Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta Đám Vai Ác Hoảng Hồn


Vị đại nhân kính rượu nói xong còn nhanh như chớp liếc mắt nhìn Nhan Mộc An một cái, [ Giá như có thể cưới được một vị vương phi xuất sắc thì tốt rồi, khuê nữ nhà hạ thần cũng không tệ, nhưng mà, nhưng mà! ]
Trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối không nói nên lời.

Nhan Mộc An khẽ hừ hai tiếng, [ Hận không thể thay thế, lời hay đấy, nếu như tối qua ngươi không ngủ lại kỹ viện thì ta đã tin rồi.

]
Tai Hoàng đế vểnh lên, hận không thể để cho tất cả các đại thần đều xúm lại, để cho ông cũng được biết thêm nhiều bí mật của các vị đại thần này.

Ung Sưởng nâng chén, uống cạn một hơi, rất nhanh lại có một vị đại thần khác tiến lên, cung kính nói một tràng dài rồi lại nhìn về phía Nhan Mộc An, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Các vị đại thần cứ lần lượt tiến lên, mỗi lần kính rượu xong, dòng chữ trên đầu đều là tiếc hận cho Ung Sưởng, bất mãn với Nhan Mộc An.


Nhan Mộc An thầm đảo mắt, điên cuồng phun tào: [ Ta đây người đẹp dáng chuẩn, tiền nhiều đến mức tiêu không hết, sao lại sỉ nhục vị vương gia nghèo rớt mồng tơi của các ngươi chứ? ]
[ Con gái nhà ngươi dan díu với biểu ca, cũng dám nói là tốt hơn ta sao? ]
[ Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi có con gái sao? ]
May mà cô nàng ngốc nghếch trước kia không nhìn thấy những dòng chữ này, nếu không e rằng đã nổi điên ngay tại chỗ rồi!
Ung Sưởng ngồi ngay bên cạnh nàng, những lời phàn nàn trong lòng nàng đều bị hắn nghe thấy rõ ràng, đặc biệt là câu "vương gia nghèo rớt mồng tơi" vừa thốt ra, sắc mặt hắn nhìn vị đại thần đang kính rượu kia lập tức trở nên khó coi, nếu không phải ánh mắt của Trương đại nhân này quá lộ liễu, thì vương phi có thể mắng hắn trong lòng như vậy sao?
Nhan Mộc An lại khẽ "hừ" một tiếng trong lòng, vốn đã chuẩn bị tinh thần để ăn uống linh đình, kết quả chỉ có vài món ăn nguội ngắt được bày trước mặt nàng, khiến người ta chẳng còn chút khẩu vị nào, hơn nữa còn phải chịu đựng nhiều người mắng chửi trong lòng như vậy, lửa giận trong lòng nàng bốc lên ngùn ngụt.

[ Ăn cũng khó xử, không ăn cũng khó xử, thôi thì không ăn nữa, yến tiệc gì chứ, lần sau không đến nữa! ]
Ung Sưởng im lặng gắp một cái đùi gà bỏ vào bát nàng, "Cái này còn nóng.

"
Vị đại nhân đang kính rượu suýt chút nữa thì sợ ngây người, vương gia gắp đùi gà cho vương phi, đây là thao tác gì vậy?
Chẳng lẽ vương gia đã bị ép đến mức phải chuẩn bị khuất phục rồi sao?
Nhan Mộc An hít sâu một hơi, "Ta không ăn da gà.

"
Ung Sưởng buông chén rượu xuống, cầm đũa chậm rãi bóc hết da gà cho nàng, còn xé thịt đùi gà thành từng miếng nhỏ, sau đó quay đầu nói với Thuận Ý đứng sau lưng: "Đi lấy cho vương phi một chén canh nóng.


"
Thuận Ý ngoan ngoãn đi ngay, không còn cách nào khác, vương phi đã lật ngược thế cờ rồi.

Nếu nói Ung Sưởng vốn lạnh nhạt với Nhan Mộc An khiến cho rất nhiều người nhìn thấy hi vọng, thì Ung Sưởng có thể tự tay bóc da gà, ân cần xé nhỏ thịt đùi gà lại càng khiến người ta mê mẩn.

Nghĩ thử xem, đối với Nhan Mộc An còn có thể như vậy, nếu đổi lại là mình, xuất sắc hơn Nhan Mộc An thì sao?
Một nam nhân dung mạo tuấn tú, thân phận tôn quý lại dịu dàng săn sóc mình, cảm giác đó!
Nhất định phải hành động ngay!
Một khúc ca vũ kết thúc, các vũ cơ lần lượt lui xuống, trong điện càng thêm náo nhiệt, một số vị đại thần quen biết đã ngồi chung một chỗ, các phu nhân cũng không chịu thua kém, một vị phu nhân đẫy đà dẫn theo một tiểu thư xinh đẹp bưng chén rượu đi đầu hướng Nhan Mộc An đi tới, vị tiểu thư kia liên tục liếc mắt đưa tình với Ung Sưởng.

"Vương phi, thiếp thân cùng tiểu nữ kính người một chén, tiểu nữ nhà thiếp thân vô cùng ngưỡng mộ người, cũng rất kính phục Hoài Tương quận chúa, nói là nhìn thấy người liền cảm thấy thân thiết.

"
Vị phu nhân đẫy đà kia ngoài miệng thì nói lời hay ý đẹp, nào biết Nhan Mộc An nhìn thấy rõ ràng dòng chữ khinh thường hiện lên trên đầu bà ta, Nhan Mộc An mỉm cười hỏi: "Không biết phu nhân là?"

Vị phu nhân kia sững người một chút, sau đó cười nói: "Thiếp thân là phu nhân của Lưu Uy tướng quân tứ phẩm, vị này là tiểu nữ Lưu Oánh.

"
"Thì ra là Lưu phu nhân, bản vương phi lâu ngày không ra khỏi phủ, đúng là có chút nhầm lẫn, nghe nói Lưu tướng quân trấn thủ biên cương, rất ít khi trở về, chẳng lẽ tiểu Lưu tướng quân cũng sắp đi rồi sao?"
Ánh mắt Nhan Mộc An đánh giá vị Lưu phu nhân này, [ Trời ạ, chính là bà ta, Lưu tướng quân tuy rằng trấn thủ biên cương dũng mãnh phi thường nhưng lại không rời khỏi nữ sắc, thiếp thất cũng phải đến bảy tám người, con cái sinh ra một đàn, vị Lưu phu nhân này cũng không chịu thua kém, trực tiếp đội cho Lưu tướng quân một cái mũ xanh, tiểu Lưu tướng quân là do Lưu phu nhân và biểu ca của bà ta sinh ra, vậy vị tiểu thư Lưu Oánh này! chậc chậc chậc! ]
Ung Sưởng!
Hắn đã nghe được những gì vậy?
Lần này đi biên cương hắn có gặp qua Lưu tướng quân, đúng là người yêu thích mỹ nhân, nhưng đầu óc tỉnh táo, giỏi dụng binh, giỏi phòng thủ, là một vị mãnh tướng hiếm có.

Ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế, Hoàng đế cũng nghe được lời của Nhan Mộc An, ông thầm nghĩ hổ phụ sinh hổ tử, Lưu tướng quân là hổ tướng như vậy, con trai của ông ta không nên là một tên công tử bột mới đúng, nhìn cũng chẳng giống Lưu tướng quân chút nào, nữ nhân này thật to gan!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận