Edit: Mộc Tử Đằng
“Đây, nếm thử đi, vị trái cây, nồng độ rượu rất thấp, đừng sợ.” Người đó cười nói.
Trình Tư Miên ngửi thử: “Quả mâm xôi?”
“Ừ, đây là đồ uống đặt biệt ở đây đó.”
Trình Tư Miên nhướng mày, có chút hứng thú, từ trước tới giờ cô chưa từng uống rượu có vị mâm xôi.
Cô cầm ly rượu đưa lên môi định uống chợt cổ tay bị kéo ra, Trình Tư Miên giật mình nhìn theo hướng cái tay đang kéo mình.
Đứng ngược với ánh đèn, trong con ngươi Tô Hiển Ngôn có chút khác thường, anh nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: “Ai cho phép cô uống rượu?”
Trình Tư Miên cười gượng, có cảm giác bị bắt tại trận, “Tôi, tôi chỉ nếm chút thôi.”
“Để xuống.”
Trình Tư Miên chẹp miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt ly rượu xuống. Người đàn ông mới vừa đưa rượu cho cô cười nói: “Hiển Ngôn, rượu này có độ cồn thấp lắm, không có chuyện gì đâu.”
Vừa dứt lời, ngay lập tức bị Tô Hiển Ngôn, người luôn ôn hòa, liếc mắt một cái, không một tiếng động trách móc, người đó ngẩn người, vội chạy khỏi hiện trường lạnh gió này, đây là cháu gái của Trình Tần hay là của cậu ta chứ?
Trình Tư Miên nhìn người đó nhanh chân chạy trốn, nhất thời có loại cảm giác mình bị hố, sớm biết đã không tò mò!
Cô liếc Tô Hiển Ngôn một cái, chân mày anh đang nhíu lại, tay phải đưa lên khẽ xoa huyệt thái dương, hiển nhiên là do uống nhiều rồi.
“Anh không sao chứ?”
“Ừ.” Tô Hiển Ngôn trả lời, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, “Vị thành niên không thể uống rượu, thầy cô không dạy cô điều này hả?”
Trình Tư Miên: “Thầy dạy cái này lúc nào chứ.”
Tô Hiển Ngôn dừng một chút: “Con cãi lại.”
“Không phải…” Trình Tư Miên suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao đây cũng là sinh nhật anh, mọi người đều uống nên tôi cũng muốn uống một ly.”
Tô Hiển Ngôn gõ đầu cô: “Ăn bánh ngọt của cô là được rồi.”
Trình Tư Miên che đầu, giận mà không dám nói gì.
“Mau tới đây, tôi không hạ gục được cậu tôi không phải họ Trình!”
“Được được được, uống nào uống nào!”
“Đỡ một chút đỡ một chút!”
“Thêm ly nữa.”
Mọi người uống cũng khá nhiều rồi, nhưng mỗi người có tửu lượng khác nhau, khoa trương nhất chính là Trình Tần và Tra Dịch Quang.
Trình Tư Miên ngồi trên sofa nhìn Trình Tần say rượu, còn có Tra Dịch Quang nữa, hai người đó mượn rượu làm càn, xoay mấy người ngồi bên cạnh mệt muốn chết. Trình Tư Miên lắc đầu một cái, mắt liếc Tô Hiển Ngôn ngồi cạnh cô, ừ…May mà anh không có tật xấu khi say.
“Hiển Ngôn, anh còn đi được chứ?” Thái Tâm Duyên đi tới nói.
Tô Hiển Ngôn gật đầu một cái rồi đứng lên từ trên sofa, nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng Trình Tư Miên lại thấy anh lung lay một cái, trong lòng cô căng thẳng vội đứng lên đỡ anh.
Tô Hiển Ngôn nhất định là uống nhiều rồi, nếu không bình thường anh sẽ không đặt toàn bộ sức nặng của mình lên người Trình Tư Miên như vậy, cô gái nhỏ đứng bên cạnh trực tiếp bị giữ lấy làm gậy chống đỡ.
“Tư Miên để chị đỡ cho.” Thái Tâm Duyên hỏi.
