Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta Đám Vai Ác Hoảng Hồn


Nhìn thấy đám người kia cười nói vui vẻ, Nhan Mộc An thật sự sợ bọn họ bị tâm thần phân liệt mất.

Trong lòng mắng chửi mà ngoài mặt vẫn tươi cười, đúng là diễn xuất đỉnh cao!
Ánh mắt Nhan Mộc An lướt qua đám võ tướng, bỗng nhiên dừng lại trên người một cậu bé.

Cậu bé có đôi lông mày rậm, đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh một vị tướng quân cao lớn vạm vỡ.
Cậu bé đưa tay định cầm ly rượu, nhưng vừa chạm vào đã bị vị tướng quân kia vỗ nhẹ vào mu bàn tay, bĩu môi, ánh mắt có chút ấm ức.
Đang xem kịch vui, một cô nương được Cao Phỉ Phỉ dìu bước đến.

Cao Phỉ Phỉ hành lễ xong, cười nói:
"Vương phi, đây là Nhị cô nương nhà Ngự sử đại nhân, tên là Tạ Tĩnh Hàm.

Nàng ấy thường nghe thiếp thân nhắc đến Vương phi, hôm nay muốn đến thỉnh an người.”

"Thần nữ kính Vương phi một ly, chúc Vương gia và Vương phi cầm sắt hoà minh, bạch đầu giai lão.”
Lời này nói ra, cứ như hôm nay là tiệc cưới của hai người vậy.

Nhan Mộc An cười nói:
"Bản vương phi rất thích cái miệng của Tạ nhị cô nương, giọng nói hay, lời nói cũng êm tai.”
Nói rồi, nàng quay sang Ung Sưởng: "Vương gia, chàng nói xem có đúng không?"
Nếu là Nhan Mộc An trước kia, nghe thấy câu này chắc chắn sẽ nghĩ người ta đang cười nhạo mình, ngoài mặt cười mà trong lòng đau như cắt.
Nhưng Nhan Mộc An bây giờ lại coi đó là lời khen, nuốt trọn vào bụng.
Ung Sưởng liếc mắt: "Nàng thấy sao thì là vậy.”
Chống lưng cho vợ chính là kiểu này nhỉ?
Chỉ cần không phải chuyện gì to tát, Vương phi nói gì là đấy.
Nhan Mộc An mỉm cười.

Tạ nhị cô nương cũng quay sang cười với Cao Phỉ Phỉ, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta lấy ra một chiếc túi thơm đưa cho Nhan Mộc An:
"Đây là túi thơm do chính tay thần nữ thêu, tay nghề còn non kém, muốn...!muốn tặng cho Vương phi.”
Trên túi thơm thêu hoa mai đỏ và một đôi chim nhỏ.

Nhan Mộc An nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng.
Nể mặt mũi Cao Phỉ Phỉ, nàng bảo Thải Hà cất đi: "Tay nghề của Tạ nhị cô nương rất tốt, đa tạ.”
Sau khi Tạ nhị cô nương rời đi, Nhan Mộc An liền vào hệ thống tìm kiếm thông tin về nàng ta.

Hoá ra lại là một cô nương sống dưới sự hà khắc của mẹ kế.

Ban đầu, nàng ta là Đại tiểu thư nhà họ Tạ.

Nhưng trước khi mẹ nàng ta qua đời, cha nàng ta đã dan díu với biểu muội, thậm chí còn có con riêng.
Sau khi vợ cả mất, cha nàng ta liền rước biểu muội kia về làm vợ, nàng ta từ Đại tiểu thư bỗng chốc trở thành Nhị tiểu thư, còn con gái riêng của cha nàng ta nghiễm nhiên thành Đại tiểu thư.
[Ngự sử mà cũng loạn thế này á, chậc chậc chậc.]
Có Tạ nhị cô nương mở đầu, rất nhiều cô nương khác cũng tiến lên thỉnh an Nhan Mộc An.
Tuy ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn Ung Sưởng, nhưng rõ ràng đã dè dặt hơn trước rất nhiều, lời nói ra cũng vô cùng dễ nghe.
[Giết gà dọa khỉ, bây giờ không khí tốt hơn hẳn.

Ôi chao, Chương phu nhân cũng cười với ta kìa.

Trước kia bà ta lúc nào cũng vênh mặt lên trời cơ mà?]
[A ha, con gái lớn nhà họ Lữ nhìn ta bằng ánh mắt hình viên đạn kìa.

Cứ chờ đấy, muội muội song sinh của ngươi sắp quay về rồi, ngày vui của ngươi không còn nhiều đâu!]
Nhan Mộc An vừa nhâm nhi bát súp nóng hổi, vừa âm thầm đánh giá các phu nhân, tiểu thư trong yến tiệc.
Nếu gặp người chưa biết rõ, nàng sẽ hỏi han thêm vài câu rồi vào hệ thống tìm kiếm thông tin, quả là vui không thể tả!
Ngồi bên cạnh, Ung Sưởng bất đắc dĩ phải nghe nàng lải nhải trong lòng một hồi lâu, nào là vị đại thần nào bề ngoài ngay thẳng, trong lòng toan tính hai mang; vị đại nhân nào bề ngoài trung thành, sau lưng lại nuôi một dàn tiểu thiếp; vị đại nhân nào vì muốn thăng quan tiến chức mà hối lộ ai đó bao nhiêu châu báu; thậm chí còn biết được có vị đại thần bề ngoài chính trực, thật thà lại là kẻ mạo danh người khác để vào triều.

Chuyện nào chuyện nấy đều khiến người ta phải há hốc mồm kinh ngạc.
Lúc này, lại có một vị đại nhân đến kính rượu Ung Sưởng.

Nhan Mộc An đang cao hứng bèn tra thông tin của vị đại nhân này, sau đó suýt chút nữa thì buông bát súp ra để giơ ngón cái với ông ta.
[Trời đất, bây giờ người ta hối lộ nhau cao tay như vậy sao? Ông ta tặng cho Khúc đại nhân một đống đá vô giá trị, sau đó sắp xếp người mua với giá cao, đẩy giá trị của đống đá lên, rồi lại giả vờ chúc mừng Khúc đại nhân, hỏi ông ta có muốn nhượng lại hay không.]
[Kết quả là Khúc đại nhân bán đống đá vô giá trị kia đi, thu về một khoản tiền lớn.

Mấy thao tác này, cho dù Hoàng đế đích thân điều tra cũng khó mà tìm ra được sơ hở.

Dù sao thì đồ tặng cũng chỉ là đống đá vô giá trị, ai ngờ đâu nó lại đáng giá như vậy chứ? Chỉ có thể nói là vận may của Khúc đại nhân quá tốt.]
[Học được chiêu này rồi!]
Đúng là đầu óc của đám người này hoạt động rất tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận