Nghe Lời Anh Nhất

Edit: Mộc Tử Đằng

Lúc tan tiết, Trình Tư Miên nhận được điện thoại của Lâm Loan.

“Alo, có chuyện gì?”

“Trình Tư Miên, đi ra ngoài chơi đi, tôi chán muốn chết rồi.” Giọng nói tùy ý của Lâm Loan vang lên đầu dây bên kia, Trình Tư Miên có thể tưởng tượng được con người này lúc này đang nhàm chán dựa vào chỗ nào đó, hai ngón tay đang kẹp một điếu thuốc.

Sau khi cậu ta tốt nghiệp cấp ba dường như không có chuyện gì làm, cha cậu ta muốn đưa cậu ta ra nước ngoài nhưng người này sống chết không chịu đi, cuối cùng bị ép vào học một trường đại học tư nhân nào đó.

Trình Tư Miên không hề nghĩ ngợi liền nói, “Lâm đại thiếu gia à, tôi đang đi học, cậu nổi điên cái gì hả?”

Tô Gia Nam đang nói chuyện với Phó Tử Văn, khi nghe được câu này chợt ngẩng đầu nhìn cô, Lâm đại thiếu gia…Cậu nhớ ra rồi, là cái người tên Lâm Loan trông dáng vẻ không phải người tốt lành gì đã gặp lần trước.

Trình Tư Miên tiếp tục nói, “Cậu biến đi, tôi không trèo tường đâu. Tôi cúp máy đây, đùng có gọi tới nữa.”

Vừa dứt lời, liền nhanh chóng cúp máy.

Tô Gia Nam: “Lâm Loan gọi điện thoại cho cậu à?”

Trình Tư Miên gật đầu một cái, vừa định nằm xuống ngủ đột nhiên điện thoại vang lên, vốn nghĩ Lâm Loan gọi đến, đang lúc tức giận thì phát hiện là Tra Dịch Quang gọi, từ lần Diệp Hiểu Hiểu đến tìm anh ta, anh ta cũng chưa về nhà lần nào nữa, điện thoại cũng không gọi được, nếu không phải Trình Tần nói anh ta không sao thì cô cứ nghĩ anh ta đã chết rồi!

“Anh chết ở đâu hả!” Trình Tư Miên mở miệng giận dữ gào lên.

“Tôi tôi, ôi Tiểu Miên Miên, bây giờ tôi có một chuyện quan trọng muốn nhờ cô giúp đỡ!” Thanh âm của Tra Dịch Quang vô cùng gấp gáp.

Trình Tư Miên hừ một tiếng, “Tôi cũng không biết anh vội cái gì.”

“Thật sự rất quan trọng, Trình Tần ở chỗ khác, Tô Hiển Ngôn lại không nghe điện thoại, chính tôi cũng không ở đây, Miên Miên, mấy người bạn của tôi quen biết Diệp Hiểu Hiểu chỉ còn lại mình cô thôi, cô phải giúp tôi.”

“Anh không ở đây? Vậy anh ở đâu…” Trình Tư Miên im lặng một lát, đột nhiên kịp phản ứng lại, “Khoan đã, anh nói cái này là có ý gì?”

“Tôi có người bạn nói thấy Diệp Hiểu Hiểu đến bệnh viện.” Giọng nói của Tra Dịch Quang rất luống cuống, “Cậu ta nói Hiểu Hiểu đi đến khoa phụ sản, giống như đang muốn phá thai…”

“Cài gì!”

“Tiểu Miên Miên, không nói nhiều nữa, cô nhanh lên đi, lời người khác nói đoán chừng Diệp Hiểu Hiểu cũng không nghe, cô và cô ấy quen thân, còn có thể níu kéo được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tôi sẽ nhanh chóng chạy về.”

Trình Tư Miên đứng bật dậy, “Gửi cho tôi địa chỉ, tôi lập tức đến ngay.”

Tiếng chuông vào tiết vang lên, Trình Tư Miên lại chạy nhanh ra khỏi phòng học, Tô Gia Nam nhìn bóng lưng vội vã của cô, nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Lâm Loan, vì vậy ngay sau đó cũng đứng lên đi theo. Phó Tử Văn ngẩn người: “Này hai người đi đâu vậy?”

Trình Tư Miên chạy đến rừng cây nhỏ trong trường, bức tường này lần trước cô đã trèo một lần, coi như quen thuộc. Nhưng lúc muốn đưa tay lên thì đột nhiên bị người sau lưng vỗ vai một cái, làm cô sợ hết hồn suýt nữa đã kêu lên thành tiếng.

