- Gấu không có tí trách nhiệm nào với công việc của mình... Còn nói dối gạt Bé nữa. - Kỳ Duyên cúi mặt, đời sống công việc rối nùi, mà đời sống cá nhân cô cũng không xử lý tốt được. "Gấu vô dụng nhỉ?"
- Bạn Gấu bình tĩnh một xíu. Mấy hôm trước đi show hay đi làm việc bạn Gấu có gì vui không? Kể cho Bé nghe đi.
- Vui hả? Gấu cũng không thấy gì vui, gặp mọi người thì cũng giống như bình thường thôi, quay qua quay lại cũng có nhiêu đó. Mà Bé cũng biết rồi, đi làm việc thì có gì mà vui chứ? - Kỳ Duyên chán nản gãi gãi đầu "Từ đầu ngày tới cuối ngày cứ bị lôi đi chụp cái này quay cái nọ, nửa điểm riêng tư cũng không có, sơ hở là có người cầm cam quay, quay cái gì mà quay mãi vậy? Mà không lẽ mình la người ta? Người của ekip quay, ký hợp đồng hình ảnh rồi, nói gì được nữa giờ?
Gấu mệt lắm, Gấu không còn thấy vui vẻ với công việc nữa. Ở trong cái giới này lâu, Gấu dường như đã phân biệt không được đâu là thực, đâu là ảo nữa."
Đằng sau những nháy đèn sân khấu rực rỡ, đằng sau những tấm ảnh có hồn, đằng sau những TVC chỉnh chu mà mọi người thấy, đó là áp lực trên từng bước catwalk, là căng thẳng vì lịch trình công việc, là bó buộc bản thân diễn cho tròn vai trong kịch bản được giao cho. Việc phải duy trì hình tượng hoàn mỹ trong mỗi lần xuất hiện khiến cô mệt mỏi.
Mà trong cái giới của sự xa hoa, hào nhoáng này, có mấy ai lại thực tình đi đối tốt với mấy ai đâu. Mặt bên ngoài anh anh chị chị em em, ngầm sau lưng lại không biết chơi xấu nhau như thế nào. Không chỉ là giữa nghệ sĩ bọn họ với nhau, mà còn là giữa những nhà thiết kế, nhà sản xuất, truyền thông, đối tác, nhãn hàng, đâu đâu cũng là mặt ngoài yên bình bên trong dậy sóng. Cuộc chiến để trở thành ngôi sao sáng giá hơn, cuộc chiến để thu hút sự chú ý từ dư luận, cuộc chiến để mang lại doanh thu và lợi ích cho nhãn hàng luôn được đặt lên trên thứ gọi là 'tình nghĩa', và tất cả đều phải đánh đổi không chỉ bằng mồ hôi, mà có đôi khi còn là nhân cách, là lý tưởng sống của mỗi một cá nhân tham gia vào.
Kỳ Duyên hơi ngẩng đầu, ánh đèn ngủ màu vàng lung linh chiếu sáng vào khuôn mặt xinh đẹp đã mất đi nét ngây thơ, trẻ con thường ngày. Ánh mắt cô mông lung nhìn về hướng vô định nào đó, nước mắt đã kiềm không được lăn trên đôi gò má. Cô khẽ nâng tay chạm chạm vào khuôn mặt của mình, rồi lại hướng ánh mắt về phía lòng bàn tay đó, lộ ra một cái cười chua xót tự giễu "Người xuất hiện trước công chúng đó, rốt cuộc có phải là Gấu không?", hay chỉ là một nhân vật được nhào nặn và kịch bản bởi mong muốn của mọi người.
1
Minh Triệu từ nãy đến giờ vẫn lẳng lặng lắng nghe từng câu từng chữ của bạn Gấu. Chị không hề trực tiếp nhìn chằm chằm vào cô mà ngồi cùng hướng ôm lấy cô vào lòng, lại thông qua ảnh phản chiếu của hai người trên cánh cửa sổ mở hờ đến bắt giữ cảm xúc trên gương mặt bạn Gấu.
2
Chị cũng là người trong giới, những thứ mà bạn Gấu nói ra kia, chị so với ai đều càng thêm hiểu rõ. Mà cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên mới có một đoạn năm tháng chị rút bản thân về, cho chính mình thời gian để đi tìm lại 'mình' thật sự. Thẳng cho đến khi cảm thấy vững vàng hơn rồi, có thể bảo vệ được lý tưởng sống mà mình hướng tới rồi, chị mới dần dần xuất hiện nhiều trở lại.
- Mình vốn không sống để thoả mãn người khác mà bạn Gấu.
- Là người của công chúng, có thể không đi thoả mãn công chúng sao?
- Thoả mãn công chúng và sống đúng, sống tốt với chính mình là hai việc không hề mâu thuẫn với nhau. Nếu như trong lòng Gấu đã có lý tưởng của riêng mình, bất cứ ai, hoặc bất kỳ điều gì, cho dù là công việc, cũng sẽ không thể nào cản trở được nó. Người yêu thương Gấu thật lòng sẽ không vì một ngày nào đó thấy Gấu mặc quần đùi áo sát nách mang dép lào mà hết thương, cũng không vì Gấu bộc lộ con người thật mà ghét bỏ Gấu thay đổi.
