Thẳng lăng lăng nhìn chị một lúc, ngón tay Kỳ Duyên giật giật, rũ mắt, đem cửa phòng đóng lại.
...
Minh Triệu là thực sự ngỡ ngàng, nhìn cánh cửa phòng đóng lại trước mắt, nhất thời ngơ ngẩn.
Không phải đâu, bạn Gấu vậy mà không thèm để ý đến?
- Gấu Béo! - Phục hồi tinh thần, chị cũng không rảnh lo quần áo trên người chỉnh tề hay không, ngồi dậy xông ra ngoài gọi.
Kỳ Duyên cúi đầu không nhìn chị, nhưng hầu kết bạn Gấu không dấu vết nuốt nước miếng, giả vờ trấn tĩnh "Sao vậy?"
- Thôi mà Gấu, Bé biết lỗi rồi, đừng giận nữa. - Chị kéo lấy tay cô, thanh âm hơi chút nũng nịu.
Kỳ Duyên im lặng nhìn chị, nhìn đến cái áo khoác như không khoác trên người để lộ ra từng mảng da thịt kia, không dấu vết nhíu mày. Nhưng cô không có nói gì, chỉ lắc đầu, gạt tay chị ra "Tối rồi, Bé đi ngủ đi.", nói xong chính mình nhấc chân đi về phòng cho khách, đóng cửa lại.
- Nàyyy!!! - Chị bất lực nhìn bóng lưng bạn Gấu biến mất sau cánh cửa, có điểm luống cuống không biết phải làm sao, mọi lần bé Gấu rất dễ dỗ dành mà, lần này thế nào lại khác rồi?
Không lẽ bạn Gấu không còn thương chị nữa?
A, không phải đâu... Chị lắc lắc đầu, nghĩ linh tinh cái gì vậy.
Nhưng mà vì sao lần này bạn Gấu giận dai như vậy, chị thực sự không rõ, không phải chỉ là lỡ tay đánh bạn Gấu một cái thôi sao, đến mức lạnh nhạt chị mấy ngày? Hay là trong lúc vô tình nào đó chị lại làm gì khiến bạn Gấu không vui? Cơ mà mỗi lần không vui không phải đều làm ầm ĩ nói thẳng với chị mà, lần này rốt cuộc là làm sao vậy?
Chị đứng tựa vào tường, tay vô thức kéo kéo tóc, cúi đầu nghiêm túc kiểm điểm một hồi cũng không hiểu được, chắc chắn chính mình ngoài trừ thục bạn Gấu một cái ra thì không có làm gì sai khác, có giận cũng không đến mức đó. Nghĩ thế, lại nhớ đến chuyện bạn Gấu ngó lơ mình, chị bất giác cảm thấy vô cùng oan ức, không kiềm được nổi tính tình, liếc mắt về phía cửa phòng khách, hừ một tiếng, muốn giận phải không, vậy thì giận luôn đi!
Chị xoay lưng trở lại phòng, thuận tay đóng cửa một cái —— Rầm ——, lớn đến mức Kỳ Duyên ở đối diện đều phải giật mình.
Chị, bực rồi?
Trong lòng thoáng qua một tia hốt hoảng, rất nhanh đã trấn tĩnh lại, người có lý là cô, không phải chị, cô không bực thì thôi, chị bực cái gì?
... Nhưng lỡ như chị bực thật thì sao...?
Ngón tay bạn Gấu khẽ giật mấy cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa nuốt nước miếng. Nhìn một lúc, Kỳ Duyên thu hồi tầm mắt, kéo chăn lên trùm lại.
Mặc kệ.
——————
Sáng hôm sau
— Lạch cạch — Hai cánh cửa phòng cùng lúc mở ra, hai người đối diện tầm mắt của nhau, có lẽ là không nghĩ đến vừa bước ra liền đụng phải đối phương như vậy, trong mắt thoáng qua một tia sửng sốt, sau đó cùng lúc dời tầm mắt đi, không ai nói với ai câu nào.
Đi cùng một con đường xuống nhà dưới, khựng lại ở trước phòng bếp, cả hai liếc mắt nhìn người kia, do dự
- Gấu/Bé đi làm đồ ăn sáng.
Lời vừa thốt ra, cả hai cùng lúc ngơ ngẩn.
- Gấu/Bé tự làm.
...
Tình huống này thực sự có điểm xấu hổ... hai bạn trẻ xoay mặt đi, mặt mũi không tự giác đỏ lên.
Nếu như người kia đã nói tự nấu, vậy thì mạnh ai nấy nấu vậy.
Kỳ Duyên mở tủ đông lấy cái một ổ bánh mì, cắt đôi, cầm lấy một nửa bỏ vào trong lò nướng, sau đó quay qua tính dẹp phần nửa ổ còn dư kia vào lại trong ngăn đông. Chỉ là cánh tay bạn Gấu vừa thò ra, nửa ổ kia đã bị người đoạt mất. Chị cầm lấy phần còn lại đó, đi ngang người bạn Gấu về phía lò nướng, không chút để ý mà tắt đi, mở lò để vào rồi mới tiếp tục ấn nướng.
Kỳ Duyên: ...
Cô bắc chảo chiên cho mình một cái ốp la, trong lúc chờ trứng chín thì tranh thủ lấy rau xà lách, cà chua cùng một vài thứ khác ra để sẵn. Vừa quay đầu định tắt bếp thì thấy chị đang đập một cái trứng khác vào trong chảo, còn cái trứng vừa chín tới của cô đã bị chị hốt ra dĩa của mình.
