Khuya hôm đó, chờ đến lúc Minh Triệu đã ngủ rồi, Kỳ Duyên mới ngại ngùng nói với Vĩnh Duy "Tối giờ làm phiền anh quá."
- Nói cái gì đâu không.
- Anh mệt thì vô phòng trong ngủ một giấc đi, ngoài này có em canh Triệu là được rồi.
- Thôi, để anh thức canh cho, em mới cần đi ngủ á.
Kỳ Duyên lắc đầu, nhìn về phía người nằm trên giường "Giờ Triệu ngủ rồi thì để em lo, sáng mai Triệu thức thì anh thay ca cho em là được."
Vĩnh Duy cũng theo ánh mắt cô nhìn một cái, sau đó thở dài "Vậy thôi cũng được, nhưng mà em cũng tranh thủ chợp mắt tí đi."
Vĩnh Duy đi sang phòng dành cho người nhà ở bên trong để ngủ, còn Kỳ Duyên thì kéo cái ghế lại ngồi ở cạnh giường bệnh, sau khi xác định chị đã thật sự ngủ rồi mới dám nhẹ nhàng thò tay lại gần nắm lấy tay chị.
Cảm giác nóng hổi truyền đến khiến Kỳ Duyên có chút giật mình, vội vàng đưa tay lên trán chị sờ thử, một hai lần chắc chắn nhiệt độ không có gì bất thường mới yên tâm một chút, chắc có lẽ chỉ là tay chị nhiệt mà thôi.
- Gấu xin lỗi, Gấu không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy... - Kỳ Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm, trong mắt đều là hối hận cùng tự trách.
Cô mệt mỏi ngả lưng vào thành ghế, tay vẫn nắm chặt lấy tay chị, trong đầu là vô vàn những sự kiện trước kia đã diễn ra.
Từ lúc quen nhau đến giờ, tính cả lúc này đây, chị đã có 3 lần nhập viện, trong đó hết 2 lần đều là do lỗi của cô, cô giống như cái gì cũng không làm được, chỉ giỏi mang đến phiền toái cho chị mà thôi. Hết chấn thương đầu mất trí nhớ rồi bây giờ lại đến gãy xương chân, đều là chuyện xui rủi.
Nghĩ đến đây, Kỳ Duyên chán nản cào cào tóc, cô thật đúng là sao chổi.
- Gấu Béo.
Vốn đang suy nghĩ vẩn vơ, phía bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng gọi khiến Kỳ Duyên ngay lập tức bật người dậy, thấy chị mở mắt nhìn lên trần nhà, cô luống cuống rụt tay lại, cho rằng chị sẽ hất ra, áp không được khẩn trương trong lòng "Bé..."
Sau đó, chị lại im lặng thật lâu, giống như chỉ muốn gọi một tiếng chứ không hề có ý định nói gì. Chị càng như vậy, tâm trạng Kỳ Duyên càng hoang mang, chăm chú nhìn chị không dám có nửa khắc lơi lỏng, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ gì đó.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Kỳ Duyên cho rằng vừa rồi dường như chỉ là mình nghe nhầm, chị bỗng lên tiếng "Ngủ đi, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa."
Nghe một câu như vậy, Kỳ Duyên cả người đều ngây ra, ngốc lăng lăng nhìn chị, sau đó, nước mắt liền không tự chủ chảy xuống. Cô vội vàng quay mặt sang hướng khác, kéo áo lau đi rồi giả như không có việc gì, "Ừm" nhẹ một tiếng, ngả lưng lại vào ghế, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thật nghe lời.
Minh Triệu nằm ở trên giường nhìn cô, cho đến tận khi cảm nhận được hơi thở của người kia dần dần bình tĩnh lại. Khuôn mặt Kỳ Duyên lúc ngủ vốn dĩ rất trẻ con, chỉ là lúc này đây đứa trẻ ấy giống như rất mệt mỏi, đôi mày cứ nhíu chặt vào nhau, trong miệng lâu lâu lại phát ra vài câu "Xin lỗi" trong vô thức.
Có chút đau lòng, chị gắng gượng nghiêng mình, nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa trán Kỳ Duyên, muốn làm cho những nếp uốn kia giãn ra rồi sau đó mới nằm yên trở lại trên giường.
Vừa rồi lúc Kỳ Duyên nắm tay chị, Minh Triệu liền tỉnh lại, chị vốn dĩ cũng ngủ không sâu. Mặc dù cô có lẩm bẩm gì đó mà chị không nghe được, nhưng từ cái nắm tay kia lại có thể cảm nhận trong lòng bạn Gấu không an ổn. Không an ổn liền sẽ suy nghĩ tiêu cực, chị dường như đã quá hiểu rõ con người này, vì chuyện lần này mà đổ lỗi cho bản thân thì thôi, nói không chừng còn sẽ làm ra hành động gì ngốc nghếch.
Vốn dĩ nghĩ rằng muốn mặc kệ bạn Gấu một lần, nhưng nhìn bạn Gấu sợ sệt, áy náy, tự trách thành ra như vậy, ngay cả lại gần chị cũng không dám lại gần, Minh Triệu phát hiện chính mình giống như cũng không chịu nổi, trong lòng cứ âm ỉ nhói lên.
Bình thường Kỳ Duyên dính chị cỡ nào, lúc chị bệnh vặt liền lo đứng lo ngồi, hận không thể thế chị bị bệnh, càng đừng nói đến nhập viện như bây giờ. Có thể đứng bên ngoài cả buổi không bước vào, bạn Gấu xem chừng là thật sự sợ.