“Tô Gia Nam?! Cậu làm gì vậy!” Trình Tư Miên ngạc nhiên đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, “Cậu bước đi cũng không có âm thanh gì, dọa chết người đó.”

“Cậu muốn làm gì?” Tô Gia Nam nói, “Cậu, cậu phải đi gặp cậu ta à?”

Trong lòng Trình Tư Miên đang nóng giận, cũng không để ý cậu nói gì, “Bây giờ tớ có việc gấp phải đi ra ngoài, vậy đi, cậu nói đi nói với thầy hộ tôi, nói lý do gì cũng được.”

Tô Gia Nam mím môi, “Tớ đi với cậu.”

Trình Tư Miên trượt chân một cái, “Cậu trèo tường với tớ á? Đùa gì thế.”

“Tớ không nói đùa.” Tô Gia Nam nghiêm mặt lại, gương mặt tuấn tú mang theo nét nghiêm túc vô cùng.

Trình Tư Miên nghẹn lời, đây là em trai Tô Hiển Ngôn đó, không lẽ cô phải dẫn người ta theo mình làm chuyện xấu sao, “Không được không được không được, cậu mau về lớp đi.”

“Trình Tư Miên!” Tô Gia Nam cố chấp kéo cô lại, “Nếu cậu không để tớ đi cùng, tớ sẽ kêu lên đó.”

“…”

Cảm giác này sao giống như cô đang bắt nạt con gái nhà lành thế này?!

Trình Tư Miên không cưỡng lại được cậu, cuối cùng chỉ mãi cảnh cáo cậu, không được nói là đi ra ngoài! Tô Gia Nam thấy cô đồng ý liền vui vẻ vô cùng, vội vàng đuổi theo bước chân cô, bắt đầu lần đầu trèo trường trong đời.

Trình Tư Miên ngựa quen đường cũ trèo lên, cô nhìn chàng trai có chút luống cuống bên dưới, bất đắc dĩ nói, “Cậu leo lên cái cây này trước đi, cẩn thận một chút, tớ kéo cậu qua.”

Tô Gia Nam lần đầu phá lệ làm chuyện phản nghịch, không sai, trèo tường đối với cậu là một chuyện lớn mang tính đột phá. Hơn mười năm qua, cậu chỉ một mực làm người ngoan ngoãn, hôm nay làm chuyện này cậu ngược lại cảm thấy rất kích thích.

Thật vất vả leo lên ngồi trên tường, Tô Gia Nam nhìn cô gái trước mặt, tim nhanh chóng đập nhanh hơn, không biết đây là do khẩn trương trèo tường hay còn bởi vì người trước mặt này.

“Trời ơi, còn nói vói tôi là không đi, Trình Tư Miên cậu nhảy xuống đây!” Phía dưới tường bên kia đột nhiên có người nói chuyện, “Cái quỷ gì, cậu mang tên này ra ngoài làm gì.”

Trình Tư Miên nhảy xuống, im lặng nhìn người nào đó, “Vậy cậu còn ở đây làm gì?”

Lâm Loan trợn mắt nhìn người còn ngồi trên tường, giọng nói vô cùng không thân thiện, “Không phải vừa rồi trong điện thoại đã nói cậu trèo từ nơi này ra ngoài sao, tôi ở đây chờ cậu. Tư Miên, có phải cậu ta cũng muốn đi cùng chúng ta ra ngoài không?”

“Cái đó không quan trọng, cậu mau giúp cậu ấy một chút!”

Lâm Loan nhướng mày, “Tôi không thèm!”

Tô Gia Nam từ trên cao nhìn xuống hai người đó, cậu khẽ cau mày, rồi lập tức nhảy xuống từ trên cao, cậu cũng không muốn để Lâm Loan giúp mình.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu, vì vậy bị hoảng không đứng vũng được, trực tiếp ngã nhào xuống đất, trên cái áo sơ mi trắng tinh nhất thời bị dính bùn đất.

“Ha..Không biết trèo tường còn cố, còn té kiểu chó ăn phân, ai da!” Lâm Loan đáng thương nhìn Trình Tư Miên vừa mới đạp mình một cái, “Cậu làm gì vậy?!”

Trình Tư Miên trừng mắt với cậu ta, “Nói ai té kiểu chó ăn phân hả!”