Kỳ Duyên: ...
Bạn Gấu không thể nề hà, chỉ đành lại đứng chờ vài phút.
Chờ cho trứng chín rồi, Kỳ Duyên đổ ra dĩa của mình, mở lò lấy phần bánh mì nướng nóng hổi đặt lên, sau đó cầm dao chuẩn bị làm salad.
Chỉ là...
Bắp cải tím trên bàn chỉ còn một nửa, mấy viên cà chua bi cũng còn một nửa, nửa trái bơ, nửa trái dưa leo, nửa hộp bắp tách hạt sẵn.
Còn chị đã xong xuôi đâu đó, bấy giờ đang mở tủ lạnh rót ly sữa cho mình.
Kỳ Duyên nhìn cái dĩa giống y hệt cái dĩa mà mình định làm kia, lại nhìn đống 'rau chia nửa' mà chị để lại.
Kỳ Duyên: ...
Sao ngay từ đầu hong nói dzậy đó?
Cứ như vậy xuống dưới, hai người trừ bỏ giao lưu thiết yếu thì không như không nói với nhau câu nào, mạnh ai làm việc của người đấy.
Trạng thái này duy trì được vài ngày, chị không gấp, nhưng Kỳ Duyên đã dần dần không chịu nổi. Không có chị, mấy hôm nay ngủ đến nửa đêm cô đều giật mình, ăn uống cũng không ra khẩu vị. Rồi cái cảm giác có người yêu ở nhà mà mỗi lần đi làm mệt mỏi về lại vẫn phải tự mình nấu nướng, tự mình sinh hoạt như cuộc sống độc thân trước đây khiến bạn Gấu bức bối, mệt mỏi vô cùng.
Cô mấy lần muốn chạy sang làm lành với chị, nhưng mặt mũi thực sự không cho phép, mãi luôn chần chừ.
Hôm nay Kỳ Duyên đã ra ngoài từ sáng, chụp liền tù tì hai bộ ảnh lớn cho Lê Thanh Hoà xong thì cả người đều rệu rã. Cô lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi studio của anh Hoà, nghĩ đến chuyện về nhà lại phải tự mình nấu ăn, tự mình tắm rửa, tự mình ngủ thì không khỏi chán nản.
Cô bây giờ rất muốn nhào vào lòng ôm chị làm nũng chơi xấu một hồi...
Muốn được chị xoa đầu cưng chiều...
Muốn về tới nhà là được ăn cơm chị nấu...
Muốn tắm xong được chị sấy tóc cho...
Muốn làm ổ trong lòng chị ngủ...
Còn muốn... bạn Gấu liếm nhẹ khoé môi, nhắm mắt hít sâu một hơi, đột nhiên cả người thông suốt, giận dỗi cái gì, mặt mũi cái gì, đều không bằng nỗi thèm của cô với chị bây giờ!
Sỉ diện cũng không ăn được, dù sao trước giờ đều là cô nhận sai, lại nhận một lần cũng không mất mát gì, Kỳ Duyên tự tìm cho mình một lý do như vậy.
4
Mở cửa vào nhà, cô liền thấy chị ngồi ở sopha. Nâng mắt nhìn bạn Gấu, chị không mặn không nhạt nói "Nấu cơm rồi, ăn đi."
Bạn Gấu rõ ràng là sửng sốt một lúc, mở to mắt nhìn chị như muốn xác định mình không có nghe lầm. Thấy chị nói xong thì xem tv không để ý đến mình, Kỳ Duyên chỉ đành phải đi vào phòng bếp, bên trong đúng thật là có chừa cơm cho cô, còn nóng, chắc chị cũng vừa mới ăn thôi.
Ăn xong, Kỳ Duyên theo thường lệ lên phòng tắm rửa. Vốn dĩ định tắm rửa xong xuôi sẽ qua tìm chị, không nghĩ đến vừa tắm xong bước ra ngoài, còn chưa kịp định hình đã thấy trời đất như đảo điên một trận, hai tay bị giam ở trên đỉnh đầu, cả người bị một lực không nhỏ ấn ở trên tường.
2
Trên môi cũng có cảm giác mềm mại... bị ôn nhu ngậm lấy.
Hơi thở quen thuộc nháy mắt tràn ngập, trầm tĩnh lại mang đến cảm giác phá lệ an toàn. Kỳ Duyên dần dần thả lỏng cơ thể theo bản năng căng chặt của mình, yên lặng hưởng thụ nụ hôn từ đối phương.
Chị hôn đến nghiêm túc, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng đảo quanh, không phải hung hãn chiếm hữu, nhưng cũng tuyệt đối đủ khiến Kỳ Duyên chân mềm, bên má nóng rực.
Hôn đã, chị từ từ buông cô ra. Kỳ Duyên ngẩng đầu nhìn người đối diện, chỉ thấy ánh mắt chị sáng rực, nhu hoà, còn có ẩn ẩn ý cười. Nhìn trong một lúc, chị dời tầm mắt, chậm rãi áp sát lỗ tai cô, há miệng ngậm lấy.
Bên tai một mảnh ướt nóng, không khí ái muội khiến hô hấp Kỳ Duyên dồn dập hơn, không thể kiềm chế được cả người nổi lên một tầng đỏ ửng.
Cô sau đó nghe thấy thanh âm của chị, một loại thanh âm trầm thấp dụ hoặc khác hẳn thường ngày, chất chứa vô hạn ôn nhu, lại phảng phất một mảng cưng chiều ý cười
- Giận đủ chưa?
1