Edit: Yreny Hồ
"Ma ma đây là đang chỉ trích phụ hoàng không nên xử trí mẫu hậu? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Bản thái tử sẽ để người dẫn ngươi đi đến trước mặt phụ hoàng đem lời nói này lặp lại một lần, nhìn xem ngươi có mấy cái đầu để rơi."
Nếu như bị gắn lấy cái mũ chỉ trích Hoàng Thượng, ma ma nghe đến đây sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
"Nô tỳ là quan tâm quá dẫn đến nói năng lộn xộn, không có chừng mực, mong Thái tử thứ tội."
Ma ma cúi thấp đầu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến thái độ của Thái tử.
Trước kia Thái tử rất kính trọng nàng, cho nên nàng mới dám nói lời này.
"Không có việc gì liền lui ra đi!"
【 Cẩu nô tài này hầu hạ bên người Hoàng hậu đã lâu, những việc xấu xa mà Hoàng hậu làm cũng không thiếu một chân của nàng, có thể để cho Thái tử Hoàng Huynh tra nàng liền tốt.
】
Thái tử gương mặt thanh lệ bỗng nhíu một cái, đưa tay sờ sờ Ngu Y Lạc khuôn mặt nhỏ.
Thầm nghĩ Lạc Nhi thật sự là tiểu Phúc tinh mà trên trời phái xuống.
Còn may là hắn mang Lạc Nhi đến, không phải cũng không biết từ chỗ nào bắt đầu để điều tra.
Trong thư phòng, Thái tử sai người đốt tốt than mới bắt đầu vào.
Sau khi ngồi xuống nhìn đến Lâm Kỳ một bộ thần sắc muốn nói lại thôi, nhàn nhạt hỏi.
"Có chuyện gì thì cứ nói ?"
Lâm Kỳ là người mà Hoàng Thượng cho Thái tử làm tâm phúc, bình thường nhìn Chu ma ma tại Đông cung làm mưa làm gió, trong lòng đã sớm không thoải mái, hôm nay lại nghe được nàng nói như vậy, muốn mượn cơ hội loại trừ Chu ma ma một phen.
Hoàng hậu cho Thái tử tìm một cái nhũ mẫu như này đặt ở bên người.
Cũng không biết là muốn Thái tử sống tốt hay là sống không tốt nữa.
"Thái tử điện hạ." Lâm Kỳ cũng không che giấu: "Chu ma ma lần này dĩ hạ phạm thượng là đáng tội chết.
Đem nàng lôi ra ngoài dùng trượng đánh chết cũng không có vấn đề gì."
【 Đừng a, nếu đem cẩu nô tài này đánh chết liền không có chứng cứ buộc tội Hoàng hậu a.
Mặc dù ta cũng rất ghét bà ta.
】
Ngu Y Lạc đưa tay giật giật Thái tử, lại là một câu cũng nhả không ra.
Nàng tiết khí buông xuống tay nhỏ.
【 Đáng ghét a, nói không ra lời, không có cách nào vạch trần hoàng hậu giả nhân giả nghĩa kia.
】
Thấy Thái tử hồi lâu không nói lời nào, Lâm Kỳ nhìn sang.
Lại nghe Thái tử nói.
"Là chết không có gì đáng tiếc, chẳng qua nàng còn hữu dụng."
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Thái tử tiếp tục nói: "Để ngươi đi tra sự tình tra được thế nào rồi?"
Lâm Kỳ kém chút cho là mình nghe lầm.
Thái tử lại còn nói Chu ma ma chết cũng không có gì đáng tiếc?
Trước đó hắn nói Chu ma ma, Thái tử thái độ cũng không phải là như vậy.
Kéo về suy nghĩ, Lâm Kỳ cung kính nói: "Lục hoàng hậu năm đó xác thực là sinh hạ một cái tử thai, nguyên nhân cái chết cũng là khó sinh mà chết, trong cung đều có ghi chép."
Thái tử nhìn qua ngoài cửa sổ thật lâu, trong đầu những chuyện liên quan tới Lục hoàng hậu đều là trống rỗng.
Chỉ ngẫu nhiên nghe được từ trong miệng của cung nữ thái giám.
