Edit: Mộc Tử Đằng
Tô Hiển Ngôn cũng không thích những loại hoạt động thế này, dù quen biết hay không đều tỏ ra như bạn bè đã biết nhiều năm cùng nhau uống rượu trò chuyện. Trên mặt anh tuy treo nụ cười nhưng trong lòng không cảm thấy gì là vui vẻ.
Anh ở trên này không chịu xuống một phần là không yên tâm với Trình Tư Miên, mặc khác, anh không có tâm tư đi tham gia náo nhiệt với đám người đó.
Tô Hiển Ngôn đứng ở hành lang một hồi chợt phát hiện trong phòng vô cùng yên tĩnh giống như không có ai ở trong đó. Anh nghĩ là Trình Tư Miên đang ngủ, nhưng khi mở cửa ra nhìn vào.
Trên giường trống không, không có ai trong phòng.
Tô Hiển Ngôn khẽ cau mày đẩy cửa đi vào trong phòng.
“Trình Tư Miên?”
Không có ai trả lời, tim Tô Hiển Ngôn căng thẳng, vừa định gõ cửa phòng tắm chợt thấy một người đang ngồi dưới đất co người lại.
Trình Tư Miên ngồi sau cánh cửa, trên người mặc một bộ váy ngủ hơi lớn, đang cúi đầu, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Tô Hiển Ngôn ngồi xuống trước mặt cô, hỏi: “Tại sao lại ngồi trên đất.”
Trình Tư Miên từ từ ngẩng đầu lên, vì bị say rượu nên mặt cô trông vừa phúng phính vừa đỏ bừng, cô nghiêng đầu, hơi mơ màng nói: “Tô Hiển Ngôn? Rốt cuộc bọn họ cũng để anh vào, vừa rồi có mấy cô gái cởi quần áo tôi ra, tôi không thích.”
Sau khi Tô Hiển Ngôn nghe cô nói xong trong lòng mềm nhũn ra, giọng nói phát ra cũng mềm hơn mấy phần: “Ai bảo cô uống rượu, còn ngã xuống nước, dĩ nhiên nhờ người thay quần áo cho cô rồi.”
“Tôi không cố ý mà..” Trình Tư Miên phồng má, “Tôi chỉ muốn uống chút thôi nhưng sau đó tôi nhận ra uống cái này rất ngon.”
“Lần sau không cho phép như vậy.”
“Ừ, tôi sẽ không uống nữa.” Trình Tư Miên thân thiết kéo tay Tô Hiển Ngôn, trên cổ tay phải của anh là chiếc vòng tay cô tặng. Nhìn nhìn đến ngây ngẩn, lẩm bẩm trong miệng: “Thật sự rất đẹp..”
Tô Hiển Ngôn không nghe rõ cô nói gì, duỗi tay ra kéo người cô đứng lên: “Cô uống nhiều rồi, đi lên giường nằm ngủ đi, khi nào tỉnh chúng ta về nhà.”
“Tôi không muốn ngủ.” Trình Tư Miên đứng trước mặt anh, đột nhiên giơ tay ra ôm chầm lấy eo của anh, cô vùi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói uống say phải đi ngủ, nhưng tôi không có say.”
Tô Hiển Ngôn cứng đờ người, khoác tay lên vai cô, do dự một lúc vẫn quyết định đẩy cô ra: “Cô quả thật uống say rồi.”
“Tôi không say!” Trình Tư Miên ngẩn đầu lên, hết sức khó chịu nhìn vào anh: “Tôi rất tỉnh, tôi nhớ sau khi bị ngã xuống nước anh đã nhảy xuống cứu tôi, tôi còn hôn anh nữa! Đúng không!”
“…”
“Tôi không say mà, tôi rõ ràng thấy người đó là anh nên mới hôn.” Trình Tư Miên nở nụ cười tươi, đôi con ngươi như có hàng ngàn vì sao trị vì trong đó, cô nói: “Tô Hiển Ngôn, anh biết tại sao tôi hôn anh không?”
“Trình Tư Miên..”
“Hừ, anh đừng nói chuyện.” Trình Tư Miên quơ quơ tay, hơi đứng không vững, “Hay để tôi nói đi, tôi đó mà, đặc biệt đặc biệt thích anh, không phải là thích giống như với chú hay Tra Dịch Quang, mà là loại tình cảm giữa nam và nữ.”
