Edit : Yreny Hồ
Hải Đường trong lòng nghi ngờ, nương nương vì sao lại cùng Đặng thống lĩnh nhận biết, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để hỏi cái này.
Nàng gật gật đầu: "Nô tỳ đã biết, nương nương, người hãy chờ nô tỳ."
"Chờ một chút.
" Hiền Phi gọi lại nàng, từ trong quần áo bẩn thỉu móc ra một khối ngọc bội: "Ngươi đem cái này giao cho Đặng thống lĩnh ."
Hải Đường đem ngọc bội cất kỹ, quay người vội vàng rời đi, đi tìm Đặng Phong.
Cẩn thận từng li từng tí đi đến cửa cung, vừa hay nhìn thấy Đặng Phong hướng nàng bên này đi đến.
Nàng cúi đầu, giả bộ không thấy được Đặng Phong liền đụng vào, mượn cơ hội đem ngọc bội trong tay đút cho Đặng Phong.
"Ngươi là không có mắt sao? Lại dám đụng vào người của đại nhân ." Thuộc hạ đi bên cạnh Đặng Phong không vui quát lớn.
"Được rồi, ta không sao." Đặng Phong vuốt ve ngọc bội trong tay, hoa văn quen thuộc, khiến mặt hắn bỗng chốc biến sắc.
Hải Đường vội vàng chạy đi, liền đến nơi mà Hiền phi đã chỉ chờ Đặng Phong.
Cũng không biết Đặng Thống lĩnh có thể hay không nhận ra ngọc bội.
Nàng tại một cung điện bị bỏ hoang, bất an mà đi qua đi lại, đến khi nghe thấy tiếng bước chân vội vàng tìm một chỗ ẩn nấp.
Vụng trộm thò đầu ra, thấy rõ người tới mới đứng người lên.
"Đặng Thống lĩnh, nô tỳ ở chỗ này."
Đặng Phong đi đến trước mặt nàng:
"Là Hiền Phi nương nương để ngươi đến tìm ta sao? Nàng hiện tại như thế nào rồi?"
Hiền Phi không nghĩ để cho người khác biết được quan hệ giữa hắn và nàng.
Cũng không cho hắn cùng Tam hoàng tử nhận thân.
Hiện tại đưa ngọc bội lúc khi làm công chúa đã đeo đưa cho cung nữ thiếp thân đến tìm hắn.
Chuyện này chỉ sợ là nàng sắp không ổn rồi.
"Nương nương trên thân có không ít vết thương do bị roi quất, nói chuyện cũng tốn sức, Đặng Thống lĩnh ngài nhất định phải nghĩ biện pháp đem nương nương cứu ra."
Đặng Phong tâm xiết chặt, ánh mắt kiên định gật đầu: "Được."
Biết Hải Đường muốn xuất cung đi tìm Tam Hoàng Tử, Đặng Phong cho nàng tìm một bộ quần áo thái giám, ngụy trang thành thái giám đưa ra cung.
Mấy ngày nay hắn vốn định tìm Tam Hoàng Tử nhưng vì trước đó Hiền phi không cho bọ hắn tiếp xúc qua nên cũng khó mà nói chuyện, hắn đành từ bỏ suy nghĩ này.
Hiện tại để cho cung nữ của Hiền Phi đi tìm Tam Hoàng Tử, không có gì thích hợp bằng.
Hai người cho là bản thân làm việc đã vô cùng cẩn thận, lại không biết tất cả đều trong kế hoạch của hoàng thượng.
Hải Đường vội vã chạy tới phủ của Tam Hoàng Tử, biết nàng là cung nữ bên cạnh Hiền phi, thị vệ cũng không ngăn cản nàng tiến vào.
Nàng đang định hỏi nơi ở của Dương Hân, liền thấy nàng ta đang cùng nha hoàn thiếp thân đi tới bên này.
Dương Hân đuổi nha hoàn bên người đi chỗ khác.
Bản thân thì chạy tới kéo Hải Đường vào một góc hỏi.
"Ngươi làm sao.........."