Thở dài một tiếng, Minh Triệu day day thái dương, chính mình giống như thật sự đáp đi vào, thật sự không có cách làm lơ bạn Gấu với dáng vẻ nhược nhược đáng thương ấy được.
——————-
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng Kỳ Duyên đã tỉnh dậy, vội vàng bật người lên quan sát người trên giường, sau đó ngẩn ra.
Hai người bọn họ nắm tay nhau...
Ngày hôm qua sợ chị không vui, cô rõ ràng để rụt tay lại, sáng nay thế nào...
Chẳng lẽ là chị chủ động nắm tay cô? Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đã bị Kỳ Duyên lắc đầu từ bỏ, chắc là sẽ không đâu. Nhưng mà... trong lòng vẫn nhịn không được le lói một tia hy vọng.
Nằm được một lúc, người bên cạnh liền có động tĩnh. Đầu tiên là ngón tay chị giật giật, sau đó đôi mắt dần dần mở ra, nghiêng đầu nhìn về phía này.
Tầm mắt chạm nhau, Kỳ Duyên vội vàng cúi đầu, lắp bắp "Bé... tỉnh rồi."
- Bé khát nước. - Chị chớp chớp mắt nhìn cô.
- Hả? À, được, để Gấu lấy. - Vội vội vàng vàng ấn nút nâng giường lên, sau đó chạy rót ly nước mang lại.
Im lặng nhìn chị uống xong ly nước, nhận lấy để lại trên bàn, xong đó cứ cúi gằm mặt, bộ dáng muốn nói lại thôi. Rốt cuộc vẫn là Minh Triệu nhìn không được "Gấu để Vĩnh Duy về đi."
- Không được! Bé muốn đuổi Gấu cũng được, nhưng phải có anh Duy ở lại để còn lo cho Bé chứ. - Cho rằng chị muốn đuổi luôn cả hai, Kỳ Duyên lập tức nóng vội.
Minh Triệu mở to mắt nhìn cô, khoé môi giật giật, sau đó nhịn không được phì cười "Ai nói Bé muốn đuổi Gấu?"
- ... Hơ?
Xem con Gấu kia ngốc lăng nhìn mình, chị bất đắc dĩ tặc lưỡi một tiếng "Để Duy về đi, Gấu ở đây được rồi.", thật muốn ký đầu một cái.
- Hả? Vậy...
- Vậy em về trước nha. - Vĩnh Duy rất đúng lúc mà đẩy tấm màn phòng bên cạnh bước ra, cười tủm tỉm nhìn hai người, sau đó làm động tác *bái bai* rồi nhanh chân chuồn mất.
Vĩnh Duy đi rồi, Kỳ Duyên lại có chút không biết làm sao, sự chuyển biến đột ngột trong thái độ của chị khiến cô đứng ngồi không yên, tay chân cứ luống cuống hết cả lên.
Vốn dĩ còn định nói gì đó, thấy bộ dáng Kỳ Duyên như lâm phải đại địch kia, Minh Triệu chợt nổi lên chút ác thú vị, thoải mái tựa vào giường nhìn cô tự mình rối rắm, trong lòng thầm mắng "Đồ ngáo ngơ."
'Đồ ngáo ngơ' sau một lúc mới bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát biểu cảm của chị, sau đó tráng lá gan hỏi "Bé... hết giận Gấu rồi hả?"
Chị nhướn mày, làm gì dễ ăn vậy? "Không."
Kỳ Duyên lập tức ỉu xìu, cúi đầu, nhược nhược giọng nói "Xin lỗi mà..."
- Biết lỗi thật không mà xin?
Bé Gấu ngẩng mặt, hung hăng gật gật đầu, ánh mắt vô cùng chân thành.
Chị không muốn tiếp tục đề tài này, "Chân hết đau rồi, Bé muốn về nhà."
Kỳ Duyên thì lại cho rằng chị vẫn còn giận, không muốn tha lỗi cho cô, biểu tình trở nên uể oải nhiều, chỉ là cường chống tinh thần khuyên nhủ "Nhưng mà bác sĩ nói Bé phải ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày."
- Không muốn. Hết đau rồi, muốn về nhà.
- Thôi mà, hai ngày nữa rồi nếu không có chuyện gì thì mình về được không?
- Không muốn! - Chị bĩu môi, cúi đầu, tựa như trẻ con giận dỗi.
Tim Kỳ Duyên ngừng đập một nhịp, đi lại, không biết từ đâu lấy ra lá gan, nhéo nhéo mặt chị, nhẹ giọng hống "Ngoan đi, nghe lời ở lại vài ngày cho bác sĩ kiểm tra đàng hoàng, nếu không có việc gì thì hãy về nha."
- Nghe lời bạn Gấu thì tui được cái gì? - Chị mím môi, thật đúng là giống con nít muốn làm trao đổi.
- Bé muốn cái gì cũng được. Bạn Gấu nghe lời hết. - Gần như là ngay lập tức, không hề suy nghĩ liền đáp.
- Thật sự là muốn gì cũng được?
- Ừm.
Lúc này, khoé môi chị từ từ cong lên, ánh mắt xẹt qua một tia hài hước, không hề là dáng vẻ buồn bã hay đáng thương như vừa rồi. "Muốn đánh bạn Gấu."
4