Vạn Gia Bảo vẫn ngoan cố cãi lại. Triệu Chân Tâm tiếp tục cười khinh bỉ:
- Ồ, vậy sao? Vậy cậu có dám bước ra khỏi căn phòng này mà tuyên bố điều đó hùng hồn một chút, rõ ràng một chút không?
Vạn Gia Bảo nghẹn lời. Gã ta làm sao dám tuyên bố điều này ra bên ngoài? Đừng nói là Thái Cẩn Ngôn sẽ nổi giận, cho dù Thái Cẩn Ngôn có thể nhịn được, thì luật sư Lê Thiên Chi của tập đoàn Thắng Lợi vốn là bạn thân của Thái Cẩn Ngôn cũng sẽ không chịu bỏ qua. Tính tình nóng nảy, làm việc bất chấp của Lê Thiên Chi thậm chí còn nổi tiếng hơn cả tài tranh cãi của anh ta nữa là. Thế nên, câu hỏi vặn này của Triệu Chân Tâm đã chặn họng Vạn Gia Bảo chỉ trong một nốt nhạc. Trong phòng yên tĩnh im ắng, không có bất kì người nào mở miệng nói chuyện. Triệu Chân Tâm lại quay sang đám hồ bằng cẩu hữ của Vạn Gia Bảo, tiếp tục châm chọc:
- Còn các người thì sao? Các người đều là bạn thân, là đàn em, là tay sai của Vạn Gia Bảo. Các người ra mặt cho cậu ta đi chứ? Bước ra khỏi căn phòng này và dõng dạc nhắc lại những lời thối tha ban nãy của các người đi? Như thế thì tôi còn tin được rằng miệng chó có thể mọc ra ngà voi.
Triệu Chân Tâm đã tức giận đến mất luôn lý trí rồi. Cậu mắng thẳng mặt không thèm giữ mũi cho ai hết. Cả đám thanh niên hư hỏng nhìn nhau. Bọn chúng đều không ngờ một người có vẻ ngoài hiền lành vô hại chẳng khác gì một chú thỏ nhỏ như Triệu Chân Tâm lại có thể nói năng sắc bén và mắng người lưu loát đến như thế. Thật ra bọn chúng đều không hiểu Triệu Chân Tâm. Vẻ ngoài của cậu trông hiền lành thế thôi, cậu cũng luôn rất chú trọng đến việc giữ gìn phong thái con ngoan trò giỏi, hạn chế va chạm với người khác. Nhưng con thỏ nhỏ lúc nóng nảy cũng có thể cắn người. Huống hồ chi, Triệu Chân Tâm cũng không phải là một con thỏ thật sự.
Vạn Gia Bảo cũng không phải là thỏ. Gã ta là một con chó đội lốt sói. Thấy Triệu Chân Tâm dùng lời lẽ lấn lướt như thế thì bắt đầu muốn giở trò lưu manh. Gã cười khẩy, cất giọng âm dương quái khí:
- Anh có gì mà đắc ý? Tôi lấy tiền của Thái Cẩn Ngôn thì đã làm sao? Dù sao đó cũng là hoa hồng của công ty nhà họ Vạn. Dù sao cũng hơn việc Triệu Chân Tâm anh bị Thái Cẩn Ngôn dùng tiền mua về như một món hàng. So ra thì giữa chúng ta chưa biết ai đê tiện hơn ai đâu. Hay là… anh nhập bọn với chúng tôi đi. Chúng ta cùng nhau chơi chết Thái Cẩn Ngôn, để hắn trở thành một con chó quỳ mọp dưới chân chúng ta mà…
“Huỵch”
“Hự”
Vạn Gia Bảo còn đang khoác lác thì đã kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống, ôm bụng lăn lộn. Bởi vì Triệu Chân Tâm vừa thúc mạnh đầu gối vào ngay giữa bụng của gã ta. Vẫn còn chưa hả hết cơn giận, Triệu Chân Tâm vung tay, lật bàn. Toàn bộ ly tách, chén dĩa trên bàn và cả mấy chai rượu đều rơi xuống đất, vỡ nát. Tiếng loảng xoảng vang lên náo động khiến Vương Thiên Bích đang gục gà gục gặc trong căn phòng gần đó giật mình bước ra xem thử. Nhưng tiếng động chói tai kia lại như không hề tác động gì đến Triệu Chân Tâm. Cậu bước đến gần Vạn Gia Bảo đang nằm lăn lóc dưới sàn, vung tay đấm xuống.
Đừng thấy Triệu Chân Tâm có vẻ ngoài gầy gầy thanh tú mà lầm. Lúc còn nhỏ, Triệu Chân Tâm quả thật là thường xuyên bị bệnh vặt, sức đề kháng rất yếu. Từ sau khi bị chó rượt theo cả quãng đường lúc mới ba, bốn tuổi, Triệu Chân Tâm lại còn thường bị ốm nhiều hơn. Thế nên bố mẹ của Triệu Chân Tâm đã gửi cậu theo một sư phụ học võ từ khi cậu vừa tròn năm tuổi. Triệu Chân Tâm không có nhiều sức khỏe nên cậu tập trung học những thế hiểm, chỗ nào đánh vào sẽ đau nhất mà tốn ít sức lực nhất. Tuy nhiên, trong cuộc sống của Triệu Chân Tâm ở cả kiếp trước cho đến kiếp này, cậu chưa từng để lộ cho ai biết rằng cậu cũng có thể đánh người. Vạn Gia Bảo của kiếp này chính là trường hợp đầu tiên.
Kết quả là Vạn Gia Bảo bị Triệu Chân Tâm đập cho một trận, thâm tím không ít chỗ, vài chỗ còn để lại cơn đau dai dẳng âm ỉ rất lâu. Chưa dừng lại ở đó, Triệu Chân Tâm còn nhìn chằm chằm vào vị trí giữa hai chân của Vạn Gia Bảo, nơi có một cái cốc đang nằm lăn lóc. Giọng của Triệu Chân Tâm vẫn nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao Vạn Gia Bảo lại cảm thấy rờn rợn đến lạnh toát cả sống lưng:
- Xem ra cậu rất tự hào với cái bộ phận bẩn thỉu này của cậu, đúng không? Mồm của cậu thối như vậy, mở miệng ra là đòi chơi chết người khác, ngay cả anh trai của mình cũng không buông tha, chắc chắn là vì bị cái thối của bộ phận này lây nhiễm, đúng không? Dù sao tôi cũng là vợ của anh trai cậu, tôi sẽ giúp cậu chữa trị một chút vậy…
Nói rồi, Triệu Chân Tâm giơ cao chân lên và đạnh xuống.
“Rắc”
- A… a… a…
Vạn Gia Bảo gào lên thảm thiết vì sợ hãi. Tuy nhiên, bàn chân của Triệu Chân Tâm chỉ giẫm vỡ chiếc cốc, cách đũng quần của Vạn Gia Bảo chừng vài mi li mét.