Trình Tư Miên nhìn cô ta một cái, không chút do dự đặt tay lên eo Tô Hiển Ngôn, “Tôi không sao đâu, cứ để tôi đỡ anh ấy về nhà là được rồi.”
Thái Tâm Duyên sựng lại, ánh mắt xẹt qua tay cô, cô ta mới vừa muốn nói gì đột nhiên bị người bạn phía sau gọi: “Tâm Duyên, cậu qua giúp tôi một tay đi, một mình tôi không xử lý được Trình Tần.”
“Được rồi.” Thái Tâm Duyên trả lời, sau đó nói với Trình Tư Miên: “Đi ra cửa gọi xe đi.”
Trình Tư Miên gật đầu một cái.
Thái Tâm Duyên cong khóe môi, đáy mắt có tia do dự.
Trình Tần được Thái Tâm Duyên và một người khác đỡ ra ngoài, trong phòng bao nhất thời yên tĩnh lại.
“Anh có thể tự đứng được không?” Trình Tư Miên ngửa đầu hỏi. Con ngươi Tô Hiển Ngôn rất sáng, nhưng Trình Tư Miên lại cảm thấy có chút…ừ, chính là trống rỗng.
“Có thể.”
“Có thể?” Trình Tư Miên buồn cười nói: “Nhưng tôi có dự cảm khi mình buông tay anh sẽ ngã ngay lập tức.”
Tô Hiển Ngôn hơi híp mắt, khom người tiến sát lại gần cô: “Cô nói gì?”
Trình Tư Miên sửng sốt một chút, bởi vì tư thế này là anh đang khoác lên vai cô, cô ôm eo anh, vốn đã hơi thân mật rồi, bây giờ anh khom người xuống cả người cô liền nằm gọn trong ngực anh.
Trình Tư Miên siết chặt áo anh, ánh đèn hơi tối, mùi rượu dày đặc, người đẹp trong ngực…
Cô hít thở sâu mấy hơi, nhỏ giọng hỏi: “Tô Hiển Ngôn, sau khi anh tỉnh dậy có nhớ chuyện lúc say không?”
“Hử?”
“Tôi…”
Trình Tư Miên không biết tại sao mình lại nói như vậy, dường như cô cảm thấy mình nên làm chút gì đó, mọi người đều đỡ mấy tên ma men đi ra ngoài cả rồi, trong phòng chỉ còn lại mình cô đỡ Tô Hiển Ngôn mà thôi.
Cô ngước đầu nhìn anh, ánh mắt anh mê mang. Cô đã gặp rất nhiều người, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người anh.
Ngay lúc hai người đang giằng co, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra.
“Em gái! Đứng đó làm gì vậy! Mau ra ngoài nào!” Người bạn đỡ Trình Tần ra ngoài xong quay lại, “Để tôi để tôi, nhìn em tay chân nhỏ nhắn không hợp làm việc này đâu.”
Vừa nói, anh ta trực tiếp đỡ Tô Hiển Ngôn ra ngoài cửa.
Trình Tư Miên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của anh, trong lòng vừa có hơi mất mát vừa thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng ba người cũng an toàn về đến nhà. Đỡ người uống say vào trên giường hết rồi, mấy người bạn không uống nhiều mới rời đi.
“Em gái nhỏ, cũng không còn sớm nữa mau về phòng ngủ đi, chú của em và Tra Dịch Quang ngủ như chết rồi, sẽ không ầm ĩ gì đâu, đừng lo lắng.”
“Ừ.”
Mấy người đó đi ra, Thái Tâm Duyên đi tới cửa chợt quay đầu lại nói: “Tư Miên, Hiển Ngôn có vấn đề gì hãy gọi điện cho chị.”
Trình Tư Miên cong môi, trên mặt lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Hôm nay chị uống cũng không ít đâu, về nhà ngủ đi, làm sao có thể làm phiền đến chị được chứ.”
Thái Tầm Duyên nhíu mi, gật đầu một cái rồi đi theo mấy người khác ra ngoài. Trong lòng cô ta có một loại phiền muộn kỳ lạ, cô ta luôn cảm thấy Trình Tư Miên có địch ý với mình, loại địch ý đó không phải là trẻ con muốn phản nghịch…
Người đã đi hết rồi, ma mên cũng nằm trên giường trong phòng mình cả rồi. Trình Tư Miên đi lên lầu, đứng trước cửa phòng Tô Hiển Ngôn.