Lâm Loan đau khổ, “Cậu vì cậu ta mà đánh tôi..”

Trình Tư Miên không để ý tới cậu ta, đi đến bên cạnh người Tô Gia Nam đở cậu đứng dậy, sau đó phủi bụi bẩn trên quần áo của cậu, “Cậu không sao chứ, thân thể có chỗ nào khó chịu không, cậu đừng gắng sức quá.”

Cô cũng không thể làm em trai anh hư hỏng được, hơn nữa nếu để cậu bị thương thì hậu quả không lường được trước được.

Trên môi Tô Gia Nam nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt sáng long lanh nhìn Trình Tư Miên, “Đừng lo lắng, tớ không có vấn đề gì.”

Trình Tư Miên nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên Tô Gia Nam duỗi tay ra sờ đầu cô, giọng dịu dàng: “Tớ thật sự không sao.”

Trình Tư Miên hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn cậu, “…Vậy thì tốt.”

Trong nháy mắt vừa rồi, cậu khiến cô cảm thấy giống như Tô Hiển Ngôn, quả nhiên là anh em mà.

Lâm Loan bên cạnh: Ai cho phép cậu sờ đầu!

Ba người đi ra khỏi đó, Trình Tư Miên nói, “Bắt xe, ngay lập tức tới bệnh viện.”

“Gì?” Lâm Loan và Tô Gia Nam đều kinh ngạc.

Trình Tư Miên không kịp giải thích nhiều, “Tôi có việc gấp, mau bắt xe giúp tôi.”

Lâm Loan vội nói: “Tôi có xe, tôi có xe, tôi đưa cậu đi.”

Cuối cùng Trình Tư Miên và Tô Gia Nam cùng đi xe của Lâm Loan đến bệnh viện.

Tra Dịch Quang nói Diệp Hiểu Hiểu vẫn còn xếp hàng chờ đến lượt, vì vậy Trình Tư Miên chạy như điên về phía khoa phụ sản.

“Xin chào, xin hỏi phá thai nằm ở đâu?”

Y tá ngước mắt lên nhìn cô, rồi lại nhìn hai chàng trai sau lưng, ý vị sâu xa nói: “Đi thẳng quẹo trái.”

“Cám ơn.”

Lâm Loan bị nhìn nhưng hoàn toàn không có gì ngại ngùng, nhưng còn bạn học Tô đơn thuần của chúng ta lại đỏ mặt…Chuyện đó, không phải như chị nghĩ đâu.

Trình Tư Miên đi một đường đến nơi, tìm một buổi rốt cuộc cũng thấy được thân ảnh quen thuộc, “Chị Diệp!”

Diệp Hiểu Hiểu tay cầm đơn xét nghiệm, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn người đang đến gần, “Tư Miên, sao em lại ở đây?”

“Chị Diệp, chị đi theo em.” Vừa nói, Trình Tư Miên vừa kéo cô ấy, “Chị, có chuyện gì chúng ta thương lượng trước được không?”

“Này này?” Đầu óc Diệp Hiểu Hiểu mơ màng, “Em nói gì?”

“Tra Dịch Quang nghe nói chị muốn phá thai nên rất gấp gáp, anh ta vô cùng lo lắng cho chị!”

Diệp Hiểu Hiểu ngây người, “Em nói, chị muốn phá thai?”

“Đúng vậy.”

Diệp Hiểu Hiểu nhìn tờ đơn xét nghiện trong tay, lại nhìn Trình Tư Miên một cái, trong mắt chợt hiểu ra, “Anh ấy rất lo lắng sao, anh ấy lo lắng cho chị hay chỉ đơn giản là cảm thấy áy náy.”

“Đương nhiên là lo cho chị!” Trình Tư Miên nói, “Anh ấy đang chạy đến, chị không phải muốn gặp anh ấy sao, đợi lát nữa có thể lập tức gặp được anh ấy.”

“Tư Miên…” Diệp Hiểu Hiểu nhìn cô đầy phức tạp, “Người đi phá thai không phải chị, mà là bạn của chị, chị chỉ đi theo chăm sóc cô ấy thôi.”

“A?”

“Cho nên em nói lại với anh ấy đi, không có gì phải sốt ruột cả.”

Trình Tư Miên ngây ngẩn cả người, Diệp Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói: “Chị hiểu anh ấy mà, chờ tâm ý nguội lạnh…Tư Miên, trước kia là do chị quá cố chấp, mấy ngày nay chị đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn nắm được trái tim của một người phong lưu thật sự quá khó khăn.”