Nàng nghĩ trách cứ Hải Đường làm sao lại đột nhiên đến tìm nàng, phát hiện Hải Đường sắc mặt tái nhợt, vội vàng buông tay ra: "Ngươi đây là làm sao rồi?"
Cũng đừng có giả vờ là bị nàng đụng trúng mới bị như vậy chứ, nàng lại không dùng lực mấy .
"Hiền Phi nương nương bị giam vào Thiên Lao, ngươi biết không?"
Dương Hân nhàn nhạt gật đầu: "Biết."
"Ngươi nếu đã biết vì sao không để Tam Hoàng Tử nghĩ biện pháp cứu nương nương ra ngoài ?" Hải Đường vốn đối Dương Hân là có ý kiến, giờ phút này liền lập trực tiếp phun trào : "Nương nương ở trong lao chịu không ít khổ, ngươi lại không vó động tĩnh gì, nếu là nàng xảy ra chuyện, ngươi cảm thấy chỉ bằng ngươi, thật có thể giúp được Tam Hoàng Tử sao?"
Ngày đó sau khi bị Tam Hoàng Tử lạnh nhạt xong, nàng liền một bụng khí.
Nhưng vì hắn là nam chủ nàng liền nhịn.
Nhưng bây giờ gặp Hải Đường, nàng cũng không muốn bản thân bị người khác khinh bỉ.
"Làm sao ngươi biết ta không nói, Tam Hoàng Tử không nghe ta, thì ta làm gì có biện pháp nào, ngươi cũng chỉ là một con chó bên cạnh Hiền phi thôi, không có tư cách dạy ta nên làm cái gì ."
Hải Đường chán nản, biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để sinh khí, liền chịu đựng tức giận nói: "Chúng ta tối nay sẽ động thủ, ngươi nói cho Tam Hoàng Tử một tiếng, để hắn tiếp ứng nương nương."
Từ lúc Tam Hoàng Tử hoài nghi Dương Hân cùng Hiền Phi có tiếp xúc, liền để tâm phúc Tử Dương âm thầm nhìn chằm chằm Dương Hân.
Nghe xong hai người đối thoại, hắn lách mình rời đi, đi đến thư phòng tìm Tam Hoàng Tử.
"Điện hạ, Dương tiểu thư mới nãy gặp cung nữ Hải Đường bên cạnh Hiền phi nương nương.
"
Tam Hoàng Tử liếc mắt nhìn đến, phía sau liền vang lên tiếng gõ cửa
Tử Dương lách mình bay đến trên xà nhà.
"Vào đi."
Dương Hân kéo lên một nụ cười, bưng một đĩa điểm tâm đẩy cửa ra, thấy Tam Hoàng Tử không có ý muốn để nàng rời đi, trong mắt liền vui mừng.
"Thần ca ca, đây là điểm tâm ta làm cho huynh, huynh nếm thử xem sao ?"
Tam Hoàng Tử không mặn không nhạt nhìn điểm tâm liếc mắt, không có ý tứ muốn thử, hỏi: "Ngươi tới tìm bản điện hạ là có chuyện gì ?"
"Mới nãy Hải Đường cô nương tới tìm ta, các nàng buổi tối hôm nay sẽ đi cứu Hiền Phi, để Thần ca ca đến tiếp ứng một chút."
Nàng kỳ thật không quen bộ dáng cao cao tại thượng của Hiền phi.
Nhưng Tam Hoàng Tử tuy là có thực lực, lại không có binh quyền, nếu không có Hiền Phi trợ giúp, xác thực khó thành đại sự.
"Bản điện hạ biết rồi, ngươi ra ngoài đi!"
Dương Hân nhẹ nhàng thở ra, Tam Hoàng Tử có thể tính là đã đáp ứng nàng.
Nàng không tình không nguyện đi ra khỏi thư phòng, Tử Dương cũng từ trên xà nhà nhảy xuống tới.
"Điện hạ, lần trước Hiền Phi xảy ra chuyện truyền tin đưa cho ngài, người cũng tra ra được."
"Là ai?"
"Đặng Thống lĩnh."
Lại là Đặng Thống lĩnh, Tam Hoàng Tử nhíu nhíu mày.
Trong cung.