Cửa không khóa, cô trực tiếp đẩy vào.
“Tô Hiển Ngôn?” Không có người trả lời cô, cô đi tới bên giường, rón rén ngồi xổm xuống.
Anh dường như đã ngủ say rồi, lông mi thật dày, môi cong thành một đường cong mê người. Trình Tư Miên ngồi bên cạnh, một tay chống cằm, tự nhủ: “Sao mà dáng người đẹp mắt vậy chứ.”
Ngồi xổm hơi lâu nên chân Trình Tư Miên đã tê rần, do đó cô dứt khoát kéo cái ghế lại ngồi bên mép giường, sau đó nhẹ giọng nói: “Không biết vì sao lần đầu tiên thấy anh tôi đã cảm thấy rất vừa mắt.”
Nói xong, cô còn nói một câu như chặc đinh chém sắt: “Tôi thề không phải vì anh đẹp trai đâu, chỉ là cảm thấy…Nhìn rất thân thiết. Lần đầu gặp tôi anh đã nấu đồ ăn cho tôi, nhất định là một người tốt.”
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn đầu giường, ánh đèn mờ mờ có chút ôn hòa. Trình Tư Miên nắm lấy tay anh ở ngoài chăn, nhẹ nhàng tựa đầu lên chăn bông, giống như một động vật nhỏ dựa sát vào nơi ấm áp.
Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng lầm bầm nho nhỏ của cô, cô nói: “Chưa ai đối xử tốt với tôi như vậy, không ai quan tâm tôi đã ăn chưa, không ai quan tâm tôi có bị thương không, càng không có ai quan tâm tôi học thế nào…Tô Hiển Ngôn, anh là người tốt nhất tôi từng thấy.”
“Cha mẹ tôi cũng không cần tôi,trước kia tôi toàn kết giao với bạn bè không đáng tin cậy, nhà tôi phá sản, bọn họ liền không muốn có bất cứ dính dáng gì với tôi. Không đúng…Vẫn có một người ngoại lệ, chính là cái tên Lâm Loan lần trước đã gặp ở bệnh viện đó. Haiz, không nói tới cậu ta, anh đã nói không muốn tôi quá thân cận với cậu ta.”
Anh ngủ an tĩnh như vậy, phảng phất như đang nghiêm túc nghe cô nói chuyện, Trình Tư Miên vừa nói, vừa cảm thấy mình có chút đáng thương, cô rõ ràng đã quen rồi vậy mà bây giờ lại thấy tủi thân.
“Thật khó quá, làm sao đây.” Trình Tư Miên đưa ngón tay ra chạm vào gò má anh một cái, da trắng như ngọc, bóng loáng, so với da của cô còn tốt hơn rất nhiều, cô có chút ủ rũ xoa xoa mặt anh, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên môi của anh.
Môi nhạt màu, độ cong hoàn mỹ…Ý nghĩ của Trình Tư Miên trong phòng bao bây giờ lại xuất hiện, trong phòng này đã không còn ai quấy rầy, loại cảm giác này dường như được phóng đại lên gấp mấy lần.
Cô vội vàng buông tay anh ra, đứng dậy từ trên ghế, xoay người đi muốn chạy ra cửa. Nhưng bước được một bước lại nghĩ, Trình Tư Miên cô bây giờ đang làm gì hả, xấu hổ ư? Không có gan làm sao?
Làm sao không có can đảm được.
Trong lòng Trình Tư Miên tự khinh bỉ mình, sau đó quay người lại nhìn anh, sớm muộn gì anh cũng là của cô, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi, cho nên, hôn một cái cũng không sao đâu.
Từ từ đi đến gần, trong lòng không tự chủ được khẩn trương, cô mơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Nhẹ nhàng chạm vào, cô không dám dừng lại quá lâu nên chỉ hôn thoáng qua một cái.
Nhưng xúc cảm ấm áp, mềm mại bỗng chốc xông vào đầu cô, đây là nụ hôn đầu của cô, còn hôn trong hoàn cảnh người ta ngủ say bất tỉnh thế này.