Chị dừng một chút, rồi nói thêm vào "Chỉ cần con người thật của Gấu không vi phạm chuẩn mực đạo đức nào của xã hội, chỉ cần Gấu nỗ lực phục những thói quen chưa tốt của mình từng ngày."
Bất kỳ một lời an ủi nào cũng đều nên để trong ngữ cảnh cụ thể. Xã hội có rất nhiều người khuyên nhau rằng hãy 'Be yourself', nhưng họ lại quên nói 'Be yourself' trong hoàn cảnh nào. Nếu cái 'self' đấy là trì hoãn, là sân si, là tệ bạc, là vô trách nhiệm, là lười biếng, là yếu kém, là tự cao, là khinh thường người khác thì liệu rằng cái 'self' đó có thực sự nên được bộc lộ ra hay không?
1
'Be yourself' không có điều kiện đi cùng, sẽ khiến con người ta lầm tưởng rằng mình là trung tâm của vũ trụ, quên mất cuộc sống vốn dĩ là cộng đồng.
- Nhưng lỡ như mọi người không chấp nhận thì sao? Cái nghề này đào thải nhanh thật sự, chuyện không thiếu nhất chính là người có thể bất chợt nhào đến thay thế vị trí của mình.
- Bạn Gấu, trong cuộc sống không thể muốn cùng một lúc quá nhiều điều. Cho nên con người ta mới phải tự mình đưa ra quyết định. Quyết định đúng thì tốt rồi, còn nếu như quyết định sai, ít nhất Gấu sẽ biết được, tại thời điểm đó, đó chính xác là những gì Gấu mong muốn và tin tưởng. Gấu sẽ biết được rằng thế nào là 'đánh đổi', và cũng hiểu cách chịu trách nhiệm cho chính lựa chọn mà mình đưa ra.
Còn về việc sẽ có một ai đó thay thế vị trí của mình, chuyện đó, khó chấp nhận đến vậy hả? Tre già măng mọc, thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng Gấu cũng đừng tự đánh giá thấp bản thân mình, học cách chấp nhận, học cách lắng nghe và sửa đổi để tốt hơn, vững vàng tiến lên phía trước, đó là cách duy nhất có thể giúp Gấu không tụt lại phía sau. Đương nhiên, Gấu cũng có quyền nghỉ ngơi và tìm lại nguồn cảm hứng cho cuộc sống của mình. Miễn là Gấu hoàn thành tốt trách nhiệm của mình trước khi tạm nghỉ.
Không có vị trí nào là không thể thay thế, đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chỉ có dấu ấn cá nhân mới là thứ khiến cho khán giả không quên về Gấu.
- Nếu ai cũng có thể nghĩ giống Bé thì tốt rồi, nhưng xã hội sẽ không còn là xã hội nữa. - Bởi do sống ở đời, con người ta thường có hai cái 'vì', một là vì danh, hai là vì lợi. Cho dù bản thân mình cố gắng mỗi ngày, không đụng chạm đến ai, cũng không đồng nghĩa với việc người khác sẽ không tìm cách đè bẹp mình, vì danh cũng đúng, vì lợi cũng đúng.
- Dư luận đó là thế giới quan của từng người. Có bao nhiêu người chính là có bấy nhiêu thế giới quan. Nhưng vĩnh viễn chỉ có một thế giới thực duy nhất, nơi đó... - Chị dừng một chút, cầm lấy tay bạn Gấu, đặt nó lên ngực trái cô. - Nơi đó, thiện giả thiện lai, ác giả ác báo. Sống không thẹn với chỗ này của bạn Gấu là được rồi.
Kỳ Duyên nhìn xuống bàn tay đang đặt ở trên tim, rõ ràng mà cảm nhận được từng tiếng đập thình thịch thình thịch. Bạn Gấu nâng mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn chị.
Chị đang cười, nụ cười của một người từng trải, nhưng ánh mắt lại trong trẻo và thuần khiết vô cùng. Đôi mắt ấy, trắng đen phân đến minh bạch rõ ràng, rồi lại tràn đầy lạc quan cùng hy vọng.
Giống như ánh trăng giữa màn đêm, không cần phải loá mắt vẫn có thể thu hút mọi ánh nhìn, chị tự tin và ấm áp, mang đến cảm giác bình yên và tràn đầy khát vọng cho những người xung quanh.
Cho dù không có ánh đèn sân khấu, chị vẫn luôn rực rỡ như vậy...
Bạn Gấu cứ ngơ ngác mà nhìn chị, thẳng đến khi chị cảm nhận được ánh mắt nóng rực đầy si mê kia mà quay đầu nhìn sang, bạn Gấu mới dần dần hoàn hồn.
Dang tay siết chặt ôm lấy chị, Kỳ Duyên cảm thấy an toàn và bình yên hơn bao giờ hết. Chị luôn hiểu và đồng hành cùng cô, dẫn dắt cô tìm lại giá trị thực của chính mình. Người như chị, khả ngộ bất khả cầu, Kỳ Duyên cảm thấy mình hẳn là người may mắn nhất.