Dựa vào những hiểu biết về tảng băng ngốc nghếch nào đó ở kiếp trước, Triệu Chân Tâm hoàn toàn có cơ sở để đoán rằng, ở kiếp này, dù Thái Cẩn Ngôn đã tiết lộ bí mật cho Triệu Chân Thành biết, nhưng với tính cách cứng nhắc và lạnh băng của hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ cắn chặt răng không hé nửa lời với cậu. Bỗng nhiên Triệu Chân Tâm hoang mang, cậu không thể xác định về hướng hành động của Thái Cẩn Ngôn. Tuy nhiên, thái độ hiện tại của hắn rõ ràng là đang giấu cậu việc đó. Nếu thế thì, khả năng Thái Cẩn Ngôn sẽ ngậm miệng giấu lòng như kiếp trước là rất cao.
Triệu Chân Tâm không muốn việc đó xảy ra. Ít nhất thì, khi cậu đã biết bí mật về thời hạn ba năm kia, cậu sẽ không để cho Thái Cẩn Ngôn có cơ hội viết trước đơn ly hôn.
Triệu Chân Tâm u oán bước lên xe, ngồi trầm ngâm ngẫm nghĩ. Thái Cẩn Ngôn hoang mang và lo sợ ngồi vào ghế tài xế. Lần này hắn cố ý không cài dây an toàn, nhưng Triệu Chân Tâm không thèm đưa tay sang cài giúp hắn nữa. Cậu chỉ lừ mắt, nghiêm giọng:
- Nếu anh không tự chú ý an toàn của bản thân thì tôi sẽ không ngồi xe do anh lái nữa.
Thái Cẩn Ngôn vội vàng dừng xe lại, chụp lấy dây an toàn, cài lại trong vòng một nốt nhạc. Triệu Chân Tâm mím môi nén cười. Cậu vẫn giữ giọng nghiêm nghị, cố ý chen thêm một ít cảm xúc ưu thương buồn bã nói:
- Lúc trước tôi từng xem một quyển truyện, kể về một người đàn ông cưới một cô gái mà anh ta không yêu, sau khi kết hôn, anh ta đã viết sẵn đơn ly hôn và cố ý khiến bản thân gặp tai nạn, để cô vợ kia cảm thấy cô ấy là tai họa của chồng, rồi đồng ý ly hôn với anh ta. Anh cứ không cài dây an toàn như thế, có phải anh cũng muốn làm giống như nhân vật đó không?
- Không, không phải! Anh không...
Thái Cẩn Ngôn nghẹn họng, ảo não. Hắn không thể phủ định rằng hắn cố ý không cài dây an toàn. Tiếng lòng của tảng băng ngốc vang lên ỉu xìu bên tai Triệu Chân Tâm:
[Mình không có ý muốn làm hại Chân Tâm hay khiến em ấy tự trách như thế đâu. Mình không có ý gì khác mà, mình chỉ muốn được Chân Tâm quan tâm như ban nãy mà thôi. Tuy nhiên, đúng là cách làm này của mình không được quang minh chính đại cho lắm. Hừ, Thái Cẩn Ngôn, mày đúng là đồ hèn hạ!]
Triệu Chân Tâm nhìn nét mặt đơ của chồng, cùng với những tiếng lòng vừa nghe thấy, cậu cảm nhận được rất rõ ràng là Thái Cẩn Ngôn đang rầu rĩ. Thuận nước đẩy thuyền, Triệu Chân Tâm không thèm giải thích hay an ủi Thái Cẩn Ngôn mà nêu ra vấn đề bản thân cậu đang quan tâm nhất lúc này:
- Vậy anh có viết sẵn đơn ly hôn với tôi không?
- ...
Thái Cẩn Ngôn giật mình, nghiến răng, siết chặt vô – lăng. Tiếng lòng của hắn rối loạn hốt hoảng:
[Sao Chân Tâm lại hỏi mình như vậy? Không lẽ nào Chân Tâm đã nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và anh hai ở hành lang bệnh viện lúc nãy rồi? Nhưng Chân Tâm không phải là người thích nghe lén chuyện của người khác. Mình không được nghĩ xấu cho em ấy như thế.]
Triệu Chân Tâm mím môi, cảm động. Thì ra Thái Cẩn Ngôn biết rõ là cậu không hề có thói xấu thích nghe lén nên ban nãy hắn mới không cảnh giác, không cẩn thận quan sát cánh cửa sau lưng mình khi đang nói chuyện như thế. Hắn quả thật đã rất tin tưởng cậu. Vậy mà, cậu lại thật sự đã nghe lén hắn nói chuyện, lại còn dùng việc đó để bắt chẹt hắn, hỏi khó hắn. Trong lòng Triệu Chân Tâm thoáng áy náy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Triệu Chân Tâm đã nghĩ lại. Thật ra, Triệu Chân Tâm đúng là không thích nghe lén chuyện của người khác. Nhưng chuyện mà anh trai ruột của cậu nói với chồng của cậu thì chắc chắn không phải là chuyện của người khác rồi. Hơn nữa, cậu nghe lén như thế cũng là xuất phát từ thiện chí muốn có thể kịp thời ngăn cản khi hai người đàn anh kia nảy sinh mâu thuẫn hoặc xung đột. Không ngờ cậu lại nghe được chuyện có liên quan đến mình và đến hạnh phúc hôn nhân nửa đời sau của cậu. Thế nên, Triệu Chân Tâm không còn cảm thấy áy náy nữa, mà còn hạ quyết tâm ngăn cản Thái Cẩn Ngôn viết đơn ly hôn:
- Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận ký vào một tờ đơn ly hôn đã viết sẵn trước như thế đâu. Tôi không ngu ngốc như nhân vật cô vợ trong truyện kia đâu!
Thái Cẩn Ngôn len lén thở phào. Thì ra là Triệu Chân Tâm đang liên hệ với tình tiết trong truyện. Dù vậy, hắn vẫn không nén nổi tò mò mà hỏi lại:
- Tại sao?
- Anh không cảm thấy việc một người đàn ông viết sẵn đơn ly hôn khi vừa mới cưới vợ là một chuyện xúc phạm người vợ rất nặng nề sao? Như thế có khác gì anh ta muốn thể hiện rằng, anh ta vốn không hề yêu thương hay trân trọng người vợ kia, và anh ta có thể vứt bỏ người vợ ấy lúc nào cũng được? Nếu là tôi, tôi sẽ không chấp nhận nổi, tôi sẽ rất buồn, sẽ rất tổn thương, tôi sẽ phát điên lên mất.
- À, ừm.
Thái Cẩn Ngôn ậm à ậm ừ, trong đầu nghiêm túc suy nghĩ lại về kế hoạch viết trước đơn ly hôn của bản thân.