Dù vậy, lâu ngày thành quen, Vương Thiên Bích đã rèn được cho bản thân kỹ năng đối phó với bản lĩnh càu nhàu của Triệu Chân Tâm. Cô nàng cười hì hì, tỉnh bơ nói:
- Lâu lâu người ta mới hưởng thụ một lần mà. Với lại, tôi đâu có bao trọn tầng lầu đâu, chỉ đặt có một bàn này thôi. Chẳng qua là lúc này đầu tuần, còn là buổi sáng nữa, người ta chưa đến đông đúc nên cậu thấy vắng thế thôi. Hơn nữa, nếu chỉ có bọn mình thôi thì càng tốt chứ sao. Nào, hôm nay chúng ta không say không về.
Vương Thiên Bích vừa nói vừa rót đầy rượu đỏ vào trong hai cái ly đang để trên bàn.Triệu Chân Tâm cầm lấy một ly, cười cười hỏi:
- Sao tự nhiên hôm nay cậu lại muốn uống rượu vậy? Có chuyện gì đặc biệt sao?
- Có gì đâu, rảnh rỗi nên muốn mời cậu cùng thưởng thức món ngon vậy mà.
Vương Thiên Bích nói xong thì lắc lắc đầu, ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch rượu đỏ trong ly. Triệu Chân Tâm cũng nhấp một ngụm nhỏ, trong lòng của cậu lại bất giác nhớ tới Thái Cẩn Ngôn và âm thầm so sánh. Trong lúc Thái Cẩn Ngôn và nhiều người khác còn đang phải vất vả làm việc, tham dự những cuộc họp nhàm chán khô khan và nặng nề, thì cậu lại thảnh thơi ngồi đây ăn ngon uống say với bạn thân. Nghĩ lại thì hình như có chút bất công, cũng có chút… đau lòng.
Triệu Chân Tâm hít sâu một hơi, nhìn lại thì Vương Thiên Bích đã rót thêm rượu vào đầy ly lần thứ hai. Triệu Chân Tâm vội nhẹ giọng nhắc nhở:
- Cậu đừng uống nhiều quá. Uống khai vị một ít thôi, cẩn thận kẻo say.
- Cậu không biết tửu lượng của tôi sao? Tôi nói cậu mới đúng ấy, sao mà mới uống có một ngụm nhỏ xíu vậy, uống hết ly mới sảng khoái chứ, uống hết đi nào.
Vương Thiên Bích bất mãn nói. Triệu Chân Tâm lắc đầu. Cậu vốn không thích uống rượu. Hơn nữa, trong lòng của Triệu Chân Tâm đã quyết định chỉ đi một chút rồi còn quay lại công ty xem có phụ giúp được gì cho Thái Cẩn Ngôn hay không. Vả lại, trưa nay cậu còn có hẹn Thái Cẩn Ngôn ăn trưa, uống say rồi sẽ không tốt.
Triệu Chân Tâm vẫn chưa nhận ra, chỉ trong một thời gian ngắn mà tâm trí của cậu đã nghĩ đến Thái Cẩn Ngôn rất nhiều lần rồi. Tuy nhiên, lúc này Triệu Chân Tâm không có thời gian để suy ngẫm về tình cảm của bản thân, bởi vì Vương Thiên Bích đã ngửa cổ uống cạn ly rượu thứ hai. Triệu Chân Tâm vội cầm lấy cái ly mà Vương Thiên Bích vừa đặt xuống bàn, nhanh chóng để qua chiếc ghế trống bên cạnh để giấu đi. Vương Thiên Bích bĩu môi bất mãn, ngoắc phục vụ mang món ăn ra, sẵn tiện nhờ lấy thêm một chiếc ly khác. Triệu Chân Tâm cau mày, nghi ngờ hỏi:
- Cậu đang có chuyện gì không vui đúng không?
Cách uống rượu của Vương Thiên Bích không giống như đang khai vị mà giống như đang mượn rượu để giải sầu nhiều hơn. Vương Thiên Bích không trả lời ngay. Cô nàng xoay xoay chai rượu đã vơi một phần, ngước mắt lên nhìn Triệu Chân Tâm, nhừa nhựa hỏi ngược lại:
- Tôi nghe nói Thái Cẩn Ngôn đã đi công tác về rồi, đúng không?
Triệu Chân Tâm hơi giật mình, gật đầu đáp lời:
- Đúng rồi. Sao cậu biết hay vậy?
Vương Thiên Bích cười cười, tiếp tục không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Vậy anh ấy có mua quà gì về tặng cho cậu không?
Triệu Chân Tâm ngẩn ra. Hôm nay Vương Thiên Bích đúng là rất kỳ lạ. Tuy nhiên cậu vẫn thật thà trả lời:
- Không có.
Vương Thiên Bích đập bàn cái chát, gầm gừ:
- Sao lại như thế được? Lẽ nào anh ta đúng như lời đồn, không hề yêu cậu mà chỉ muốn chèn ép và làm nhục cậu nên mới tổ chức hôn lễ? Cho nên anh ta không hề quan tâm đến cậu, đúng không?
Triệu Chân Tâm bật cười:
- Cậu nghĩ đi đâu thế? Anh ấy đi công tác chứ có phải đi chơi đâu? Sao lại có thể trách anh ấy như vậy được?
Vương Thiên Bích nhếch môi cười ranh mãnh:
- Triệu Chân Tâm! Cậu đã bắt đầu bênh vực chồng mà phản bác bạn bè rồi đấy à? Đồ trọng sắc khinh bạn, hừ!
Triệu Chân Tâm có cảm giác gương mặt nóng bừng. Cậu nhỏ giọng đính chính:
- Đừng nói bậy! Tôi chỉ nói theo đúng lẽ công bằng mà thôi!
Vương Thiên Bích không thèm bắt bẻ Triệu Chân Tâm. Lúc này phục vụ đã mang thức ăn và chiếc ly mới đến. Vương Thiên Bích gắp món ăn cho Triệu Chân Tâm rồi lại rót rượu vào ly. Món ăn tỏa mùi hương thơm phức. Triệu Chân Tâm gắp thử một miếng, còn chưa kịp ăn thì lại thấy Vương Thiên Bích nhấc ly rượu lên định uống. Cậu vội đặt đũa xuống, vươn tay giật lấy ly rượu kia. Rượu đỏ sóng sánh tràn ra khỏi ly một chút, vài giọt đỏ thắm văng trúng ống tay áo của Triệu Chân Tâm. Màu đỏ dính trên ống tay áo nhìn như máu khiến Vương Thiên Bích giật mình. Cô nàng rối rít xin lỗi, bảo Triệu Chân Tâm đi rửa tay. Tuy nhiên Triệu Chân Tâm vẫn còn ngần ngừ. Cậu không muốn chỉ rời đi vài phút, lúc trở lại đã thấy chai rượu bị cạn sạch. Vương Thiên Bích phải cam đoan rằng cô sẽ không lén uống rượu nữa, lại còn dùng lý do vệt màu đỏ này sẽ dọa người khác vì nghĩ rằng Triệu Chân Tâm bị thương đổ máu, cậu mới chịu đi rửa tay.