Triệu Chân Tâm nghe thím Hai nói thế thì vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng. Hóa ra tình cảm mà Thái Cẩn Ngôn dành cho cậu đã đến mức mà một người làm theo thời vụ như thím Hai cũng biết rõ như thế à. Trong đầu ngẫm nghĩ, tay của Triệu Chân Tâm múc cháo đưa vào miệng không ngừng. Chẳng mấy chốc, Triệu Chân Tâm đã ăn xong bát cháo. Thím Hai vội thu dọn bát đĩa bẩn xuống. Vừa làm thím Hai vừa tiếp tục kể lể về ưu điểm của cậu chủ nhà mình để khẳng định tính xác thực cho thông tin mình vừa cung cấp:
- Cậu nhất định phải tin tôi. Mấy năm trước, không, chỉ mới mấy tháng trước thôi, cậu chủ, ý tôi là, cậu Ngôn không có mấy khi ở nhà đâu. Cậu ấy trông thế thôi chứ ăn uống tùy tiện lắm, ngủ nghỉ cũng tùy tiện nữa. Nhưng từ khi cậu gật đầu đồng ý kết hôn với cậu ấy rồi thì ngày nào cậu Ngôn cũng về nhà. Cậu có biết cậu ấy về nhà để làm gì không?
Thím Hai ngừng tay rửa bát, quay lại nhìn Triệu Chân Tâm. Ngữ điệu của thím lại còn cố ý hạ thấp xuống để tăng tính hấp dẫn cho “câu chuyện”. Là một người chuyên sáng tác, Triệu Chân Tâm chỉ có thể giả vờ như tò mò, hỏi hùa theo đoán ý để thím Hai có thể tiếp tục “kể chuyện”:
- Anh ấy về nhà để làm gì vậy thím?
Thím Hai hào hứng rửa nhanh cái bát bẩn rồi lau tay, ngồi xuống đối diện với Triệu Chân Tâm và bắt đầu kể chuyện tiếp:
- Để trang trí nhà cửa chứ còn để làm gì nữa? Nhất là căn phòng tân hôn ấy. Cậu Ngôn đã bỏ công sức ra tận mấy tháng để trang hoàng, sắp xếp căn phòng rất cẩn thận. Từ màu sơn cho đến bàn ghế, tủ giường, từng viên gạch ốp tường cho tới từng tấm rèm,… tất cả đều do tự tay cậu Ngôn chọn lựa và sắp xếp đấy.
Triệu Chân Tâm ngẩn người. Cậu đúng là không biết việc này. Thím Hai nhìn nét mặt của Triệu Chân Tâm thì hiểu ra, tâm ý của cậu chủ nhà mình không hề được biết đến. Trong lòng thím vừa tiếc vừa giận. Cậu chủ nhà này cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính hay giấu giếm tâm sự là tật xấu mãi chưa thể sửa được. Nếu là thằng con trai của nhà thím thì hẳn là nó đã khoe khoang, kể lể với vợ không ngớt để được vợ cảm động và yêu thương nhiều hơn. Đằng này, cậu chủ của thím lại im lìm lặng lẽ mà làm như thế. Thím Hai chép miệng. Thôi vậy, cậu chủ đã không chịu nói thì để thím làm cái loa phát thanh, thay cậu ấy nói rõ ra hết một mảnh chân tình bị giấu kín vậy. Thế là thím Hai tiếp tục kể lể:
- Không chỉ như vậy đâu. Ở quê của tôi ấy à, sau khi sơn sửa phòng xong thì mấy thứ xà bần lung tung hết cả, mùi sơn cũng phải để đến cả tháng sau mới vào ở được, lại phải ở cả tháng nữa mới xem như có hơi người. Cậu xem, khi cậu vào ở trong căn phòng đó, có thấy gọn gàng sạch sẽ và ấm cúng không? Cậu Ngôn vẫn luôn ở trong phòng đó cho tới trước khi cậu dọn vào một tuần đấy. Cậu ấy bảo là để cho phòng có hơi người, không bị lạnh lẽo, vì cậu ấy biết cậu không thích sự lạnh lẽo.
Triệu Chân Tâm chớp chớp mắt, xúc động. Thì ra Thái Cẩn Ngôn đã tìm hiểu sở thích của cậu tỉ mỉ như thế. Thảo nào khi ở trong căn phòng trên lầu ấy, dù là kiếp trước hay kiếp này, Triệu Chân Tâm đều cảm thấy khá thoải mái, không hề có cảm giác bị lạ chỗ. Thím Hai thấy Triệu Chân Tâm vẫn im lặng bèn tung ra tuyệt chiêu cuối cùng:
- Nhìn cậu như thế này, chắc chắn là cậu Ngôn không hề nói gì về chuyện này cho cậu biết rồi, đúng không?
- Vâng, anh ấy không nói. Hôm nay nhờ có thím kể ra thì cháu mới biết đấy.
Triệu Chân Tâm khịt mũi thừa nhận khiến thím Hai cảm thấy tự hào vô cùng. Xem ra thím cũng có thể trở thành “sứ giả” giúp hâm nóng tình cảm cho hai vợ chồng cậu chủ rồi này. Thím Hai chép chép miệng, ra vẻ đạo mạo mà nói ra mấy câu vừa như chiêm nghiệm lại vừa như triết lý:
- Cậu Ngôn vẫn luôn ít nói như thế. Nhưng mà, cậu tin tôi đi, tôi sống từng này tuổi đầu rồi, tôi thấy những người đàn ông mà ít nói thì thường họ làm rất nhiều và cũng đáng tin cậy hơn rất nhiều. Đàn ông như cậu Ngôn có thể là chỗ dựa rất vững chắc đấy.
Triệu Chân Tâm mỉm cười, gật đầu đồng ý. Cậu nhìn thím Hai đang cố hết sức để thay cậu chủ bày tỏ mà trong lòng vô cùng cảm động. Chỉ cần nhìn cái cách mà những người xung quanh Thái Cẩn Ngôn cư xử với hắn cũng đã đủ để cho cậu khẳng định bản chất của tảng băng ngốc nghếch này rất đáng để trân trọng. Chỉ là, không hiểu vì sao trong thâm tâm của Thái Cẩn Ngôn vẫn cứ luôn tự ti ngầm và xem thường bản thân đến tận cùng như thế. Triệu Chân Tâm uống hết ly sữa yến mạch, trong lòng âm thầm tăng thêm một quyết định. Xem ra cậu phải tìm hiểu kỹ hơn về quá khứ của Thái Cẩn Ngôn, để xem tại sao rõ ràng hắn là một chú cún to dễ tủi thân lại trở thành một gã “chó điên”, rồi lại trở thành một tảng băng lạnh ngắt như hiện tại.