Thái Cẩn Ngôn ai oán nhìn theo bóng lưng của Triệu Chân Tâm, ủ dột bước theo cậu vào nhà.
Trong bếp, thím Hai đã dọn xong bữa cơm chiều. Triệu Chân Tâm đặt Ha Ha xuống đất, rửa tay rồi cùng Thái Cẩn Ngôn ăn cơm. Trong lúc ăn, cậu cứ thỉnh thoảng lại nhìn Ha Ha mà tủm tỉm cười khiến Thái Cẩn Ngôn ngứa mắt, ghen tị và đau lòng gần chết. Lẽ ra ánh mắt của Triệu Chân Tâm đã hướng về hắn, lẽ ra nụ cười của Triệu Chân Tâm cũng dành cho hắn. Nhưng tại vì sự hiện diện của Ha Ha mà số “phúc lợi” ít ỏi hắn có được trong cuộc hôn nhân này đã bị chuyển mục tiều. Nhớ lại cái rút tay dứt khoát ban nãy của Triệu Chân Tâm, trong lòng Thái Cẩn Ngôn dâng lên một luồng oán khí.
Triệu Chân Tâm không hiểu vì sao Thái Cẩn Ngôn bỗng nhiên lại sa sầm mặt mũi. Nhưng cậu cũng không dám nhìn thẳng hắn hay trực tiếp hỏi hắn mà chỉ dám mượn Ha Ha để dùng dư quang khóe mắt liếc hắn mà thôi. cậu đang chờ Thái Cẩn Ngôn nhắc lại về cái nắm tay ban nãy, hoặc hắn sẽ giải thích về lời hẹn ba năm kia, hay ít ra hắn cũng sẽ có một chút biểu hiện gì đó cho thấy hắn đang cố gắng muốn xây dựng tình cảm với cậu.
Thế nhưng, Triệu Chân Tâm đợi rồi lại đợi, chỉ đợi được gương mặt lạnh ngắt của Thái Cẩn Ngôn. Khi bữa cơm đã ăn xong, thím Hai dọn dẹp rồi tạm biệt ra về, Thái Cẩn Ngôn mới mở miệng nói. Nhưng lời hắn nói ra lại khiến Triệu Chân Tâm vô cùng hụt hẫng:
- Sáng mai anh phải đi công tác sớm. Nếu em ở nhà này thấy buồn thì có thể đến ở với anh trai chị dâu... của em.
- Anh đi công tác sao?
Triệu Chân Tâm sửng sốt, khó thể tin nổi mà hỏi lại. Thái Cẩn Ngôn lại chỉ lạnh nhạt đáp lời:
- Ừ, anh đi công tác ở nước H.
- Kế hoạch này đã có từ khi nào? – Triệu Chân Tâm tiếp tục hỏi.
- Từ tháng trước.
- Nghĩa là trước khi chúng ta kết hôn sao?
- Ừm.
Thái Cẩn Ngôn khẽ gật đầu. Triệu Chân Tâm không nhớ rõ ở kiếp trước Thái Cẩn Ngôn có đề cập chuyện này với mình hay không, nhưng khi đó có lẽ cậu cũng muốn Thái Cẩn Ngôn mau đi sớm, dù sao lúc hai người ở cùng một chỗ có chút xấu hổ.
Nhưng hiện tại Triệu Chân Tâm lại cảm thấy, ngày thứ hai sau khi kết hôn Thái Cẩn Ngôn lại để mặc vợ mới cưới ở nhà một mình mà đi công tác thì đúng là có vấn đề rất lớn. Không phải là Thái Cẩn Ngôn yêu cậu sao? Đây là thái độ và cách cư xử của một người đàn ông yêu vợ hay sao?
Trong lòng ngập tràn thắc mắc và nghi ngại, nhưng Triệu Chân Tâm lại không thể mở miệng chất vấn Thái Cẩn Ngôn tiếp nữa. Vốn là hôn lễ của hai người chuẩn bị rất vội vàng, nếu Thái Cẩn Ngôn đã sớm lên kế hoạch đi công tác, thì cũng hoàn toàn có khả năng. Vì giúp anh trai cậu cứu vãn việc kinh doanh mà Thái Cẩn Ngôn đã gặp khá nhiều rắc rối trong công việc, Triệu Chân Tâm cảm thấy, cậu không thể ích kỷ và nông nổi để xen vào hay ngăn cản kế hoạch công tác của Thái Cẩn Ngôn.
Hơn nữa, việc nhận ra bản thân ở kiếp trước đã hiểu lầm Thái Cẩn Ngôn khiến nhất thời triệu Chân Tâm không biết phải đối mặt với tảng băng ngốc nghếch nhà mình như thế nào. Cậu cũng chưa biết phải bù đắp cho Thái Cẩn Ngôn như thế nào để hắn đừng bất ngờ và nghi ngờ. Cuối cùng Triệu Chân Tâm chỉ có thể hỏi:
- Anh định đi mấy ngày?
- Một tuần. - Thái Cẩn Ngôn trả lời ngắn gọn.
- Anh đã thu xếp đồ đạc xong chưa? - Triệu Chân Tâm lại hỏi.
- Đã thu xếp xong rồi.
Thái Cẩn Ngôn gật đầu, thể hiện hoàn hảo bộ dáng của người được “phỏng vấn”, hỏi gì đáp nấy không chút dư thừa. Triệu Chân Tâm bỗng cảm thấy mình cũng không còn gì để nói, càng không có gì để làm, thế là cậu chỉ có thể cứng ngắc nói hai câu:
- Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi. Chúc anh đi công tác thuận lợi
- Cảm ơn.
Nghe hai tiếng “cảm ơn” của Thái Cẩn Ngôn mà Triệu Chân Tâm lại càng thêm chột dạ và áy náy. Cậu vội vã bỏ về phòng, đóng cửa lại. Thế nên, Triệu Chân Tâm không thể nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn ở sau lưng cậu, cách một khoảng khá xa.
Nhìn bóng lưng của Triệu Chân Tâm đi như chạy về phía cầu thang và nghe tiếng cửa phòng đóng sầm lại, Thái Cẩn Ngôn gật đầu, cúi mặt che giấu sự mất mát trong ánh mắt. Quả nhiên, Triệu Chân Tâm không không hề cảm thấy có vấn đề gì đối việc hắn đi công tác dài ngày trong thời điểm này. Đừng nói là không nỡ, ngay cả một chút bất mãn cậu cũng không hề có. Thái Cẩn Ngôn lủi thủi đi về phòng, trong lòng chua chát nghĩ, thậm chí, rất có thể Triệu Chân Tâm còn cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái khi không cần phải nhìn thấy gương mặt khó ưa của hắn trong cả một tuần lễ nữa kìa.
Sáng hôm sau, Thái Cẩn Ngôn dậy sớm, cầm lấy va li hành lý đã chuẩn bị xong từ sớm, lặng lẽ mở cửa ra ngoài.