Khi nhận thấy dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của Triệu Chân Tâm, trong lòng của Thái Cẩn Ngôn vừa hổ thẹn vừa tự trách không thôi. Và hắn lại càng không dám nhúc nhích bất cứ bộ phận nào trong khoang miệng. Hắn thật sự đang kiềm chế rất vất vả. Nếu chẳng may cái lưỡi dơ bấn của hắn dám chạm vào ngón tay thuần khiết của Chân Tâm, e là Thái Cẩn Ngôn sẽ không còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa mất.
Nhưng không phải Thái Cẩn Ngôn không muốn thì việc sẽ không xảy ra. Bởi vì, hắn cứng đơ, nhưng Triệu Chân Tâm thì rất linh hoạt. Ngón tay của cậu đã chạm được đến chiếc lưỡi mềm mại ấm nóng của Thái Cẩn Ngôn, và lại vô cùng hăng hái đùa nghịch nó. Cả ngón tay thon thon mềm mịn của cậu đã được khoang miệng của hắn sưởi ấm và bôi trơn. Ngón tay ấy như một chú sâu con, bò đến quấn lấy chiếc lưỡi của Thái Cẩn Ngôn, xoáy tròn, cuốn chiếc lưỡi của hắn cũng xoắn theo. Thái Cẩn Ngôn không tự chủ được, khẽ co rút cánh lưỡi. Sự
chuyển động đầy thẹn thùng ấy khiến Triệu Chân Tâm càng thêm ngạc nhiên và thích thú. So với chân răng và vòm họng cứng chắc và cứng nhắc, thì chiếc lưỡi mềm mại mà còn biết phản ứng lại hành động của cậu đúng là hấp dẫn hơn rất nhiều lần.
Thế là Triệu Chân Tâm tìm được trò vui mới. Cậu thò cả ngón tay trỏ vào miệng của Thái Cẩn Ngôn, rồi tiếp tục nhét thêm ngón giữa và ngón cái vào trong. Ba ngón tay hoàn toàn áp đảo, lấp đầy trong khuôn miệng của Thái Cẩn Ngôn, khiến khóe miệng của hắn hơi phồng lên.
Thái Cẩn Ngôn há hốc miệng, không dám ngậm xuống, sợ làm đau Triệu Chân Tâm. Nhưng hắn há hốc như thế, càng khiến đầu lưỡi càng lộ ra rõ hơn, như đang mời gọi Triệu Chân Tâm đến chơi đùa. Những ngón tay của Triệu Chân Tâm không ngừng quấn quýt, xoắn xuýt vòng quanh, khiến chiếc lưỡi của Thái Cẩn Ngôn cũng không ngừng uốn éo, run rẩy. Quấn lấy. Xoắn lấy. Níu lấy. Thái Cẩn Ngôn thở hổn hển. Trong miệng của hắn, nước miếng tuôn ra nhớp nháp.
Cảm giác như đã qua thiên trường địa cửu, tay của Triệu Chân Tâm đã mỏi rồi, cậu mới lưu luyến rút ngón tay ra khỏi miệng của Thái Cẩn Ngôn. Miệng của Thái Cẩn Ngôn vẫn há hốc, đầu lưỡi của hắn vô thức vươn ra theo ngón tay của Triệu Chân Tâm như chẳng muốn rời xa. Nhưng ngay sau đó, Thái Cẩn Ngôn nhận ra bản thân đã thất thố và quá phận, hắn đành chậm rãi thu lưỡi về, ngậm miệng lại, nuốt khan vài cái.
Lúc này, gương mặt của Thái Cẩn Ngôn đỏ ửng, hai mắt loang loáng nước, khóe miệng vẫn còn vương lại một ít chất nhờn trong suốt, trông quyến rũ cực kỳ. Triệu Chân Tâm cũng giơ ngón tay của mình lên, và cậu thành công khiến cho gương mặt của luôn lạnh lẽo như tảng băng của Thái Cẩn Ngôn chuyển thành đỏ rực. Bởi vì, trên ngón tay của cậu cũng dính dấp thứ chất nhờn trong suốt vừa lấy ra từ miệng của hắn. Không chỉ vậy, cậu còn nghiêng đầu ngước mắt nhìn hắn. Đầu ngón tay của cậu dính nước bọt của hắn sáng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện trong ánh nắng.
Cậu thích chí và đắc ý lắc lắc ngón tay ướt đẫm ấy ra trước mặt của Thái Cẩn Ngôn, cất giọng trong veo hỏi:
- Thái Cẩn Ngôn, trao đổi quỳnh dịch hương tân mà tiểu thuyết nói là như vầy sao?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Triệu Chân Tâm là đôi mắt trong sáng như nước, vô cùng hồn nhiên ngây thơ. Nhưng trong cảm nhận của Thái Cẩn Ngôn, khi Triệu Chân Tâm nói ra câu đó, đôi mắt của cậu lại như chứa đầy vẻ yêu mị câu hồn nhiếp phách khiến hắn chao đảo.
Trong lòng Thái Cẩn Ngôn tràn đầy căm tức, hắn thật muốn xẻ thịt lột da kẻ khốn kiếp nào dám đưa cho Chân Tâm đọc mấy quyển tiểu thuyết đó, dạy hư cậu, cũng đồng thời làm hỏng luôn của hắn rồi. Tầm mắt của Thái Cẩn Ngôn lại không thể khống chế mà len lén nhìn cánh môi hồng nhạt mềm mềm nho nhỏ của Chân Tâm đang liếng thoắng kể lại về những điều cậu đọc được trong tiểu thuyết. Cậu cứ nhắc đi nhắc lại cụm từ “trao đổi quỳnh dịch hương tân” làm Thái Cẩn Ngôn lại nuốt khan mấy cái, cổ họng khô khốc phát ra khàn khàn đầy mê hoặc:
- Không phải như vậy...
Mắt của Thái Cẩn Ngôn lại dán chặt vào đôi môi như cánh hoa đào của Triệu Chân Tâm. Cảm nhận được tầm mắt của hắn, cái lưỡi phấn hồng nhỏ xinh đầy đặn của cậu hơi đưa ra, liếm láp cánh môi hồng nhuận một chút. Rồi sau đó cậu lại thắc mắc về lời đáp của Thái Cẩn Ngôn:
- Sao lại không phải nhỉ? Theo như trong sách miêu tả thì đây đúng là “quỳnh dịch hương tân” còn gì? Sao anh lại nói là không phải trao đổi... A,...
Cậu tỏ ra đã hiểu, gật đầu reo lên:
- Đúng rồi, là trao đổi! Mới vừa rồi sao có thể xem là trao đổi được chứ!
Đúng lúc Thái Cẩn Ngôn mừng thầm vì Triệu Chân Tâm đã hiểu ra, thì hắn lại một lần nữa sững sờ vì một hành động ngây thơ nhưng lại khiến hắn chìm vào những ý nghĩ đen tối. Bởi vì, ngay sau đó, Triệu Chân Tâm lại trực tiếp đưa ngón tay vẫn đang ướt đẫm kia vào trong miệng nhỏ của mình!