“Không phải, Tra Dịch Quang thật ra…”

“Đừng nói gì nữa, chị biết con người của anh ấy, Tư Miên, em giúp chị nhắn lại với anh ấy, chị không tìm anh ấy nữa, anh ấy không cần phải tốn sức tránh mặt chị đâu.”

Rời khỏi khoa phụ sản, Trình Tư Miên có chút ão não ngồi trên ghế dài ở bệnh viện.

Lâm Loan thấy bầu không khí quá ngột ngạt nên cười trêu nói, “Đừng nặng nề thế này nữa, anh đây mang em đi chơi?”

Trình Tư Miên ngẩng đầu trừng cậu ta một cái, Lâm Loan vội vàng làm động tác im miệng. Trình Tư Miên lại nhìn sang Tô Gia Nam bên cạnh, “Cậu về trường trước đi, tớ còn phải chờ người.”

Lâm Loan: “Để tôi ở đây với cậu ấy là được, cậu là một học sinh giỏi nên ngoan ngoãn trở về đi học đi.”

Tô Gia Nam liếc cậu ta một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trình Tư Miên, “Có đi thì cậu đi đi, tôi không đi.”

Lâm Loan bực bội ngồi xuống chỗ ngồi bên kia của Trình Tư Miên, “Tôi cũng không đi!”

“Đinh~” Điện thoại vang lên, Trình Tư Miên cũng lười quan tâm hai người bên cạnh, vội vàng bắt máy, “Này, Tra Dịch Quang anh đã tới chưa?”

“Khoảng nửa tiếng nữa tôi mới tới nơi! Tiểu Miên Miên, tôi mới vừa gọi cho Hiển Ngôn, cậu ấy nói cậu ấy đã đến nơi.” Tra Dịch Quang lại nói, “Bên đó sao rồi, cô ngăn được chưa?”

“Cái này…”

Trình Tư Miên định giải thích một chút về sự hiểu lầm đen đuổi này, nhưng đột nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía trước, “Trình Tư Miên.”

Cô ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Tô Hiển Ngôn đang đi về phía cô, hơn nữa khi thấy hai người ngồi bên cạnh cô là ai, con ngươi thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Chào chú!”

“Anh?”

Hai chàng trai một trái một phải cùng lên tiếng một lượt.

Tô Gia Nam và Lâm Loan nói xong thì liếc nhìn nhau.

“Chú?”

“Anh?”

Huyệt thái dương Trình Tư Miên giật giật, nói một câu với người ở đầu dây bên kia, “Anh tới rồi hẳn nói.”

Tô Hiển Ngôn đi tới, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tô Gia Nam một cái, “Sao em lại ở đây?”

“Em, em đi cùng Trình Tư Miên tới…”

Ánh mắt Tô Hiển Ngôn dừng lại trên người cậu, “Sao lại thành như vậy?” Áo sơ mi bị dính bẩn, trên mặt cũng dính chút bụi bẩn.

Trình Tư Miên vội vàng đứng lên, “Đây là do…”

“Trèo tường ngã.” Tô Gia Nam ngoan ngoãn trả lời.

Trình Tư Miên: “…”

Xong rồi.

Tô Hiển Ngôn híp mắt lại, nhìn về phía Trình Tư Miên, “Trèo tường, em trèo tường ra ngoài?”

Trình Tư Miên cười khan hai tiếng, “Chuyện cấp bách, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy. Tôi thề, tôi tuyệt đối không phải cố ý dẫn cậu ấy trèo tường đâu.”

Tô Gia Nam lắc đầu, “Anh, do em nhất quyết muốn đi theo, không liên quan đến cậu ấy.”

Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại, ánh mắt nhìn Tô Hiển Ngôn hơi trầm xuống, đứa em này của anh dường như có quan hệ không bình thường với cô.

“Này, khoan đã.” Lâm Loan ở bên cạnh bị bơ đẹp không chịu nổi, “Anh cũng nên giải thích với tôi một chút, rốt cuộc chuyện này là thế nào hả, anh không phải chú của Trình Tư Miên sao, sao giờ lại thành anh của cậu ta rồi.”

Tô Gia Nam cũng nhận ra, sao Tô Hiển Ngôn lại xuất hiện ở đây vào lúc này, còn nữa, cái gì mà gọi là chú của Trình Tư Miên?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui