Thái Cẩn Ngôn đang vật vờ bên cạnh đó, cảm thấy được cường độ thè lưỡi của Ha Ha không hề giảm bớt, cũng vội vàng đính chính:
- Đừng nói thế, tôi không phải là anh của Ha Ha!
Lúc này Triệu Chân Tâm đâu còn tạm trí đâu mà phân biệt Thái Cẩn Ngôn là “anh” hay “không phải là anh” của Ha Ha nữa. Cậu xua xua tay, miệng xùy xùy vài tiếng, xua Ha Ha ra khỏi cửa. Để tránh cho Ha Ha lại đột ngột xông vào phòng nữa, Triệu Chân Tâm đóng cửa lại luôn. Ha Ha bị “xua đuổi phũ phàng”, tủi thân nằm ngoài cửa rên ư ử. Thái Cẩn Ngôn nghe mà lòng dạ mềm nhũn, cố gắng nhỏm dậy, năn nỉ:
- Em… cho phép Ha Ha vào phòng được không?
- Không được!
Triệu Chân Tâm nói chắc nịch như chém đinh chặt sắt. Thái Cẩn Ngôn không còn cách nào khác đành âm thầm xin lỗi Ha Ha trong lòng. Thân làm “con trai”, có lẽ Ha Ha không thể nào ngờ rằng “cha đẹp trai” của cậu chàng chỉ có thể tranh đấu vì “con” được mỗi một câu như thế. Thật ra thì lúc này Thái Cẩn Ngôn không còn một chút hơi sức nào, nói được một câu như thế đã là sự cố gắng rất lớn của hắn rồi. Không chỉ vậy, Triệu Chân Tâm còn mang khăn mềm đi nhúng nước, lau sạch mặt mũi cho Thái Cẩn Ngôn rồi mới cầm bát cháo và múc từng thìa đưa lên đến tận miệng của hắn. Thái Cẩn Ngôn đờ đẫn nhìn muỗng cháo đang dừng ở ngay trước môi của mình mà đầu óc đặc quánh. Đây là đâu? Tôi là ai? Cái muỗng này là cái gì vậy?
Nét mặt như đang nghi ngờ nhân sinh sâu sắc của Thái Cẩn Ngôn khiến Triệu Chân Tâm vừa tức vừa buồn cười. Sau đó cậu lại xót xa. Chỉ được đút có một muỗng cháo thôi mà tảng băng ngốc nhà cậu đã ngớ hết cả ra như thế này rồi. Trong quá khứ, Thái Cẩn Ngôn đã sống thiếu thốn tình cảm đến mức độ nào vậy? Trong lòng Triệu Chân Tâm ê ẩm, ngoài miệng cậu lại ngọt nhạt vừa dụ vừa dỗ:
- Anh mau ăn đi. Ăn một chút thôi cũng được. Anh ăn rồi thì mới có sức chăm sóc cho tôi chứ? Không phải anh quay về sớm như thế này là vì biết tôi bị bệnh, muốn về nhà để chăm sóc tôi hay sao?
Không sai, Triệu Chân Tâm đã đoán ra được lý do Thái Cẩn Ngôn quay về nhà trong đêm chính là vì cậu. Không chỉ vì ánh mắt đầy ẩn ý của thím Hai mỗi khi len lén nhìn cậu lúc ban chiều, mà còn vì ánh mắt đã bán đứng tâm sự của Thái Cẩn Ngôn khi cậu vừa nhìn thấy hắn vào khi nãy. Hơn nữa, Triệu Chân Tâm cũng biết, cho dù cậu có đoán sai đi nữa, thì việc cậu gián tiếp để lộ rằng bản thân cậu đang bị bệnh cũng sẽ khiến Thái Cẩn Ngôn có động lực gượng dậy.
Quả nhiên, Triệu Chân Tâm vừa dứt lời thì Thái Cẩn Ngôn đã ngoan ngoãn ngậm lấy muỗng cháo và nuốt số cháo xuống bụng. Ngọt quá. Thơm quá. Ấm quá. Thái Cẩn Ngôn như được phục hồi sinh lực, liên tiếp há mồm, ngoan ngoãn cho Triệu Chân Tâm đút cháo.
Chẳng mấy chốc bát cháo đã hết sạch. Thái Cẩn Ngôn cũng đã tỉnh táo hơn. Hắn nhìn Triệu Chân Tâm bằng cặp mắt sáng lấp lánh như có những vì sao đang nhảy múa khiến cậu gượng ngùng. Tầm mắt của Triệu Chân Tâm chạm vào những giọt mồ hôi đang rịn ra trên vầng trán rộng của Thái Cẩn Ngôn, cái cớ đánh lạc hướng chú ý của cậu ngay lập tức xuất hiện. Triệu Chân Tâm hắng giọng:
- E hèm… anh đã khỏe hơn chưa?
Thái Cẩn Ngôn gật đầu, cặp mắt vẫn nhìn Triệu Chân Tâm chằm chằm không rời. Triệu Chân Tâm nhỏ giọng đề nghị:
- Vậy… anh đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi chúng ta sẽ… nghỉ ngơi. Có được không?
Thái Cẩn Ngôn gật đầu, cụp mắt xuống khiến Triệu Chân Tâm nhất thời không đoán được tâm trạng của hắn. Cậu đặt cái bát rỗng lên bàn rồi khom xuống, đỡ Thái Cẩn Ngôn đứng dậy. Khi chạm vào phần lưng của Thái Cẩm Ngôn, với sự chú ý đặc biệt, Triệu Chân Tâm nhận ra cơ thể của hắn thoáng cứng lại. Là bởi vì bị chạm vào vết thương sao? Triệu Chân Tâm cau mày. Hôm trước cậu bị đập trúng có một gậy thôi mà đến hôm nay vẫn còn ê ẩm, Thái Cẩn Ngôn chắc chắn còn bị nhiều vết thương hơn cậu. Hắn sẽ rất đau, đúng không…
Trong lúc Triệu Chân Tâm đang âm thầm phỏng đoán vết thương và sự đau đớn của Thái Cẩn Ngôn thì ở phía ngược lại, Thái Cẩn Ngôn cũng nhìn thấy đôi chân mày đang cau chặt lại của cậu. Gần như là phản xạ, Thái Cẩn Ngôn cho rằng Triệu Chân Tâm cảm thấy khó chịu khi phải chạm vào hắn. Thế là Thái Cẩn Ngôn cố gắng trụ vững thân thể đang chao đảo, trầm giọng nói:
- Tôi có thể tự đi được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi.
Triệu Chân Tâm vẫn chưa an tâm lắm:
- Anh có thể tự đi được không đấy? Không cần tôi giúp thật à?
Dĩ nhiên là Thái Cẩn Ngôn không dám trả lời rằng hắn không cần Triệu Chân Tâm giúp. Thật ra trong lòng hắn mong mỏi được cậu chạm vào hơn ai hết. Nhưng Thái Cẩn Ngôn không muốn Triệu Chân Tâm cảm thấy không vui vì hắn; hắn càng không muốn cậu phải mệt nhọc vì hắn. Thế nên Thái Cẩn Ngôn nghĩ ra cách để Triệu Chân Tâm có thể “giúp” hắn một cách nhẹ nhàng hơn và bớt khó chịu hơn:
- Em giúp tôi sang phòng sách lấy một bộ đồ ở nhà là được.