Sau cửu tử nhất sinh, Quý Duyệt Sênh cảm nhận được Kỳ Tư cho cô sức mạnh cực lớn, đột nhiên cũng nhớ cái ôm của mẹ.
Hai người ở gác mái chậm chạp không rời đi, Giang Chính không yên tâm nhìn bọn họ vài lần chuẩn bị yên lặng lui ra ngoài.
Lúc này lại nghe thấy đồng nghiệp nhỏ giọng gọi anh ta, vẫy tay bảo anh ta đi qua.
“Đừng nhìn.”
Giang Chính kéo Uông Hải Đ ĩnh, ý bảo anh ấy đi qua với mình.
Vì thế hai người đi đến chỗ đặt tủ đông, còn chưa nói gì, chỉ thấy sắc mặt đồng nghiệp khó coi, như phát hiện thứ gì khó tả.
“Đội trưởng Giang, tôi cảm thấy chúng ta cần pháp y.” Vẻ mặt đồng nghiệp nặng nề, ý trong lời nói cực kỳ rõ ràng.
Giang Chính biết gọi pháp y có ý nghĩa gì, nhưng anh ta vẫn tiến lên thò người ra.
Đổng Khiêm Duệ đã được cảnh sát đỡ ra khỏi tủ đông, trên người khoác áo của cảnh sát, dựa tường hơi thở thoi thóp.
“Tủ đông...!còn có người.” Đồng nghiệp nghiêng người tránh ra, muốn nói lại thôi.
Giang Chính liên tưởng “người” trong miệng anh ấy và yêu cầu pháp y thì biết, ở trong đó không phải người sống.
Nhưng mặc dù suy đoán ra kết quả, khi anh ta nhìn thấy chân tướng thì vẫn hít ngược một hơi khí lạnh.
Thi thể nguyên vẹn cũng thôi, nhưng anh ta thấy rõ ràng trong tủ đông khiếp người, đẩy ra sương mù rét lạnh, ba cái đầu hoàn chỉnh.
Hai mắt bọn họ nhắm nghiền, trên mặt phủ sương, cảm giác áp lực đập vào mặt.
Bọn họ không dám lên tiếng, lại không hẹn mà xoay người nhìn Quý Duyệt Sênh đang khóc rưng rức.
Chờ khi xe cứu thương đến, Quý Duyệt Sênh đã ngủ trong ngực Kỳ Tư rồi.
Đột nhiên được thả lỏng sau khi căng thẳng thần kinh khiến cô càng thêm mệt nhọc, nhưng dù đã ngủ rất say, cô cũng túm chặt Kỳ Tư không buông.
Xe cứu thương đưa Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư còn có Uông Hải Đ ĩnh cũng đưa Đổng Khiêm Duệ đi.
Giang Chính ở lại hiện trường chờ những người khác đến.
Anh ta vốn đến để kết thúc vụ án năm năm trước, không ngờ lại tận mắt nhìn thấy một vụ án giết người bi thảm khác.
Vì sao lại phải tàn nhẫn giết hại cả nhà Lê Chân? Giang Chính không nghĩ ra.
Cho dù đã qua bao nhiêu vụ án, anh ta mãi vẫn không thể hiểu hết được nhân tính.
Có những sự tàn nhẫn không cách nào giải thích, không có lý do gì giải thích, không có bất kỳ lập trường gì để giải thích.
Nhưng nó vẫn xảy ra, trên đời này, mỗi một ngày đều đang phát sinh.
Bệnh viện.
Buổi đêm, phòng cấp cứu kín chỗ, nơi vốn yên tĩnh cũng ồn ào nhốn nháo.
Bóng dáng điều dưỡng và bác sĩ vội vàng đi qua giữa những người bệnh nôn nóng chờ khám.
Tiếng va chạm của những lọ thuốc trong trẻo dễ vỡ giống như sinh mệnh con người.
“Thế nào rồi?”
“Không biết.”
“Cô ấy bị thương khiến cậu sợ hãi rồi nhỉ?”
Lỗ tai bắt giữ được âm thanh người bên cạnh nói chuyện, Quý Duyệt Sênh có làm cách nào cũng không tỉnh được.
Cơ thể nặng nề, cảm giác choáng váng không ngừng kéo đến như lúc bị đánh vào đầu.
Cô như ngã từ trên cao xuống, cả người căng thẳng, lại không phát ra được tiếng thét chói tai.
Cơ thể kháng cự theo bản năng nên run lên, mở mắt ra cô thấy mình đang ở trong nơi trống trải âm u.
Trong bóng đêm có vô số cánh tay duỗi về phía cô, phía sau cô không có đường lui, chỉ có thể kinh sợ nhìn những cánh tay tái nhợt đó không ngừng lung lay.
Cô muốn chạy trốn, nhưng trong chớp mắt cô đã bị những cánh tay vô danh, tái nhợt bao quanh.
Chúng nó như có sự sống, vẫn luôn không ngừng đùa nghịch ngón tay ở trong không khí, hành động tự nhiên.
Dần dần, có cái tay vén tóc cô, có cái khẽ chạm môi cô, còn có cái vươn ngón trỏ, lộ ra móng tay rất dài chậm rãi đến gần mắt cô...!
Quanh người càng thêm âm u lạnh lẽo, Quý Duyệt Sênh run rẩy bất an, mà ngón trỏ sắc nhọn kia như hung khí muốn móc mắt cô ra.
