Tiểu Phương luôn cho rằng nếu không có gì bất ngờ thì trượng phu của mình sẽ là một trong hai người đó, chỉ còn xem xem trưởng bối hai gia đình có ấn tượng tốt với cô đến mức rước cô về làm dâu hay không thôi. Cha mẹ cô từ lâu đã nhờ người nhắn lại rằng để cô tự chọn trượng phu theo tâm ý chính mình, gia đình hoàn toàn ủng hộ, không có ý kiến.
Nói là chọn trượng phu nhưng kỳ thực Tiểu Phương hiểu rõ, là người ta chọn cô. Cô biết, nếu người ta biết cô và Hạ nhị phu nhân có giao tình thì sẽ có rất nhiều người sẵn lòng kết thân với cô, thậm chí có thể ngay cả đại tổng quản cai quản cả phủ cũng muốn cho nhi tử của mình cưới cô. Dù Tiểu Vân không mảy may để ý bị cô cáo mượn oai hùm nhưng Tiểu Phương cảm thấy chuyện vặt vãnh như thành thân mà đem tên tuổi Tiểu Vân ra dọa người thì quá chuyện bé xé ra to.
Cô chỉ là một tiểu nha đầu phòng bếp, vừa được thăng chức từ nha đầu nhóm lửa lên chân chạy tạp dịch, đi theo một tiểu quản sự mua gia vị, việc nhỏ việc nặng đều phải làm, tiền đồ tốt nhất sau này cùng lắm cũng chỉ là làm nữ đầu bếp hoặc tiểu quản sự mua sắm, mà thân phận như vậy trong cấp bậc nô bộc của hầu phủ vẫn là không lên được mặt bàn. Theo chức vụ của cô thì đối tượng có thể bàn hôn sự chính là những người học việc từ bên ngoài đến như cô hoặc là người hầu làm chân chạy vặt. Tiểu Phương không hề thấy tủi thân, giống như cô nói, cuộc sống là của mình, không cần ngẩng mặt ước ao những người trông có vẻ tiền đồ xán lạn, nở mày nở mặt kia.
Miễn không phải chịu đói, những thứ khác đều không là vấn đề gì lớn. Tiểu Phương luôn nghĩ như vậy.
Vì thế cô hoàn toàn không để ý việc mình không hề để lại ấn tượng cho hai nam nhân “có thể sẽ thành trượng phu của mình” kia, sau khi ngó mặt qua loa hai lần cho có lệ, quay đầu cô liền quên mất người ta tướng tá ra sao. Cô suy nghĩ rất không tim không phổi: tại sao phải nhớ? Dù sao tới lúc thành thân sẽ nhớ thôi, bây giờ quên cũng không sao.
Cô nói rõ với ma ma quản sự rằng hai người kia cô đã xem rồi, cảm thấy cũng không tệ. Dù nhà nào có ý với cô, cô cũng đồng ý. Cho nên ma ma quản sự liền đi thăm dò ý tứ của hai nhà. Có điều, bà ấy đã thăm dò hơn một tháng mà không có chút tin tức nào cả. Hiển nhiên là người ta cũng đang chọn lựa, hi vọng trên nền tảng cô đang chờ sẵn, họ còn có thể chọn được nha đầu có tiền đồ tốt hơn. Tiểu Phương cũng hiểu, với những người sinh ra và lớn lên trong phủ thì điều kiện của cô không được tốt lắm____không phải người sinh ra trong phủ, chức vụ không có tiền đồ, ngoại hình bình thường.
Có điều, cô không vội. Hôn nhân chẳng qua là kết nhóm để sống, cô vốn không ôm kỳ vọng quá tốt đẹp, cũng không cảm thấy nhất thiết phải lập gia đình.
Những ngày chờ đợi lại tiếp diễn, hơn một tháng trôi qua, cô đã đi ăn thêm mấy bữa tiệc mừng. Hai nhà nọ không hề có chút tin tức nào, xem ra là không vừa ý cô, Tiểu Phương cũng dần nhạt đi chuyện lập gia đình, cô nghĩ, đời này của cô sẽ không gặp được nam nhân có thể khiến cô muốn dùng gậy đánh ngất. Nếu đã không gặp thì thôi, sống một mình cũng rất tốt.
Đang lúc ý nghĩ này dần dần cắm rễ trong đầu cô thì không ngờ lại có một gậy đánh ngất ngoài ý muốn!
Hôm đó, cô đến phố Nam làm việc, bất ngờ gặp phải vụ cướp bóc____mặc dù người bị cướp không phải cô nhưng cô bất hạnh trùng hợp đi vào phạm vi xảy ra vụ cướp, trở thành cá trong chậu, trong con hẻm nhỏ, ba kẻ ác vây đánh trước sau, cô muốn tránh đi xa cũng không có cơ hội, ẩu đả bắt đầu.
Ba gã xách đao cầm gậy vây đánh một người đeo bọc đồ, luôn mồm bảo người đó để đồ lại. Người bị cướp tay không tấc sắt, bị đánh đến mức liên tiếp thụt lùi, rất nhanh đã lùi đến chỗ Tiểu Phương nấp khiến Tiểu Phương không thể không gia nhập vào hàng ngũ đánh nhau.
Tiểu Phương may mắn, lúc cô nấp trong góc đã nhặt được một cây đòn gánh, vừa khéo có thể làm hung khí tự vệ. Cô nhanh tay nhanh mắt, trước khi bị kẻ ác phát hiện liền từ phía sau nhắm ngay kẻ ác cầm đao duy nhất, dùng hết sức mà đập không chút lưu tình, khiến gã hôn mê ngay tại chỗ. Sau đó cô cầm đao của gã vứt cho khổ chủ bị cướp, nói:
- Đừng có lúc nào cũng tránh, người ta muốn chém ngươi mà ngươi tránh cái rắm! Mau chém trở lại mới là chính đạo!
Cô vừa nói vừa tránh gậy của hai kẻ ác kia vung tới, thỉnh thoảng còn đánh trả lại, đánh cái nào chuẩn cái nấy, đánh đến mức hai kẻ cướp còn lại kêu đau oai oái.
Kết quả, khi khổ chủ kia cầm đao lên, chuẩn bị tốt tâm lý, quyết định xông vào tham gia hành động chống ác thì Tiểu Phương đã đập ba kẻ kia hôn mê hết cả____ơ, không, phải nói là tuy chỉ có ba kẻ ác nhưng cô đập hôn mê hết bốn người.
Tiểu Phương cảm thấy mình rất oan uổng, khi cô đập ba kẻ ác kia thì phát hiện khổ chủ nọ luôn co rụt lại bên cạnh, để một nữ tử yếu đuối như cô một mình đối diện với ba kẻ ác, trong lòng cô khó chịu trăm bề, quay đầu muốn mắng hắn một trận, nào ngờ hắn lại lao vào gậy trên tay cô, sau đó, cứ thế mà ngất đi!
Vậy mà cũng ngất được? Nam nhân này là giấy à?!