Đôi con ngươi Tô Hiển Ngôn hơi trầm xuống, dù anh đã sớm biết chuyện này nhưng vào giây phút nghe được cô chính miệng nói ra vẫn có hơi không tiếp thu nỗi. Mà điều càng làm anh không tiếp thu nỗi chính là anh chợt giật mình nhận ra chính mình cũng có cảm xúc, vậy mà lại có một vài cảm xúc không nên có xuất hiện.
Có vẻ hoang đường, nhưng Tô Hiển Ngôn biết nó thật sự tồn tại.
Cô thích mình, khiến cho anh vui mừng.
Có lẽ do Tô Hiển Ngôn sớm đã nhìn thấy thói đời ấm lạnh nên anh sẽ không nói thích liền thích như Trình Tư Miên được, giữa hai người họ có một khoảng cách quá xa, có khi so với tưởng tượng của anh còn nhiều hơn. Anh đã sớm trưởng thành còn cô vẫn chỉ là một cô bé chưa đủ 18 tuổi, anh không biết tình cảm của cô trộn lẫn với bao nhiêu non nớt bên trong, chỉ là tính tình trẻ con ỷ lại, như vậy thì kéo dài được bao lâu…
“Trình Tư Miên, cô còn nhỏ.”
“Tôi không nhỏ! Tôi sắp trưởng thành rồi!” Trình Tư Miên bất mãn cau mày, “Hơn nữa, tôi thích anh cũng không liên quan đến việc tôi có nhỏ hay không.”
Tô Hiển Ngôn khẽ thở dài một hơi: “Cô chỉ mới 16 tuổi.”
“Chỉ nhỏ hơn anh tám tuổi mà thôi.” Trình Tư Miên cười hì hì, “Anh sợ à? Đừng sợ cách nhau tám tuổi thì khác nhau.”
Tô Hiển Ngôn hơi mấp máy môi,vỗ vỗ đầu cô: “Chờ cô lớn lên rồi nói, bây giờ…không được nói thích.”
Nụ cười trên môi Trình Tư Miên từ từ nhạt dần, trong con ngươi cũng vì câu nói của anh mà thoáng hiện lên chút tức giận, “Những chuyện khác đều có thể nghe anh nhưng chuyện tôi thích anh thì không được.”
Mấy người trong biệt thự chơi đến hơn 12 giờ mới dần dần rời đi. Trình Tần thấy Tô Hiển Ngôn liền vội vàng bước lên nói: “Con nhóc kia sao rồi, không quậy cậu chứ?”
Tô Hiển Ngôn nhớ tới lời bài tỏ của cô, rồi lại nhìn bạn tốt Trình Tần một cái, không hiểu sao lại có hơi quái dị: “Không có gì, cô ấy ngủ rồi.”
Sau khi cô nói xong mấy lời đó liền ngủ thiếp đi, gọi thế nào cũng không tỉnh, còn nói không có say, đây chính là say mèm mới đúng.
“Ừ, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Trình Tần vừa gọi điện đặt xe vừa đi lên lầu: “Tôi đỡ con bé xuống.”
“Tôi giúp cậu.” Tra Dịch Quang cũng đi lên lầu theo.
Thái Tâm Duyên tiễn người bạn cuối cùng đi rồi đi tới cạnh Tô Hiển Ngôn: “Anh đối xử với cô bé rất đặc biệt.”
Tô Hiển Ngôn quay đầu nhìn cô ta.
Thái Tâm Duyên cười nhạt, “Không phải sao, ít nhất cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh lo lắng cho ai như vậy”
Tô Hiển Ngôn không có phản ứng gì nhiều, chỉ nói: “Cô ấy là cháu gái của Trình Tần.”
“Tầng quan hệ này không đủ để anh đối xử như vậy.” Thái Tâm Duyên thở dài: “Hiển Ngôn, chắc anh biết, cô bé kia thích anh.”
“…”
Thái Tâm Duyên nhìn dáng vẻ hờ hững không nói gì của anh, trong nội tâm cô ta càng khẳng định suy nghĩ của mình, song lòng cô ta cũng chua xót không kém, “Cô bé thích anh, với tính tình của anh không thích sẽ không quan tâm. Xem như không muốn làm quá nghiêm khắc cũng sẽ hời hợt. Nhưng anh không có, anh thâm chí còn dung túng cho cô bé, Hiển Ngôn, anh cũng…”
“Tâm Duyên.” Tô Hiển Ngôn nhìn cô ta chằm chằm, ngăn lại lời sắp nói của cô ta, anh nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Cô ấy còn nhỏ.”
Thái Tâm Duyên âm thầm cười một tiếng: “Đây là điều anh băn khoăn?”
Tô Hiển Ngôn dời tầm mắt đi, lạnh nhạt nói: “Sau này đừng nhắc tới chuyện này.”
“Thật sự hâm mộ cô bé.” Thái Tâm Duyên cố làm ra vẻ thả lỏng, “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì đâu, cũng giống như băn khoăn trong lòng anh thôi, cô bé dù gì vẫn còn nhỏ, ai biết được tình cảm này sẽ kéo dài bao lâu.”
Tô Hiển Ngôn hơi nhíu mày.
Thái Tâm Duyên nhìn anh: “Vậy tôi đi trước đây.”
Tô Hiển Ngôn thờ ơ gật đầu.
Thái Tâm Duyên lập tức rời đi.
Tô Hiển Ngôn không lên lầu, anh đứng đó nhìn cửa thang lầu, nghe được âm thanh của Trình Tần và Tra Dịch Quang phát ra.
Cứ đứng lẳng lặng như vây, lời nói thích đầy chân thành của cô dường như còn quanh quẩn bên tai anh.
Không chịu đẩy cô ra xa ngược lại còn càng dung túng hơn, càng cưng chiều hơn. Tô Hiển Ngôn, mày biết mình đang nghĩ cái gì không.
Anh cười khổ.
Nhưng anh không ngờ cô bé đó không một tiếng động, quang minh chính đại xông thẳng vào lòng anh.
Nhưng ít nhất phải chờ cô lớn lên, không phải sao.
Ngày hôm sau, Trình Tư Miên ngồi dậy từ trên giường. Ánh mắt trời chói lọi chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, khiến cô không mở mắt ra nổi.
“Ui…Đau quá.” Trình Tư Miên đè huyệt thái dương của mình lại, nhưng vẫn không đè được cơn đau từ bên trong, “Ngày hôm qua uống say à?”
Trình Tư Miên bước xuống giường, mang dép lê hình con thỏ đi ra ngoài phòng tắm.
“Tiểu Miên Miên tỉnh rồi à?” Tra Dịch Quang hình như mới vừa rửa mặt xong, anh ta vẫn còn mặc quần áo ngủ, lên tiếng chào cô. Nhìn dáng vẻ cau mày của cô, Tra Dịch Quang duỗi ta ra sờ trán cô: “Ngày hôm qua trực tiếp rơi vào trong hồ bơi, có phát sốt không?”
Trình Tư Miên sửng sốt một chút, “Trong hồ bơi…”
“Sao vậy, không nhớ hết à?” Tra Dịch Quang lộ ra dáng vẻ xem kịch vui nhìn cô: “Tối hôm qua cô là tiêu điểm của bữa tiệc, uống say không nói còn tự nhảy xuống nước, thật may mà có Tô Hiển Ngôn phản ứng nhanh nhảy xuống kéo cô lên. Này, tôi khuyên cô chuẩn bị tinh thần đi, lời mắng chửi chú cô cũng đã soạn xong cả rồi.”
Nước….
Trong đầu Trình Tư Miên đột nhiên hiện ra một hình ảnh mơ hồ, cô vùng vẫy, không thở được, sau đó cô thấy Tô Hiển Ngôn xuất hiện, rồi sau đó nữa..Không nhớ. Không đúng, cô nhớ mang máng hình như có người cởi quần áo mình, là mấy cô gái, rất phiền phức. Hình như cô còn náo loạn đòi Tô Hiển Ngôn tới, ừ, đúng là như vậy. Nhưng sau đó Tô Hiển Ngôn có tới không?