Cô sợ hãi, cơ thể như bị giam cầm tại chỗ, làm cách nào cũng không nhúc nhích được.
Ngón tay kia không chút hoang mang, tự do vờn quanh đôi mắt cô, tinh tế chậm rãi, từng vòng một miêu tả hốc mắt cô.
Nó như đang tìm một góc độ tiện nhất để moi tròng mắt cô ra, nó càng thong thả ung dung, cô càng giày vò.
Cô tránh không khỏi, khóc không ra, ngoài sợ hãi ra thì không thể cảm nhận được gì cả.
Trong khoảnh khắc, đỉnh đầu đột nhiên treo không một cái quan tài màu trắng.
Nó tản ra sương mù lượn lờ, vậy mà lập tức xua tan những cánh tay kia.
Xung quanh khôi phục yên tĩnh, cô ngửa đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm cái quan tài kia.
Quan tài phát ra tiếng nổ nặng nề, lớp sơn trắng của quan tài đột nhiên bong ra như làn da thối rữa, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Những thứ này rơi lên tóc cô, lên mặt cô, trắng bệch như người chết.
Cô như bị ma quỷ ám ảnh, hoàn toàn không màng thứ lạnh lẽo trên người.
Đôi mắt lộ ở bên ngoài vẫn nhìn chằm chằm quan tài đã vàng đến tận cùng, nó ngày càng thâm xì, từ màu vàng biến thành màu đỏ, từ màu đỏ lại biến thành màu đỏ thẫm, cuối cùng vậy mà hóa thành màu mục nát.
Tiếng gầm rú lần nữa vang lên, quan tài đột nhiên lộn một vòng trên không, phía trên không có nắp quan tài.
Từ trong ào ào đổ ra vô số vật thể không rõ, rơi thẳng lên người cô.
Chúng nó đập lên cơ thể cô, đè lên người cô, mãi khi cả người cô đều bị bao phủ.
“Lạnh quá...”
Tiếng sột soạt xung quanh như vấn vít trên người cô, làm cả người cô tê dại, nổi da gà.
Cô không biết thứ gì đè trên người mình, chỉ nghe thấy từng tiếng than nhẹ thê lương.
“Ưm?”
Cô há mồm, lại cảm giác được có vật gì đó lợi dụng chui vào, tùy ý quấn quanh.
Cô đột nhiên thấy buồn nôn, duỗi tay móc miệng, không ngờ móc được một đống tóc ở sâu trong cổ họng!
Quý Duyệt Sênh buồn nôn cực điểm, không ngừng nôn khan.
“Lạnh quá...!Lạnh quá...”
Từ này bị lặp đi lặp lại, cho đến khi Quý Duyệt Sênh nghe ra oán hận sâu đậm.
Âm thanh run rẩy từng bước ép sát, mỗi lần dây thanh quản rung lên đều như đang rướm máu, thật đáng buồn, đáng giận.
“Á…”
Bỗng nhiên, tiếng hét thê thảm giận dữ vang lên, vật thể không rõ trên người cô bay hết lên trôi lơ lửng trong không trung, sau đó chậm rãi, chậm rãi chuyển động...!
Nhìn thấy cảnh này, Quý Duyệt Sênh mới hiểu được, nỗi sợ thật sự là sự im lặng như người câm.
Đôi mắt nhìn thấy toàn bộ chân tướng, miệng lại không thể thốt ra lời.
Treo giữa không trung âm u màu đen kia là từng cái đầu người máu tươi đầm đìa!
Chúng nó nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi nhếch khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng ởn.
Chúng nó nhìn cô, cũng im lặng như cô.
Vài ngày sau, Giang Chính nhận được tin từ bệnh viện, nói Đổng Khiêm Duệ đã thoát khỏi cơn nguy kịch, trước mắt chuyển đến phòng bệnh thường để theo dõi thêm.
Hơn nữa đồng nghiệp phá án cũng liên hệ được với người nhà anh ta, vợ chưa cưới của anh ta đã xử lý xong thủ tục, đang từ nước ngoài bay về.
Giang Chính đến bệnh viện, đi thăm Quý Duyệt Sênh trước.
Cô nhóc này tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy rằng tính mạng không đáng lo, nhưng trên người đầy vết thương cũng thiếu chút lấy đi nửa cái mạng của cô.
Hơn nữa phần đầu bị thương đã qua kiểm tra, bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ.
Điều này khiến sắc mặt Kỳ Tư chưa từng đẹp từ khi Quý Duyệt Sênh nằm viện.
“Đổng Khiêm Duệ tỉnh rồi, có muốn đi cùng chúng tôi sang xem không?”
Trong phòng bệnh, Giang Chính thấy Kỳ Tư không có ý muốn quan tâm đ ến mình thì chủ động mở lời.
Kỳ Tư ngồi trên ghế cạnh giường, đã nhiều ngày lo lắng, khí sắc tất nhiên cũng không tốt.
Đối với việc Giang Chính đến, anh chưa từng nhiệt tình, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú Quý Duyệt Sênh đang ngủ say.
“Bác sĩ nói sao? Cơ thể em ấy khôi phục sao rồi?” Kỳ Tư thờ ơ làm Giang Chính ý thức được mình phạm sai lầm, lúc này bất kỳ vụ án nào cũng không bằng sự khỏe mạnh của Quý Duyệt Sênh.
“Kinh hãi quá độ, còn rất yếu.” Kỳ Tư nhẹ giọng đáp..