự bận rộn được nghe một khúc như vậy, mệt mỏi cũng sẽ tan biến đi rất nhiều.
Lúc này đây, nó không khác gì tiếng ma quỷ gọi hồn, khiến cả người ông nổi da gà từng mảng từng mảng.
Một bàn tay ngọc mềm mại không xương nhẹ nhàng mở hộp thức ăn ra, móng ta mới sơn kết hợp với bát sư màu thiên thanh màu xanh bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Đáng tiếc Hoàng đế không có bất kỳ tâm trạng nào đi thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nhân, chỉ thấy một muỗng rồi một muỗng canh ngân nhĩ được múc vào trong bát, rõ ràng là tản ra mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ, nhưng Hoàng đế lại thấy được trùng đang bay loạn.
Lúc còn chưa hoàn hồn thì canh ngân nhĩ đã đưa đến bên tay Hoàng đế: "Hoàng thượng, nhân lúc còn nóng uống đi."
Hoàng đế vô thức nhận lấy chén, be huynh đệ ngồi bên dưới trên mặt lộ vẻ không đành lòng, phụ hoàng của bọn họ, đây là đang chuẩn bị muốn lấy thân thử độc?
Hoàng đế rối rắm trong lòng, trực tiếp giết chết Miêu phi, tất sẽ đánh rắn động cỏ, trong hậu cung của ông mà cũng có người của Thiên Thánh, chẳng lẽ nơi khác thì không?
Nhưng nếu như uống vào, ông vẫn có chút không dám, bởi ông sợ có trùng!
Ba huynh đệ nắm chặt nắm đấm, sợ trong bát kia có trùng, lúc này Ung Húc bất cứ giá nào, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhoẻn cười: "Phụ hoàng, nhi tử cảm thấy cả toàn thân đều lạnh lẽo, chi bằng cũng ban thưởng cho nhi thần một bát canh ngân nhĩ?"
Thấy đại ca đã nói như vậy rồi, Ung Triều cũng nói: "Phụ hoàng, nhi tử cũng muốn ăn một bát."
Cuối cùng Ung Hiển sắp khóc tới nơi, nhưng vẫn dũng cảm nói hắn ta cũng muốn.
Lúc nào cũng cứng rắn như sắt, chỉ có đối với em trai ruột của mình mới có chút dịu dàng.
Lúc này Hoàng đế đã sụp đổ phòng tuyến, con trai của ông đây là sẵn sàng chết vì mình sao?Còn tranh nhau chen lấn!
"Các ngươi..."
Ung Húc cười tiến lên nhận canh ngân nhĩ từ trong tay ông: "Phụ hoàng, người phải đau lòng cho con đó."
Nói xong mang theo quyết tâm thấy chết không sờn, ngửa đầu ừng ực uống hết canh ngân nhĩ trong bát.
Miêu phi há hốc mồm, đây là tình huống gì?
Uống xong Ung Húc tiếp tục cười nói: "Hương vị thật sự không tệ, đây là lần đầu tiên nếm được tay nghề của Miêu phi nương nương, chi bằng còn lại đều cho ta đi."
"Đại ca!"
Hai người Ung Triều và Ung Hiển nóng nảy: "Chúng ta......
"Lớn bé có trật tự, các đệ chờ lần sau."
Không cho hai huynh đệ bất kỳ cơ hội nào, Ung Húc trực tiếp uống hết một chung ngân nhĩ, bầu không khí trong phòng quái dị đến nỗi Miêu phi không ở lại được nữa, không đợi nàng ta muốn xin lui ra, Hoàng đế đã nổi giận: "Khốn kiếp, ngươi có còn để trẫm vào trong mắt không?"
"Xem ra là trẫm cho ngươi lá gan, để cho ngươi dám càn rỡ trước mặt trẫm như thế!"
Miêu phi lui ra trước.
Miêu phi vội vàng lui ra, ngay cả hộp thức ăn nàng ta mang đến cũng không mang về, ra cửa rồi vẫn có thể nghe được tiếng hét giận dữ của Hoàng đế, khóe môi nhếch lên, làm như không có việc gì trở về hậu cung.
"Âm thầm tìm kiếm cao thủ giải cổ, xem thử một chút."
"Hiện tại quan hệ của chúng ta và Thiên Thánh quan hệ vẫn còn, những người này ở trong cung cùng lắm là giám thị và truyền tin tức, hẳn là sẽ không hành động gì, nhưng vẫn đề phòng lỡ đâu."
Hoàng đế nói với Ung Húc, nhẹ nhàng biểu đạt một chút quan tâm đến từ người cha già.
Thuận tiện cũng là tìm được cao thủ hiểu rõ cổ, sau này ông cũng có thể dùng.
Ung Húc lại cảm động, đây là lần đầu tiên phụ hoàng nói dài với hắn ta như vậy: "Nhi thần biết rồi."
Thấy hắn ta lại lau nước mắt, chút cảm động kia trong lòng Hoàng đế bị ném lên chín tầng mây: "Ngày mai các ngươi bắt đầu đến quý phủ hoàng thúc thao luyện, cho dù hắn không ở nhà các ngươi cũng phải đi, bây giờ đi luôn đi!"
Tình thương của cha thì có đó, nhưng thật sự không nhiều lắm.
Rất nhanh, chuyện ba vị hoàng tử ở trong Ngự thư phòng chọc giận Hoàng thượng được truyền ra ngoài, một vị ma ma đứng ở trước mặt hoàng hậu: "Hoàng thượng phạt ba vị hoàng tử mỗi ngày đều đi Vĩnh An vương phủ tiếp nhận thao luyện, người của vương gia đều bước ra từ chiến trường, thủ hạ cũng không biết nặng nhẹ, nếu bị thương thì sao?"
Ba vị hoàng tử, có hai người là của Hoàng hậu, ban đầu cũng kê cao gối mà ngủ, nhưng tâm tư của Hoàng thượng ai đoán được đây?
Hơn nữa Hoàng Thượng cực kỳ coi trọng Vĩnh An Vương một tay nuôi lớn, người nào không biết còn tưởng rằng đó mới là con trai lớn của ông.
"Nương nương, quốc công tuy rằng nói nặng một chút, nhưng cũng là vì tốt cho nương nương."
Hoàng hậu vẫn không nhúc nhích: "Ba vị hoàng tử đều yếu kém, đi thao luyện cũng tốt, có thể tốt mới có thể lâu dài.
Ma ma không có việc gì thì đi xuống đi, cung yến ngày mai nhiều việc, các nơi đều nhìn chằm chằm vào, đừng để xảy ra sự cố."
Ma ma cũng không dám nhiều lời nữa, đứng dậy cáo lui.