Trình Tư Miên dùng sức vỗ đầu một cái: “Phiền chết mất! Làm sao không nghĩ ra được!”
“Không sao, không phải là quên thôi à, đợi lát nữa chú cô mắng vài câu là xong.”
Trình Tư Miên không để ý tới anh ta, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình: “Quần áo này là..”
“Chắc của Tâm Duyên.” Tra Dịch Quang nói: “Tối hôm qua cô ấy và mấy người nữa thay quần áo cho cô.”
“Ồ.”
“Được rồi, mau đánh răng đi.” Tra Dịch Quang vỗ vỗ bả vai cô: “Hôm nay chú cô làm điểm tâm, mau xuống ăn.”
“Đã biết.” Trình Tư Miên đè huyệt thái dương lại, vừa muốn đi vào phòng tắm chợt nghe được tiếng bước chân ở phía sau, cô quay đầu lại thì thấy Tô Hiển Ngôn đã ăn mặc chỉnh tề bước từ trong phòng ra.
“Chào buổi sáng!” Trình Tư Miên vẫy vẫy tay, “Nghe nói ngày hôm qua anh đã cứu tôi, cảm ơn nha.”
Trình Tư Miên phát hiện biểu cảm của Tô Hiển Ngôn nhìn mình có chút kỳ quái, nhưng mà chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại như ban đầu, anh nói: “Lần sau không được như vậy nữa nghe không.”
“Đã rõ, sau này tôi không lén lút uống rượu nữa đâu.” Trong lòng Trình Tư Miên vẫn còn sợ hãi, “Suýt nữa đã uống đến chết rồi.”
“Ừ.” Tô Hiển Ngôn gật đầu một cái rồi đi xuống lầu.
Trình Tư Miên nhìn bóng lưng của anh, thần bí đi đến bên cạnh Tra Dịch Quang, “Này, anh có cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào không?”
“Cái gì?”
“Tô Hiển Ngôn đó, sao anh ấy lại không dạy dỗ tôi, tôi uống rượu này, còn rơi vào trong hồ bơi, anh ấy chỉ nói một câu lần sao không được làm như thế.” Trình Tư Miên làm sao cũng không nghĩ thông suốt được, cuối cùng chỉ có thể hỏi: “Có phải tối hôm qua anh ấy đã mắng tôi một trận rồi không?”
“Làm sao tôi biết được, tối hôm qua một mình cậu ấy chăm sóc cô, tôi và Trình Tần bận đi chơi rồi.” Tra Dịch Quang vỗ đầu cô, “Hơn nữa, cô có phải thích tự ngược không, Trình Tần mắng còn chưa đủ, muốn Tô Hiển Ngôn mắng nữa mới chịu à?”
Trình Tư Miên liếc anh ta một cái: “Được rồi, anh thì biết cái gì.”
Tra Dịch Quang: “Này cô!”
“Rầm.” Trình Tư Miên đóng cửa phòng tắm lại.
Lúc Tra Dịch Quang đi xuống lầu thì Tô Hiển Ngôn đã ngồi vào bàn ăn bữa sáng của anh. Anh ta ngồi xuống cạnh anh, vừa ăn vừa lầm bầm nói: “Con nhóc chết tiệt, tính tình thối.”
Tô Hiển Ngôn nhìn anh ta một cái: “Sao vậy?”
“Không có gì! Trình Tần đâu?”
“Chắc còn trong phòng.”
“Tôi phải nói chuyện với cậu ta một chút, chuyên ngày hôm qua của Tiểu Miên Miên phải nghiêm khắc xử lý, mắng cô nhóc đó đoán chừng cũng không có hiệu quả gì, tôi muốn cắt bớt tiều tiêu vặt của cô nhóc đó.” Tra Dịch Quang nói lảm nhảm không ngừng.
Tô Hiển Ngôn tùy tiện ừ một tiếng, thực ra cũng không nghe được mấy câu vào tai. Anh đang nghĩ tới dáng vẻ chào buổi sáng của cô..Cô nhóc này, xem ra dã quên sạch sẽ rồi.Lời của editor: Không thể tưởng tượng nổi sau này Tô Hiển Ngôn gọi Trình Tần một tiếng “Chú vợ” sẽ như thế nào! Meo~:3