Hoàng Thượng phê xong tấu chương, tinh thần sảng khoái đi Lệ Phi trong cung.
Lệ Phi coi là Hoàng Thượng cũng như thường ngày giống nhau đến đem tiểu công chúa rời đi.
Không nghĩ tới hắn sẽ ngồi xuống, một chút ý tứ rời đi cũng không có.
Ngu Y Lạc cũng có chút buồn bực, trong lòng lầm bầm.
【 Bạo quân đây là tới ăn chực sao? Khẳng định là thèm đồ ăn mà mẫu thân làm.
】
Kỳ thật nàng cũng rất thèm, nhưng bây giờ không có răng, ăn không được.
Hoàng Thượng bình tĩnh đảo sách trên tay, Lệ phi xác thực là làm đồ ăn rất ngon.
Chẳng qua hắn đến cũng không đơn thuần là vì chuyện này.
Đặng Phong bên kia đêm nay sẽ động thủ, hắn phải đem Lạc Nhi dẫn đi đến xem một chút náo nhiệt.
Dùng qua bữa tối về sau, sắc trời triệt để tối xuống.
Đặng Phong bên kia cũng bắt đầu hành động.
"Ngươi xác định Tam Hoàng Tử sẽ đến tiếp ứng Hiền Phi nương nương?" Đặng Phong không xác định hỏi lại một lần nữa.
"Xác định, Tam Hoàng Tử khẳng định sẽ đến."
Chỉ cần Dương Hân nữ nhân kia nói cho Tam Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử liền không có khả năng sẽ cự tuyệt.
"Tốt, ta đi vào cứu nương nương, ngươi ở bên ngoài canh gác."
Đặng Phong nói xong lách mình tiến lên, vung một cái thuốc mê đánh ngã thị vệ bên ngoài Thiên lao, hướng Hải Đường bên này gọi tới.
Hải Đường vừa gật đầu, liềncảm giác được phần gáy lạnh toát, bên tai truyền đến một tiếng cảnh cáo: "Chớ có hành động lung tung."
Nàng muốn nhắc nhở Đặng Phong, miệng bên trong lập tức bị nhét một tấm vải.
"Hoàng thượng, đồng bọn của nàng đã tiến vào." Tần Phong cung kính hướng Hoàng Thượng đang ôm Ngu Y Lạc đi tới hành lễ.
Hải Đường thân thể cứng đờ quay đầu, nhìn thấy Hoàng Thượng cùng thị vệ phía sau hắn mặt xám như tro.
Hoàng Thượng như thế nào ở chỗ này?
Thế nhưng là không ai có thể nói cho nàng đáp án.
Nàng tay đã bị người trói lại, nghĩ hô to truyền lại cái gì cũng không có cách nào mở miệng.
【 Nguyên lai tối nay là thời khắc săn giết mồi a, trách không được bạo quân nhất định phải đem ta ôm tới.
】
Vốn là còn có chút không thoải mái, hiện tại liền tinh thần sảng khoái, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Thuận lợi tiến vào Thiên Lao bên trong, Đặng Phong phát hiện bên trong chỉ có hai cái thủ vệ, đánh ngã hai người gỡ xuống chìa khoá.
Căn cứ vào vị trí mà Hải Đường đã nói trước đó tìm tới Hiền Phi.
"Công chúa, thuộc hạ đến cứu người ra ngoài."
Hiền Phi nghe được thanh âm, đột nhiên ngẩng đầu.
"Đặng Phong." nàng thanh âm có chút kích động, thất tha thất thểu đi đến cửa nhà lao bên cạnh.
" Sao chỉ có một mình ngươi? Hải Đường đâu?"
Đặng Phong không đành lòng nhìn bộ dáng tràn đầy vết thương của Hiền Phi, cúi đầu lấy ra chìa khoá đi mở cửa nhà lao: "Hải Đường ở bên ngoài canh gác, chỗ này không phải chỗ tốt để nói chuyện."
Tiếp lấy thử mấy cái chìa khoá đều không thể mở ra, Đặng Phong nhíu nhíu mày.
Cảm nhậnđược sự khác thường của hắn, Hiền Phi mở miệng hỏi: "Làm sao rồi?"