Quan Thấm gật đầu, dường như hơi cảm kích.
Có lẽ trong lòng cô ấy biết rõ nếu chỉ để một mình Kỳ Tư đi cùng, thì cô ấy không cách nào khiến anh thỏa mãn yêu cầu của mình.
Nhưng Quý Duyệt Sênh lại khác, Quý Duyệt Sênh có bốc đồng, càng có năng lực thuyết phục Kỳ Tư.
Cô ấy cảm thấy may vì mình nhìn rất rõ tình cảm “thích” này, cũng ngăn chặn kịp thời.
Quan Thấm xoay người đi về phía cầu thang, Quý Duyệt Sênh lại bị Kỳ Tư giữ chặt, hai người đứng tại chỗ nhìn Quan Thấm đi lên lầu hai.
Trên cầu thang truyền tiếng bước chân cộp cộp, anh hạ giọng nói: “Cứ tiếp tục như vậy thì cậu ấy sẽ sụp đổ.”
Quý Duyệt Sênh thở dài: “Nhưng đây là con đường do cậu ấy chọn, không ai trong chúng ta có thể can thiệp.”
“Chắc chắn cậu ấy đã biết toàn bộ sự thật, cho nên mới lần nữa đi đến đây.
Hơn nữa mục tiêu lựa chọn là nhà cũ, chứng minh đồ vật mang tính mấu chốt ở ngay chỗ này.” Kỳ Tư vẫn nghiêm trang phân tích: “Trong sự kiện đêm đó, hồi ức của Quan Thấm chưa từng xuất hiện bố của cậu ấy.
Cho nên nếu cậu ấy thật sự thấy tất cả, vậy thì mẹ cậu ấy cũng thế.”
“Tớ cũng đã nghĩ tới điểm này, nhưng tớ không chắc bố cậu ấy đóng vai trò gì trong này - rốt cuộc là người không biết hay là người cố tình giấu giếm.
Quá khó phán đoán.”
“Hai cái đều có khả năng, nhưng từ biểu hiện của bọn họ thì tớ có khuynh hướng là cái đầu.” Kỳ Tư nói, kéo Quý Duyệt Sênh đi lên cầu thang: “Nhìn tình hình trước đã, không thể để Quan Thấm sinh ra cảm xúc không ổn hoặc là hành vi quá khích ở chỗ này.”
“Ừm, tớ sẽ bảo vệ cậu ấy.” Quý Duyệt Sênh vỗ vỗ ngực.
Kỳ Tư xoa xoa đầu cô: “Tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Ba người trước sau lên lầu.
Kỳ Tư vừa bước lên bậc thang cuối cùng thì thấy Quan Thấm hơi do dự khi đến gần phòng đầu tiên ở hàng lang, sau đó lập tức đi về một phòng khác ở cuối hàng lang.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Ba người đứng ở cửa cảm nhận được không khí bí bách trong phòng ập vào trước mặt, như có vài bàn tay vô hình đưa ra lập tức bịt kín miệng mũi bọn họ.
Có lẽ bản năng của bọn họ đang nói “Chỗ này rất nguy hiểm, đừng đến gần”.
Quan Thấm đi vào, mới đi vài bước đã bị cái ghế đặt loạn trên đất làm vướng chân, may mắn Kỳ Tư ở phía sau kịp thời đỡ thì cô ấy mới không ngã.
Tuy rằng chỉ sống ở đây bảy năm, nhưng xuất phát từ phản ứng bản năng thân thể, cho dù không dựa vào đôi mắt thì cũng có thể bằng vào thói quen biết sắp xếp của đồ trong phòng.
Nhưng Quan Thấm nghĩ sai rồi.
Thói quen rất khó sửa, còn sẽ bị làm loạn.
“Không sao, tớ đi mở cửa sổ.” Quan Thấm xấu hổ đứng thẳng lại, cẩn thận sờ s0ạng đi đến cửa sổ.
Ở đây mười mấy năm không có người ở, đã sớm cắt điện.
Bức rèm kéo “xoạch” ra, lập tức tro bụi bay đầy trong phòng.
Quan Thấm không nhịn được ho khan.
Bức rèm cực kỳ bẩn, mắt bị bụi vào, cô chỉ có thể mở hé một mắt để mở cửa sổ, cho ánh sáng tiến vào.
Căn phòng tối om lập tức sáng lên, Quý Duyệt Sênh nhờ ánh sáng đánh giá phòng.
Không thể nghi ngờ, đây là phòng ngủ của bố mẹ cô ấy.
Cô nghi ngờ, liếc Kỳ Tư một cái.
“Nhìn xem đã.” Anh hiểu cô đang nghi ngờ điều gì, nhưng vẫn định theo Quan Thấm dần dần khám phá.
Quan Thấm đứng ở bên cửa sổ, mưa nhỏ tí tách bay vào phòng.
Cô khó chịu chớp mắt hỏi: “Duyệt Sênh, cậu có mang khăn ướt không? Mắt tớ bị bụi vào.”
“À, có.” Quý Duyệt Sênh vội mở túi ra tìm: “Nào, để tớ lấy ra giúp cậu.”
Hai cô gái đơn thuần tương tác làm Kỳ Tư rất có cảm xúc.
Anh đột nhiên nhớ tới Giang Chính nói, làm người đơn giản vì quý.
Ép buộc một người không ngừng thay đổi có lẽ chưa bao giờ là mộng tưởng, mà là d*c vọng tr@n trụi.
Mộng tưởng chỉ là bản cao cấp của d*c vọng, nó có năng lượng tích cực hướng về phía trước, nhưng một khi thất bại, thì sẽ lại lần nữa ngã về vạch đích.
Anh nhớ tới lý do mình thi vào trường cảnh sát, hình như cũng chẳng phải vì mộng tưởng.
Anh chợt ý thức được, thật ra anh giống Quý Duyệt Sênh, không có lý tưởng, chỉ là ngẫu nhiên.
Như vậy, so ra, chuyện mà Quan Thấm làm hiện tại, chính là một loại “d*c vọng” còn không cách nào phán đoán là tích cực hay tiêu cực.
“Xảy ra chuyện lâu như vậy, tuần trước bố tớ mới đi công tác về.
Sau khi về, bố với mẹ cãi nhau to một trận.
Bố trách mẹ không gọi điện báo cho ông, mẹ thì giải thích sợ ông ở bên ngoài lo lắng.” Quan Thấm cầm giấy ướt xoa xoa tay, bỗng kể về chuyện nhà mình.
“Thật ra giữa vợ chồng không có gì mà phải giấu giếm, nói và không nói hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Qua một thời gian, nói ra thì nó lại khác.
Lúc ấy nói có lẽ có thể tha thứ, hiện tại cân nhắc lợi hại, nói sao cũng không nên lời.
Còn không phải sợ chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới à? Luôn muốn bảo vệ người nhà, lại không biết đã sớm không bảo vệ được.”
Kỳ Tư nhìn ngón tay sạch sẽ của cô ấy đặt trên tủ quần áo phủ đầy bụi.
Cô ấy nói lời này, anh không cần phỏng đoán cũng biết cô ấy đang muốn biểu đạt điều gì.
Nhìn biểu cảm cô đơn của cô ấy đã hoàn toàn khác với sự mịt mù bởi bị cảnh trong mơ làm cho bối rối lúc ban đầu.
Hiện tại Quan Thấm đã sớm bước ra khỏi sự hoảng loạn, yên lặng đứng ở bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn chằm chằm đáy giếng tối mù, chật hẹp.
Cô ấy nên nói thế nào mới có thể miêu tả cảnh trong giếng đây?
“Mẹ cậu biết tất cả, phải không?” Quý Duyệt Sênh biết rõ Kỳ Tư đã quan sát được, nhưng cô lựa chọn hỏi ra khỏi miệng: “Cậu đến nơi này, không phải muốn lật đổ, mà là đang tìm đồ có thể chứng minh ký ức của cậu.”
Quan Thấm thu tay, vỗ vỗ tro bụi, nghiêng người trả lời: “Nếu tớ nói lần trước ở nhà Quan Triển Tường, tớ đã nhớ lại tất cả thì các cậu nghĩ sao?”
“Bọn tớ không cách nào can thiệp vào quyết định của cậu.
Cho dù cậu biết, bọn tớ cũng sẽ không ép cậu nói.” Những lời này của Kỳ Tư như một viên thuốc an thần.
Trên thực tế, hung thủ là ai gần như không thể viết đáp án xuống trên giấy tờ được.
Không có ai viết ra tên hung thủ, thế cho nên bọn họ cảm thấy việc này vẫn ở vào trạng thái không biết.
“Cậu có thể lựa chọn không nói.” Quý Duyệt Sênh nhẹ giọng phụ họa.
Quan Thấm nhìn về phía cô: “Nhưng?”
“Không có nhưng.” Quý Duyệt Sênh kiên định trả lời: “Đây là việc nhà của cậu.
Cậu có quyền quyết định.”
Chân tướng thật sự quan trọng, nhưng không quan trọng bằng người sống.
Ba người bọn họ không thể gánh vác trách nhiệm như Giang Chính làm cảnh sát.
Bọn họ có thể tùy hứng mắt điếc tai ngơ, nhưng Giang Chính không làm được.
May là hiện tại, Giang Chính không có ở đây.
Hoặc là, đáng tiếc anh ta không ở đây.
Cho dù Quan Thấm rất cảm kích Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh, nhưng cô ấy không có lựa chọn nào khác.
Đứng trước chân tướng thật sự, cô ấy chỉ có thể nói ra toàn bộ, cho dù khó có thể mở miệng.
“Đổi thành trước kia, tớ chắc chắn sẽ nhát gan tránh ở phía sau mẹ, từ chối tất cả những thứ đáng sợ.” Quan Thấm thở dài, chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ của bố mẹ, vừa đi vừa nói chuyện: “Khi còn nhỏ là như vậy.
Hiện giờ vào trường cảnh sát, mới phát hiện tớ vẫn muốn làm đứa bé nhát gan, muốn được bảo vệ.
Chẳng qua tớ không dự đoán được, mẹ cũng trở nên nhát gan, cũng cần bảo vệ.”
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh đi theo phía sau cô ấy, không nói chen vào, chỉ lẳng lặng nghe cô ấy nói, giống như ngày đầu cô ấy đến tìm kiếm sự giúp đỡ từ bọn họ.
Cô ấy chuẩn xác tìm được chìa khóa phòng mình, cắm chìa khóa vào trong ổ khóa.
Động tác mở khóa của cô ấy chợt vô cùng thong thả, động tác chậm rãi thậm chí có thể làm Quý Duyệt Sênh thấy lỗ chân lông trên tay Quan Thấm đang ở dần dần mở ra.
“Có nhớ lần các cậu đến nhà tìm tớ không?” Trên thực tế, Quan Thấm không chút do dự, nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Cô ấy đẩy cửa ra, không sốt ruột đi vào, mà nghiêng người hỏi bọn họ: “Sau khi mẹ tớ về, biết các cậu đứng rất lâu ở chỗ bức ảnh gia đình, không bao lâu thì mẹ tớ đổi ảnh.
Lúc ấy tớ đã cảm thấy lạ, mãi khi cảnh sát lại một lần tới nhà tớ, trong lúc vô ý cũng nhìn về chỗ từng treo bức ảnh gia đình thì tớ biết chuyện không đơn giản như vậy.”
Ánh mắt Kỳ Tư không dịu dàng như lúc bình thường.
Lúc này anh ở vào trạng thái cảnh giác, bao gồm cả Quan Thấm quyết tâm muốn nói ra sự thật.
Anh hỏi: “Kim cài áo của Quan Triển Tường thật sự là món đồ đắt tiền, mà không phải hàng rẻ tiền như ông ta nói.”
“Ừ, lúc ấy tớ còn nhỏ, không biết cũng là bình thường.
Nhưng bố mẹ tớ chắc chắn biết.
Có một lần, trên bàn cơm, mẹ tớ từng nói Quan Triển Tường không làm việc đàng hoàng, dùng tiền có lai lịch không rõ.
Anh ta đeo cái kim cài áo kia không nhiều, nhưng mỗi khi trong nhà có việc quan trọng, anh ta đều sẽ đeo.
Hàng rẻ tiền hẳn sẽ không được trân trọng như vậy.” Nói xong, cô ấy đi vào phòng.
Trong phòng cô ấy không được dọn dẹp, nhìn có vẻ không loạn cũng không chỉnh tề, nếu không cô ấy cũng sẽ không thuận lợi đến bên cửa sổ, kéo bức rèm ra.
Tro bụi tồn đọng gần giống với phòng bên, bụi bặm tung bay lại mang sắc thái thần bí vì cô ấy muốn vạch trần tất cả.
Quý Duyệt Sênh nhìn giữa phòng, tới gần tủ đứng đựng quần áo hồng nhạt của Quan Thấm.
Quý Duyệt Sênh nhớ tới cô ấy cào ra chữ “Tony” ở trong bếp của bà cô ấy.
“Quan Thấm...” Quý Duyệt Sênh nhìn thấy đôi tay cô ấy run khẽ, biết cô ấy lại bắt đầu tiến vào trạng thái bất an và căng thẳng cực độ.
Nhưng chuyện đã tới bước này rồi, an ủi cũng vô dụng.
“Nếu cậu không dám, bọn tớ có thể giúp cậu.” Dường như Kỳ Tư hiểu chuyện tiếp theo mà Quan Thấm muốn làm.
Anh giống với Quý Duyệt Sênh, thấy cô ấy thuyết phục bản thân, lấy dũng khí lẻ loi một mình vạch trần chân tướng, cũng thấy được chân tướng sẽ đưa cô ấy lên một con đường tàn nhẫn.
Nhưng anh có lý do tin tưởng, Quan Thấm không đơn giản là vì bản thân.
“Không sao.” Quan Thấm nắm chặt bàn tay đang run rẩy, dùng việc nắm chặt tay đè nén cảm xúc sắp mất khống chế của bản thân.
Ánh mắt của cô ấy không dừng trên bất cứ chỗ nào khác trong phòng, cô ấy đứng ở chỗ ban đầu cô ấy đã chọn, không hoạt động nửa bước.
Quý Duyệt Sênh muốn tiến lên, lại cảm thấy chân như bị trói lại.
Khoảng cách giữa bọn họ và cô ấy, như tái hiện lại ngày hôm trước, cô ấy đứng ở cạnh cây cột, mà bọn họ đứng ở chỗ mắt bếp.
Chẳng qua, giờ phút này, mắt bếp nguy hiểm đổi thành tủ quần áo phía sau Quan Thấm.
“Tớ làm vậy thì có thể bảo vệ mẹ và gia đình của tớ chứ?” Cô ấy đột nhiên rưng rưng nước mắt hỏi, hốc mắt hồng hồng, lại cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
Kỳ Tư nhìn cô, trịnh trọng nói: “Chỉ cần cậu muốn, cậu nhất định có thể làm được.”
“Ừm, tớ nhất định có thể.” Giọng Quan Thấm không che đậy nổi sợ hãi, Quý Duyệt Sênh nghe ra.
Giờ phút này Quan Thấm không sợ gì khác, mà là sợ hành động của mình không những không thể bảo vệ cho cái nhà này, mà sẽ mang đến tai nạn.
Quan Thấm hít sâu một hơi, cố chấp ngăn dòng nước mắt mãnh liệt, xoay người, duỗi tay cầm lấy tay nắm tủ quần áo.
Trong nháy mắt này, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ những việc “nếu lúc trước” kia, nếu đêm đó cô ấy ngủ một giấc đến sáng, nếu cô ấy không có bướng bỉnh muốn đến cạnh mẹ, nếu sau khi sốt, cô ấy quên tất cả mọi thứ...!Nếu lúc trước, cô ấy không bị bóng đè rơi vào khúc mắc, có lẽ bí mật sẽ vĩnh viễn thành bí mật.
“Quan Thấm, chẳng phải cậu từng hỏi tớ có nghĩ đến việc sau này làm cảnh sát không à? Hiện tại câu trả lời của tớ vẫn giống lúc ấy.” Quý Duyệt Sênh đột nhiên nói sang chuyện khác: “Tớ không muốn làm cảnh sát.
Thế thì cậu hỏi tớ như vậy, có nghĩa cậu đã coi bộ đồng phục cảnh sát trở thành tín ngưỡng.
Kiên trì với tín ngưỡng không phải là một việc dễ, cần khắc phục tâm ma, cần thuần túy vững lòng.
Mà hiện tại cậu đang làm chuyện như vậy, cho nên tin tưởng vào bản thân.”
Lời này nói rất đúng lúc lại có phần không thể hiểu được.
Tin tưởng vào bản thân là gì? Tín ngưỡng gì? Vững lòng gì?...!Nhưng danh từ “cảnh sát” này làm Quan Thấm xúc động, vận mệnh đã định sẵn, có lẽ cô ấy nên tự mình giải quyết vấn đề nan giải đã khiến cô ấy bối rối quá lâu này.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, theo chóp mũi chua xót hít vào biến mất không thấy, Quan Thấm như được tiếp thêm sức mạnh từ Quý Duyệt Sênh.
Căn phòng yên tĩnh, phát ra tiếng động rất nhỏ - tủ quần áo mở ra.
Nơi đó trống rỗng, chỉ có mấy cái móc áo rải rác nhẹ nhàng đong đưa ở trước mắt.
Quan Thấm chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay đưa vào tủ quần áo, rồi dừng lại.
Cuối cùng, cô ấy vẫn không thể kiên cường đến cuối.
Cô ấy ngã ngồi trên mặt đất, thất thanh khóc rống lên.
