Triệu Chân Tâm gật đầu với Phương Hiệp Hòa, tỏ ý đã hiểu. Rồi cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay cầm một tờ tạp chí đặt trên bàn, lật lật vài trang xem thử. Đọc một lúc, Triệu Chân Tâm phát hiện, tạp chí của doanh nghiệp hóa ra cũng có rất nhiều thứ để xem.
Trái với bộ dáng nhàn nhã của Triệu Chân Tâm, trong lòng của Phương Hiệp Hòa lại đang nóng như bị lửa đốt. Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Chị dâu của nhà anh bỗng nhiên “đột kích” vào tận “hang ổ”, à nhầm, vào tận văn phòng của Tổng giám đốc như thế này có phải là vì cậu ấy đã nghe được tin tức về việc có một gã, hoặc là một ả “hồ ly tinh” nào đó sắp được đưa vào đây làm việc rồi hay không? Ngay đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà Tổng giám đốc của anh lại biến đi đâu mất, như thế có phải lại càng khiến cho chị dâu thêm nghi ngờ hay không? Phương Hiệp Hòa ngồi nhấp nhổm không yên. Anh nhìn nét mặt của Triệu Chân Tâm, càng nhìn càng cảm thấy dù theo phương hướng nào cũng đang cảm thấy rằng cậu đang che giấu tâm sự.
Đúng lúc Phương Hiệp Hòa chịu hết nổi rồi, muốn đứng dậy gọi điện thoại cho Thái Cẩn Ngôn để báo nguy, à nhầm, báo an, à lại nhầm, báo cáo, thì cánh cửa phòng bật mở. Thái Cẩn Ngôn thất tha thất thểu bước vào. Phương Hiệp Hòa mừng rỡ, đứng bật dậy, reo lên:
- Tổng giám đốc, anh về rồi! Anh…
Phương Hiệp Hòa nghẹn lời nửa chừng, mở mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mặt của Thái Cẩn Ngôn. Cùng lúc đó, Triệu Chân Tâm cũng ngước lên. Và rồi cậu cũng đứng phắt dậy, bước đến trước mặt Thái Cẩn Ngôn, nhìn anh chằm chằm. Trên gương mặt điển trai cương nghị của Thái Cẩn Ngôn có đến mấy vết bầm vô cùng nổi bật. Hai vết bầm to tướng ở hai bên quai hàm, một vết bầm khác cũng to không kém ở ngay gò má bên trái. Gò má bên phải của Thái Cẩn Ngôn thì còn hằn đỏ vết của mấy ngón tay. Đây là dấu vết bị người ta đấm vào mặt, tát vào mặt. Là ai đã dám đánh Thái Cẩn Ngôn ra nông nỗi thế này? Triệu Chân Tâm có cảm giác một ngọn lửa phừng lên, khiến đầu của cậu nóng bừng đến muốn bốc khói.
Ngược lại, Thái Cẩn Ngôn thì lạnh buốt cả tâm can. Hắn vừa mới đến nhà của anh trai và chị dâu vợ thì bị anh vợ đại nhân đấm cho ba cái, lại bị chị dâu vợ đại nhân tát cho một cái và mắng hắn cả nửa buổi. Tinh thần của Thái Cẩn Ngôn vẫn còn chưa kịp hồi phục sau một trận bị đánh bị mắng tơi tả. Hắn gắng gượng lê lết tấm thân tàn về công ty, định nhờ công việc làm quên đi vết thương lòng. Thế nhưng mở cửa văn phòng bước vào rồi Thái Cẩn Ngôn mới nhận ra, hắn đã quên một việc rất quan trọng: Hôm nay Triệu Chân Tâm đến công ty làm việc. Thế nên, trước hai ánh nhìn soi mói đến muốn phát ra lửa của Triệu Chân Tâm và Phương Hiệp Hòa, gương mặt của Thái Cẩn Ngôn vẫn cứ đơ ra, lạnh ngắt.
Phương Hiệp Hòa chỉ sửng sốt một lúc rồi tức giận gầm lên:
- Khốn kiếp! Anh mau nói cho tôi biết, tụi nào đã đánh anh? Anh đã báo cảnh sát chưa? Để tôi gọi Thiên Chi, chúng ta phải kiện tụi nó vô tù mới được.
Thái Cẩn Ngôn vội vã lắc đầu:
- Không cần. Không được. Tôi không sao. Anh mau chuẩn bị hồ sơ và thông báo cuộc họp đi. Nửa tiếng sau chúng ta bắt đầu phiên họp.
Phương Hiệp Hòa trừng mắt, gắt gỏng:
- Còn họp hành gì nữa? Anh vác bộ mặt bầm tím thế này vào phòng họp hay sao? Anh muốn Lê Thiên Chi lật bàn đập ghế anh mới chịu hả?
Bộ mặt của Thái Cẩn Ngôn bị đánh ra nông nổi này rồi, ngay cả Phương Hiệp Hòa vốn điềm tĩnh, hiền hòa mà còn nổi nóng đến như thế, huống hồ chi là Lê Thiên Chi nổi tiếng xốc nổi, ngông cuồng. Nhớ lại bản tính của bạn mình, Thái Cẩn Ngôn không nén được tiếng thở dài. Hắn cũng có muốn xảy ra chuyện như thế này đâu. Nhưng dù sao thì chuyện cũng đã rồi, Thái Cẩn Ngôn không muốn lại có thêm rắc rối gì nữa. Huống chi, người đánh Thái Cẩn Ngôn lại là những người mà Triệu Chân Tâm yêu thương và kính trọng. Đừng nói là bị vài vết bầm trên mặt, cho dù hiện tại bị đánh đến nhập viện, Thái Cẩn Ngôn cũng không thể nào đưa họ ra tòa cho được. Không chỉ vậy, lúc này hắn còn phải cố gắng tìm cách lấp liếm cho qua chuyện, giấu kín “hung thủ” đã hành hung mình cho thật kỹ, không để bất cứ ai, đặc biệt là Triệu Chân Tâm biết được. Nghĩ thế, Thái Cẩn Ngôn nghiêm nghị nhìn Phương Hiệp Hòa, trầm giọng:
- Vậy thì anh đừng nói cho Thiên Chi biết. Lát nữa tôi tìm khẩu trang đeo vào, che mặt lại thì sẽ không sao đâu.
Phương Hiệp Hòa tức quá hóa cười:
- Không sao? Anh để bị đánh đến cả lên mặt thế này mà còn bảo là không sao?
- Thật sự không sao mà. Tôi cũng đâu phải lần đầu tiên bị đánh. Không chết đâu mà anh lo.
Thái Cẩn Ngôn đang u uất trong lòng, không muốn nói thêm nhiều nên nạt ngang. Nhưng lời của hắn đã nhắc lại cho Phương Hiệp Hòa nhớ ra, đúng vậy, Thái Cẩn Ngôn của trước kia vốn là từ trong đánh đấm lớn lên cơ mà. Khả năng đánh nhau của Thái Cẩn Ngôn không phải là dạng vừa. Vậy thì, ai lại có thể đánh Thái Cẩn Ngôn đến bầm tím cả mặt mày đến thế kia?