Thím Hai cũng vừa mới đến, nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn chuẩn bị đi, thím gật đầu chào, định mở miệng hỏi thăm thì Thái Cẩn Ngôn đã ngăn lại. Hắn thấp giọng, nói nhỏ:
- Thím Hai, Chân Tâm vẫn còn ngủ. Thím làm việc nhẹ tay nhẹ chân một chút, đừng để cậu ấy giật mình. Hôm nay tôi có việc phải đi một tuần, có lẽ Chân Tâm cũng sẽ về nhà bên kia, cho nên thím không cần phải tới thường xuyên đâu, tranh thủ thời gian đưa cháu nội đi chơi đi. Vé tôi đã để trên bàn bếp đấy.
- Vâng, cảm ơn cậu chủ!
- Không cần khách sáo!
Thái Cẩn Ngôn vừa nói vừa bước ra cổng. Phương Hiệp Hòa vốn đã lái xe chờ sẵn ngoài rào, lúc Thái Cẩn Ngôn kéo vali đi ra, Triệu Chân Tâm đã từ trên lầu bước xuống, muốn đến tiễn, nhưng Thái Cẩn Ngôn quay lại nhìn thấy liền đưa tay ngăn cản:
- Bên ngoài rất lạnh, em đừng đi ra.
Câu nói này của Thái Cẩn Ngôn khiến cho Triệu Chân Tâm đang định bước ra đành phải dừng lại. Trong đầu của Thái Cẩn Ngôn đặc quánh, không nghĩ ngợi được gì nên Triệu Chân Tâm càng bối rối vì không nghe được tiếng lòng chân thật của người đối diện. Bỗng nhiên Triệu Chân Tâm cảm thấy có chút xấu hổ. Hóa ra cậu vẫn chưa thật sự hiểu rõ được Thái Cẩn Ngôn. Bởi vì nếu không nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn thì Triệu Chân Tâm nhận ra cậu không thể phân biệt được trong lời nói này của Thái Cẩn Ngôn là vì quan tâm đến cậu hay vì hắn không muốn cậu đến gần.
Triệu Chân Tâm cau mày. Cậu không biết kỹ năng có thể nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn của mình thật ra là tốt hay là không tốt nữa. Lẽ nào cả đời cậu chỉ có thể dựa vào việc nghe tiếng lòng mới có thể hiểu được chồng của mình hay sao?
Một cơn gió lạnh phất qua khiến Triệu Chân Tâm sực tỉnh lại. Cậu đảo nhanh mắt, phán đoán tình hình. Mặc dù Triệu Chân Tâm luôn hy vọng Thái Cẩn Ngôn có thể bộc lộ sự quan tâm dành cho cậu. Tuy nhiên, nếu trong tình huống mập mờ không thể xác định rõ như thế này, Triệu Chân Tâm sẽ không vồn vã chạy ra khi Thái Cẩn Ngôn đã lên tiếng ngăn cản như thế.
Cuộc hôn nhân của hai người về bản chất đúng là vì lợi ích, cậu sợ mình quá chủ động, sẽ để cho Thái Cẩn Ngôn cảm thấy mình là loại người nôn nóng muốn dựa dẫm vào hắn, nịnh bợ hắn để nhận được lợi lộc từ hắn. Danh dự của gia đình và lòng tự trọng của cậu không cho phép Triệu Chân Tâm làm như thế.
Tuy nhiên, nhìn Thái Cẩn Ngôn lầm lũi bước đi trong mà sương sớm mờ nhạt, trong lòng Triệu Chân Tâm bỗng thấy nao nao. Thậm chí cậu còn định thu hết can đảm, vứt hết mặt mũi mà chạy ra ôm lấy tấm lưng cô độc kia. May mà thím Hai đã lên tiếng, giúp Triệu Chân Tâm nhanh chóng định thần lại. Giọng của thím Hai khá lo lắng:
- Ôi.. Cậu chủ quên mang khăn quàng cổ theo rồi!
Thím Hai cầm một chiếc khăn quàng cổ bằng len màu đen ra, vội vội vàng vàng muốn đi ra cổng.
- Thím Hai.
Triệu Chân Tâm do dự một hồi, sau đó lên tiếng gọi Thím Hai lại:
- Thím đưa khăn quàng cổ cho cháu đi, cháu đi đưa cho anh ấy.
- Cậu muốn đưa cho cậu chủ sao? Vậy thì tốt quá, khăn quàng cổ đây.
Thím Hai mừng rỡ đem khăn quàng cổ đưa cho Triệu Chân Tâm thì liền xoay người tiếp tục làm công việc của mình. Triệu Chân Tâm cầm theo khăn quàng cổ bước nhanh ra thềm, vừa lúc trông thấy Thái Cẩn Ngôn ngồi vào trong xe. Triệu Chân Tâm vội vàng gọi to:
- Thái Cẩn Ngôn.
Ngón tay Thái Cẩn Ngôn đang nắm lấy cửa xe đột nhiên cứng đờ, hắn không có chút không dám tin, quay đầu nhìn về phía cửa nhà. Trông thấy Triệu Chân Tâm đang tất tả đi tới phía cổng, Thái Cẩn Ngôn vội vàng mở cửa xe, lo lắng cất tiếng hỏi:
- Có gì không?
Thái Cẩn Ngôn tưởng đã xảy chuyện gì, ánh mắt len lén quan sát một vòng từ đầu đến chân của Triệu Chân Tâm, trong lòng thầm cân nhắc, nếu hắn không xuất hiện trong chuyến công tác này, thì tỉ lệ thành công sẽ là bao nhiêu, nếu chẳng may không ký kết được với đối tác lần này, hắn còn có thể tìm cách nào xoay sở. Bởi vì, nếu Triệu Chân Tâm thật sự có chuyện, Thái Cẩn Ngôn biết, hắn sẽ bất chấp tất cả để ở lại bên cậu, dù sau đó hắn sẽ rất vất vả và khó khăn đề đền bù tổn thất cho công ty.
Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh, Tổng giám đốc lại suy nghĩ linh tinh nữa rồi. Bởi vì, Triệu Chân Tâm vốn không có chuyện gì. Nghe thấy tiếng lòng xao động của hắn, nhìn thấy sự lo lắng kín đáo của Thái Cẩn Ngôn, cậu nở nụ cười, giơ một góc khăn quàng cổ ra, ngượng ngùng nói:
- Anh
quên khăn quàng cổ.
- ...
Thái Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ trong tay Triệu Chân Tâm, trong lòng trào dâng khá nhiều cảm xúc. Có sự kinh ngạc và mừng rỡ vì nghĩ rằng Triệu Chân Tâm đang quan tâm đến hắn, nhưng rồi lại có cả hoang mang và nghi ngại, Triệu Chân Tâm sao lại quan tâm đến hắn, cuối cùng là đau lòng và áy náy, hắn vậy mà lại để Triệu Chân Tâm lo lắng và phong phanh chạy ra khỏi nhà khi trời đang lạnh như thế này.