Nàng là hoàng khoan dung độ lượng, cư xử ôn hòa với tất cả phi tần lẫn cung nhân.
Là một mẫu nghi thiên hạ danh xứng với thực.
Thái tử đem Ngu Y Lạc đưa về cung của Lệ Phi.
Cho nàng lễ gặp mặt cũng không bỏ xuống.
"Thái tử điện hạ, ngài đây là?"
Gặp hắn đưa Ngu Y Lạc tới Lệ Phi đã đầy đủ kinh ngạc, hiện tại không ngờ tới còn cho một hộp đồ trang sức và dạ minh châu.
"Coi như là Hoàng Huynh cho Lạc Nhi lễ gặp mặt."
【 Thái tử Hoàng Huynh tài đại khí thô, cho quá nhiều, thật muốn giúp hắn một chút, nói cho hắn Lục hoàng hậu mới là mẫu hậu của hắn a.
】
Ngu Y Lạc nhìn xem Thái tử bóng lưng rời đi, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Từ chỗ này của nữ nhi biết được không ít bí mật, Lệ Phi vẫn là bị bí mật này làm cho kinh ngạc một chút.
Tam Hoàng Tử không phải là hài tử của hoàng thượng, nay đến Thái tử cũng là hài tử của Lục hoàng hậu.
Nàng có nên hay không nói bóng nói gió cho Hoàng Thượng về thân thế của Thái tử ?
Thái tử đem Ngu Y Lạc trả lại về sau, trực tiếp đi hoàng hậu trong cung.
Hoàng hậu cửa cung có bốn cái thị vệ trông coi, nhìn thấy Thái tử cũng không có ý ngăn cản.
Hoàng Thượng tuyệt không nói không cho phép Thái tử gặp hoàng hậu.
Thái tử đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hoàng hậu cầm trong tay một cái kim nhỏ đâm trên hình nhân, ngồi ở trên giường nghiêm túc ghim.
Nghe được có người tiến đến, nàng không có ý tứ ngẩng đầu, tiếp tục đâm.
"Mẫu hậu."
Thái tử đi đến gần, thấy rõ ràng trên đó viết là danh tự của Lệ Phi.
Hoàng hậu kim sắp đâm đi xuống bỗng nhiên dừng ở giữa không trung, ngước mắt lên có chút mừng rỡ nhìn đến Thái tử.
"Có phải hay không phụ hoàng của ngươi đã đáp ứng cho ta ra ngoài rồi ?"
Nàng cầm trên tay hình nhân hướng dưới gối đầu bỏ xuống : "Bản cung liền biết, hoàng nhi ngươi sẽ cứu bản cung ra."
Thái tử nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, thần sắc như thường nói: "Nhi Thần chỉ là tới nhìn người một chút, thuận tiện thỉnh giáo một số việc, phụ hoàng tuyệt không có nói muốn thả ngừơi ra ngoài."
Hoàng hậu mạnh mẽ đứng dậy, chất vấn: "Vì cái gì không thả bản cung ra ngoài, ngươi không có đi cầu phụ hoàng của ngươi sao?"
Hoàng Thượng coi trọng Thái tử, nếu là Thái tử ra mặt, làm sao có thể không thả nàng ra ngoài.
Quả nhiên là nuôi không quen Bạch Nhãn Lang.
"Người hãm hại Lệ Phi, Hứa Thái Y cũng bị phụ hoàng hạ lệnh chém.
Nếu như Nhi Thần thật đi cầu tình, không chỉ có không cứu được người, còn có thể sẽ bị phụ hoàng đối nhi thần cũng đều là chán ghét."
Hắn ngừng chút, ngồi vào cái ghế một bên:
"Chẳng lẽ mẫu hậu, người không lo lắng Nhi Thần sẽ xảy ra chuyện sao? Hay là nói nhi thần không phải hài tử thân sinh của người, nên người mới không lo lắng ?"
Hoàng hậu nghe vậy, đem bàn tay đang run nhè nhẹ dùng ống tay áo che đậy kín, cố giả bộ trấn định trách cứ.
"Nói bậy bạ gì đó, ngươi là nghe ai nói lời này?"