Cô ấy không quên gì cả, cho nên mới sẽ trút hết cảm xúc ra như vậy.
Kỳ Tư đã dự đoán được, nói vậy Quý Duyệt Sênh cũng thế.
Trong lòng bọn họ biết rõ thứ xuất hiện trên kệ, cũng không tồn tại lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Nhưng hai người sóng vai tiến lên, Quý Duyệt Sênh ngồi xổm xuống, ôm vai Quan Thấm, trấn an cô ấy, tầm mắt lập tức bị thứ đồ phủ đầy bụi nằm trong tủ quần áo mười mấy năm hấp dẫn.
Kỳ Tư rất bình tĩnh, duỗi tay cầm một con gấu bông nhỏ màu nâu từ trong tủ quần áo ra.
Bụng nó màu trắng, phía trên thêu chữ “Tony”, giống như đúc với Quan Thấm miêu tả.
Chỗ khác biệt duy nhất là trên người gấu bông có vệt bẩn màu đen, đặc biệt là ở phần đầu.
“Giao cho cảnh sát đi.” Kỳ Tư đứng lên, nhìn Quý Duyệt Sênh với biểu cảm phức tạp nói: “Lần này đội trưởng Giang có thể phá án rồi.”
Vào đêm của mười mấy năm trước, Quan Thấm ôm Tony từ trong nhà đi ra.
Dọc theo đường đi, nỗi sợ bao phủ cô ấy.
Chờ cô ấy đến nhà bà, bóng đèn nhỏ treo trên nóc nhà lung lay, cô ấy ôm gấu bông không chịu buông tay, vì thế dùng thân mình đẩy cánh cửa kia ra.
Trong căn nhà nhỏ hẹp rất đông người, nhưng không có ai chú ý đến cô ấy.
Cô ấy nghe được giọng bác hai, nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh muốn kéo ông ta ra.
“Mẹ.” Cô ấy khẽ gọi, chen vào trong đám người.
“Buông tôi ra!”
Bác hai chợt hét lên một tiếng, tay cầm cái búa dùng sức vung.
Quan Thấm sững sờ ở tại chỗ, cảm thấy có thứ gì ấm ấm bắn lên mặt cô ấy, theo đôi mắt chảy xuôi xuống dưới.
Chất lỏng đặc sệt che tầm mắt cô ấy, cô ấy dùng đầu gấu bông xoa xoa mặt, tầm mắt lại khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là vẫn khó chịu.
“Mau kéo trẻ con ra ngoài!” Lúc này bác cả thấy Quan Thấm, nhỏ giọng quát mẹ Quan Thấm.
Mẹ Quan Thấm hãi hùng khiếp vía kéo Quan Thấm vào trong lòng, không ngừng an ủi: “Con à, đừng sợ.”
Quan Thấm nghiêng mặt, từ khẽ hở của đám người nhìn thấy chỗ mắt bếp lộ ra một đôi chân.
Cô còn đang suy nghĩ, vì sao bà lại nằm trên đất?
“Anh cả, làm sao bây giờ? Anh cứu em! Em không khống chế được! Em không khống chế được bản thân!” Bác hai khóc, quỳ gối trên mặt đất.
Bác cả im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài: “Triển Tường, qua đây hỗ trợ.”
Sau đó, Quan Thấm cũng không biết bọn họ đang làm gì.
Tiếp đó, cô ấy được mẹ ôm ngang trong ngực dỗ ngủ, khi đó cô ấy chỉ cảm thấy cả người không có sức.
Trong lúc mơ màng, cô ngủ mất.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô ấy giãy giụa mở mắt, thấy cái kim cài áo màu xanh lục của Quan Triển Tường rơi xuống...!
Cô ấy ngập ngừng, cuối cùng không để chống lại cơn buồn ngủ ập đến, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Chờ cô ấy tỉnh lại, cô ấy đã quên mất tất cả mọi việc đêm hôm trước.
Gấu bông cũng bị ném vào chỗ sâu trong tủ quần áo.
Mẹ nói vì tiện cho việc học tiểu học của cô ấy nên chuyển nhà.
Cô ấy rất vui vẻ, cô ấy nghĩ có thể thêm nhiều bạn mới.
Vì thế, cô ấy bỏ lại tất cả ở nơi này, bỏ quên bà đã biến mất, bỏ lại gấu bông dính đầy chứng cứ, bỏ lại Quan Thấm bảy tuổi đã ngủ say...!
Nhưng, giấc mộng này cuối cùng vẫn phải tỉnh..