Thái Cẩn Ngôn đang đi bỗng đứng khựng lại trong nỗi hoang mang. Triệu Chân Tâm giật mình. Cậu quay lại nhìn Thái Cẩn Ngôn, lo lắng hỏi:
- Sao thế? Anh bị đau à? Đi không nổi nữa sao?
Thái Cẩn Ngôn há miệng, định thốt ra câu hỏi từ tận đáy lòng. Nhưng rồi lời lẽ của hắn lại cứ nghẹn trong cổ không thể tuôn ra được. Nói cho đúng hơn là Thái Cẩn Ngôn không dám hỏi Triệu Chân Tâm rằng cậu có phải đã phát hiện sự xấu xa, thô bạo của hắn hay không. Thái Cẩn Ngôn sợ rằng Triệu Chân Tâm sẽ gật đầu, hắn càng sợ cậu sẽ chính miệng thừa nhận rằng cậu càng thêm căm ghét và khinh thường hắn.
Triệu Chân Tâm nhìn mặt đoán ý, trong lòng vừa tiếc vừa bực vì bản thân đã không còn khả năng nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn nữa. Lẽ nào từ đây về sao cậu cứ luôn phải căng não ra phỏng đoán xem tảng băng ngốc này đang âm thầm suy diễn linh tinh những gì à? Mà cái gã ngốc nghếch lạnh lẽo này lại cứ hay suy diễn linh tinh theo mạch não mà không một người bình thường nào có thể theo kịp. Triệu Chân Tâm không muốn phung phí tế bào não của mình cho những phỏng đoán như thế nữa. Cậu có cách hay hơn nhiều, cũng trực tiếp và đơn giản hơn nhiều. Đó chính la nói thẳng với Thái Cẩn Ngôn:
- Rốt cuộc thì anh cảm thấy như thế nào? Anh phải nói rõ ra thì tôi mới biết được chứ? Tôi đã từng nói với anh rồi mà, chúng ta sẽ thẳng thắn với nhau. Nếu anh cứ suy nghĩ linh tinh mà không nói ra cho tôi biét thì sau này tôi cũng sẽ không tâm sự hay chia sẻ gì với anh nữa.
Thái Cẩn Ngôn nghe Triệu Chân Tâm đưa ra “tối hậu thư” mà vừa mừng vừa lo. Hắn mừng vì Triệu Chân Tâm đang hé mở một con đường vô cùng tươi sáng về viễn cảnh cậu có thể tâm sự và chia sẻ với hắn. Nhưng đồng thời, chính bản thân Thái Cẩn Ngôn cũng biết rất rõ, những suy nghĩ trong đầu và những cảm xúc trong lòng của hắn đều rất u ám, rất tối tăm, rất bi thương,… Nếu hắn nói ra những điều chất chứa trong tâm sự, liệu rằng Triệu Chân Tâm có bị lây nhiễm sự u tối và bẩn thỉu của hắn không? Ngộ nhỡ cậu nghe hắn chia sẻ xong rồi lại buồn bã, đau lòng thì phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt của Triệu Chân Tâm vẫn chằm chằm nhìn vào Thái Cẩn Ngôn, quan sát từng chuyển biến nhỏ nhặt từ chân mày cho đến khóe môi của hắn. Sau một lúc vẫn không thấy Thái Cẩn Ngôn mở lời, Triệu Chân Tâm ra vẻ tức giận quay đầu đi, không thèm nhìn nữa. Chân của cậu bước đi, trong lòng âm thầm đếm và tự đề ra giới hạn. Nếu sau mười tiếng đếm mà Thái Cẩn Ngôn vẫn không chỉ động bày tỏ suy nghĩ thì cậu sẽ dùng biện pháp mạnh với hắn.
Một,
Hai,
Ba,…
Thái Cẩn Ngôn nhìn thấy Triệu Chân Tâm quay mặt lạnh lùng, quyết tuyệt rời đi thì cả tâm hồn đã lạnh ngắt như rơi xuống hầm băng. Triệu Chân Tâm tức giận rồi sao? Hắn vội vã bước nhanh, đuổi theo cậu, nhưng vẫn ngập ngừng chưa biết phải mở lời như thế nào. Và ngay sau đó, Thái Cẩn Ngôn không có cơ hội để mở lời nữa, vì tiếng còi xe cảnh sát và cả còi xe cứu thương đã vang lên inh ỏi.
Lúc nhìn thấy Phương Hiệp Hòa chạy xe trờ tới cùng với một chiếc xe của cảnh sát tuần tra và một chiếc xe cứu thương, Thái Cẩn Ngôn mới sực nhớ ra hắn đã căn dặn Phương Hiệp Hòa báo cảnh sát và gọi cấp cứu. Bỗng nhiên Thái Cẩn Ngôn cảm thấy bực tức cái tính cẩn thận của mình quá sức. Khó khăn lắm hắn mới thu đủ can đảm để quyết tâm bày tỏ tâm sự với Triệu Chân Tâm, thế mà mấy hòi còi vang dội kia đã làm cho số dũng khí của Thái Cẩn Ngôn tiêu tán đi hết. Hơn nữa, nhìn chiếc xe cứu thương, Thái Cẩn Ngôn cảm thấy, việc bày tỏ tâm sự của hắn còn lâu mới quan trọng bằng việc kiểm tra “thương tích” cho Triệu Chân Tâm.
Ở phía ngược lại, Triệu Chân Tâm cũng có cùng suy nghĩ với Thái Cẩn Ngôn. So với việc hiểu được suy nghĩ và tâm sự của Thái Cẩn Ngôn, trong lòng Triệu Chân Tâm cảm thấy, việc chăm sóc cho thân thể và sức khỏe của tảng băng ngốc nhà mình cũng quan trọng không kém. Thế là không ai bảo ai, Thái Cẩn Ngôn và Triệu Chân Tâm ăn ý không nhắc tới việc “bày tỏ, chia sẻ” nữa mà cùng nhau giải thích với đồng chí cảnh sát và cả y sĩ trong xe cứu thương. Sau khi bị nhắc nhở và phê bình một trận ra trò, Thái Cẩn Ngôn ngoan ngoãn trèo lên yên sau của chiếc xe máy để cho Triệu Chân Tâm chở đến một bệnh viện gần đó.
Đến nơi, cả hai người đều ngẩn ra khi nghe đối phương yêu cầu bác sĩ kiểm ra “thương tích” cho mình. Thái Cẩn Ngôn phản ứng trước, trầm giọng nói nhanh:
- Kiểm tra cho cậu ấy trước đi. Tôi không sao!
Dĩ nhiên là Triệu Chân Tâm không chịu:
- Anh ấy bị thương nhiều hơn và nặng hơn. Kiểm tra cho anh ấy trước.
Lúc này Phương Hiệp Hòa đang làm bóng đèn câm lặng mới có dịp cất lên tiếng nói:
- Hai người chia ra hai phòng khám, bắt số và kiểm tra một lượt có được không?
(Hôm nay là Valentine, các bạn độc giả chắc là còn phải đi chơi với tình yêu nên mình đăng 1 chương thôi nha. Mai mình sẽ bão chương bù nà! ^^)