Năm đó những người biết được chuyện này đều bị nàng xử tử, còn sống cũng chỉ có Chu ma ma.
Bà ta là người của nàng, chắc chắn sẽ không nói hươu nói vượn.
"Có người nói Nhi Thần lớn lên rất giống Lục hoàng hậu.
" Thái tử đứng người lên, sửa sang lại y phục, nói : " Hiện tại ngẫm lại cũng thấy thật là ăn nói linh tinh."
Bị chuyện này làm cho phân tâm, hoàng hậu cũng không còn nghĩ đến khi nào mình mới được ra ngoài, đành trơ mắt nhìn Thái tử rời đi.
Đến cùng là ai ở trước mặt Thái tử ăn nói lung tung.
Bây giờ nàng chỉ là bị cấm túc, nếu như chuyện về thân thế của Thái tử bại lộ, chỉ sợ không ai có thể cứu được nàng.
Bữa tối qua đi.
Đèn trong cung đều sáng lên, hoàng hậu vẫn đang tiếp tục dùng châm đâm lên hình nhân, liền nghênh đón được Hoàng thượng, người mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm.
Nghe được động tĩnh, nàng tưởng rằng là cung nữ Lan Chi, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi lui xuống dưới nghỉ ngơi đi, bản cung bên này không cần ngươi hầu hạ."
Nói xong, liền nghe được một tiếng cười lạnh, thanh âm quen thuộc khiến cho nàng thân thể run lên, ngước mắt đối đầu với khuôn mặt đang chìm xuống của Hoàng Thượng.
Nàng vô ý thức đem hình nhân trên tay hướng phía sau giấu, vì đâm quá nhiều châm lên hình nhân, ngay lúc nàng ta dấu đồ liền vô tình bị đâm trúng.
"Đâm a, làm sao lại không tiếp tục đâm nữa rồi?"
"Thần thiếp gặp qua Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng là đang nói đến cái gì ?." Nàng duy trì lấy nụ cười, đem đồ giấu đến trong tay áo.
"Không phải đang trong tay áo của ngươi sao?" Hoàng Thượng ngồi vào trên ghế, nhíu mày: "Lấy ra tiếp tục đâm, trẫm muốn nhìn xem một chút ngươi rốt cuộc là như thế nào đâm."
Ngu Y Lạc trực tiếp cười ra tiếng.
【 Ha ha ha, cũng không biết người nào xui xẻo bị Hoàng hậu đâm ác tới như vậy.
Lại có thể đâm đến quên trời đất còn để bị bạo quân bắt gặp.
】
Hoàng Thượng sắc mặt đen xuống, cũng muốn biết tên xui xẻo đó có phải hay không là hắn.
Liền dùng mắt ra hiệu cho Tào công công tiến lên lấy đồ trong tay áo của Hoàng hậu.
Tào công công cười cười nói câu đắc tội, động tác lưu loát đoạt lấy đồ trong tay hoàng hậu, hai tay dâng tới trước mặt hoàng thượng.
Nhìn cả người con rối bị đâm đầy châm, Ngu Y Lạc trực tiếp ở trong lòng bạo nói tục.
【 MMP, xem ra trong khoảng thời gian bị nhốt này, hoàng hậu đều đâm nó để giết thời gian a, cái này cỡ nào hận nha! 】
Chờ thấy rõ ràng tờ giấy viết bên trên hình nhân, Ngu Y Lạc khuôn mặt nhỏ tiu nghỉu xuống.
【 Có xấu hổ hay không, lại dám đâm ta Mỹ Nhân mẫu thân, sai lầm sai lầm, vừa mới nhất thời nói sai.
】
Hoàng Thượng trên trán xẹt qua hắc tuyến, cầm trên tay hình nhân đưa cho Tào công công.
Lập tức nhìn về phía hoàng hậu, trầm giọng nói: "Hoàng hậu lần này giải thích thế nào về hình nhân này, có cần trẫm cho ngươi chút thời gian để tìm cớ giải thích hay không ?"
Hoàng hậu quỳ trên đất, nắm lấy hoàng thượng vạt áo kêu oan uổng.