Trình Tư Miên đỏ mặt: “Tôi xấu hổ cái gì chứ, dù sao anh cũng không biết gì!”
Trình Tư Miên bình tĩnh trong phút chốc rồi lấy quà tặng mà tối nay luôn muốn tặng cho anh từ trong túi giấy ra. Cô kéo tay anh qua, đeo vòng tay trong hộp vào cho anh, vòng tay này là một đôi, cái còn lại nằm ở chỗ cô..
“Sinh nhật vui vẻ, Tô Hiển Ngôn.”
Nói xong Trình Tư Miên liền đi ra khỏi phòng.
Và cô không biết là lúc cô vừa đi ra, giây kế tiếp, người đang nhắm mắt trên giường đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt có men say giờ phút này đã có chút thanh tỉnh, anh liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó giơ tay lên nhìn cái vòng màu đen trên cổ tay, ở giữa sợi dây có một hạt châu bằng bạc, phía trên có khắc một chữ S.
Tô Hiển Ngôn thả tay xuống, con ngươi trầm xuống, từ lúc cô tựa đầu vào ngực anh thì anh đã tỉnh, chẳng qua đầu rất choáng nên không nói gì thôi.
Ngày hôm sau, Trình Tần từ trên giường ngồi dậy mà đầu đau muốn nổ tung ra.
Anh ta vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống phòng khách, chợt thấy Trình Tư Miên bưng một cái nồi đi ra từ phòng bếp, anh ta nhìn một cái: “Đây là gì vậy?”
“Canh giải rượu.” Trình Tư Miên đặt nồi canh lên bàn.
Trình Tần không thể tin nổi nhướng mày: “Cháu làm?”
“Đúng vậy, cháu nhìn công thức trên mạng, rất đơn giản.”
Trình Tần hoài nghi nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này không tệ, còn biết nấu canh giải rượu cho anh ta uống.
“Cháu chắc chắn có thể uống được không?” Trong lòng rất vui mừng nhưng ngoài miệng không nói ra được lời nào tốt đẹp, Trình Tần tùy ý ngồi xuống, “Được rồi, vất vả cho cháu phải lên mạng nghiên cứu, chú đành uống một chén vậy.”
Động tác Trình Tư Miên hơi ngừng một lát, ghét bỏ nhìn anh ta một cái, chắc chắn có thể uống được không? Ai nấu cho chú chứ? Ông chú đáng ghét, đây là cháu nấy cho Tiểu Tô Tô nhà cháu có được hay không.
Trình Tần dĩ nhiên không thấy được ánh mắt của cô, giống như ông lớn ngồi chờ hầu hạ. Trình Tư Miên hừ hừ, múc một chén vừa phải rồi bố thí cho chú một chén.
Múc một chén cho Trình Tần, Trình Tần uống một hớp bất ngờ phát hiện mùi vị không kinh khủng như tưởng tượng, tạm chấp nhận, vì vậy anh ta yên tâm uống hết chén.
Tra Dịch Quang mơ mơ màng màng đi tới cạnh bàn ăn, nhìn thấy Trình Tần đang uống gì đó, ánh mắt liền nhìn sang cái nồi.
“Tôi đói, tôi cũng muốn một chén.”
Trình Tư Miên vội vàng nói: “Đây không phải là bữa sáng, đây là canh giải rượu.”
“Canh giải rượu? Hay quá hay quá, tôi cũng cần được tỉnh rượu.”
“Không được!” Tra Dịch Quang uống nữa sẽ không đủ.
“Tại sao không được?” Tra Dịch Quang tủi thân, “Trình Tần có, vì sao tôi không có.”
Trình Tần hài lòng cười một tiếng, ừ, là đặc biệt nấu cho anh ta, cháu gái của anh ta rất biết đạo lý, quả nhiên là máu mủ tình thân rất đáng tin.
Anh ta mới vừa nghĩ như vậy, bỗng nghe cháu gái hiểu chuyện của mình nghiêm túc nói: “Các người uống hết thì lát nữa Tô Hiển Ngôn uống cái gì.”Tác giả có lời muốn nói:
Tô bảo bối đã phát hiện được bạn học Trình Tư Miên có ý đồ với mình rồi!!!!