Kỳ Duyên bĩu môi, gật gật đầu.
- Chuyện catwalk Bé dĩ nhiên là đồng ý giúp Gấu, nhưng trước đó phải nói rõ ràng. Trong công việc là phải nghiêm túc, vì để Gấu tiến bộ, Bé sẽ dùng mọi 'thủ đoạn' đó nha. Nếu Gấu vẫn còn muốn Bé hướng dẫn, vậy đến lúc đó đừng có mà than thở.
Vừa nghe đến khúc "mọi thủ đoạn", Kỳ Duyên đã có chút sợ rồi nha. Cô từng nghe anh Hoà nói lúc Triệu làm đạo diễn catwalk, nghiêm túc khó tính đến mức ai cũng sợ chị, người mẫu có tiếng tăm rồi hay chưa có tiếng tăm gì cũng đều răm rắp nghe theo. Nhưng mà khó khăn lắm mới kiếm được dịp được chị đẹp hướng dẫn, dù trái tim nhỏ bé có đập bịch bịch run rẩy cũng phải nắm bắt thời cơ a.
- Gấu không sợ. - Cô hùng hồn nói, nhưng sau đó lại hạ giọng lí nhỉ kéo kéo tay chị - Nhưng mà Bé có thể hiền với Gấu một xíu hong.
Minh Triệu không nói gì, lườm cô một cái sắc lẻm. Kỳ Duyên lại đưa một cái tay út lên, tỏ vẻ đáng thương "Một tí xíu thôi cũng được."
- Nè, bộ bình thường tui dữ lắm hả? Chưa đủ hiền với mấy người ha gì? - Chị khoanh tay hỏi.
- Không... không phải. - Cô lắc đầu nguầy nguậy, chỉ dám lắp bắp nói mấy chữ, loại câu hỏi này, trả lời sao cũng vào đường chết.
Minh Triệu rốt cuộc nhịn không được, mỉm cười vươn tay xoa xoa đầu cô, bộ dáng sợ sệt này của bạn Gấu dễ thương quá đi mất.
- Vậy đi ngủ, ngày mai bắt đầu vô chế độ luyện tập! - Chị tuyên bố, nói xong liền kéo tay người nào đó còn ngơ ngác đi vào trong phòng.
———————
Ngày hôm sau, Kỳ Duyên vẫn còn đang núp mình trong lớp chăn mềm thì Minh Triệu đã lay lay muốn đánh thức cô. Kỳ Duyên mơ màng mở mắt, theo phản xạ nhìn về phía người kế bên, sau đó nhìn lên đồng hồ treo tường, giọng ngái ngủ "Mới hơn sáu giờ thôi mà. Cho Gấu ngủ một xíu nữa đi."
- Dậy sớm đi tập, nhanh lên. - Chị vừa nói, vừa đứng dậy đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Vốn nghĩ rằng con Gấu kia ít nhiều cũng phải ngồi dậy rồi, không nghĩ đến lúc bước ra thì cô lại trùm kín đầu thành một cục bông tiếp tục ngủ.
Minh Triệu vừa buồn cười vừa bực mình, xắn tay áo kéo mạnh cái chăn ra "Nè, có dậy hay không thì bảo?"
- Cho Gấu ngủ một xíu nữa thôi.
- Tui đếm tới ba, bạn Gấu không dậy thì lát nữa đừng có bảo sao tui khó tính nha. - Nhẹ nhàng không được, Minh Triệu hắng giọng hù doạ. Sau đó đứng ở một bên khoanh tay hài lòng nhìn người nào kia lập tức bật dậy, chạy cái vù vào phòng vệ sinh.
Kỳ Duyên vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương, chưa bao giờ cảm thấy thèm ngủ hơn thế. Nhưng mà chị nhà lớn tiếng rồi, bây giờ không ngoan ngoãn thì lát nữa khổ cũng chỉ có cô mà thôi. Kỳ Duyên nhủ thầm, vì tương lai, chỉ có thể hi sinh giấc ngủ.
- Ơ... buổi sáng hôm nay chỉ có thế này thôi hả Bé? - Kỳ Duyên ngốc ngốc nhìn một dĩa salad trên bàn cùng với một ly sữa chua granola bên cạnh.
- Đúng vậy, từ hôm nay tui sẽ quản lí chế độ ăn uống tập luyện của mấy người, đảm bảo chất lượng tốt nhất cho show diễn. - Chị cầm ly sữa, vừa uống vừa đắc ý nhìn cô. Thấy Kỳ Duyên còn muốn thắc mắc thì dập thêm một câu "Không ăn cũng được, lịch trình hôm nay của Gấu bao gồm buổi sáng đi gym, buổi chiều tập catwalk, buổi tối ăn xong nghỉ ngơi rồi bắt đầu chạy bộ. Nói thêm một câu cắt một phần ăn, bạn Gấu còn nói được ba câu đó. Sao? Muốn nói gì?"
Bạn Gấu nhìn Triệu, lại nhìn phần ăn sáng trước mặt, thở dài. Bạn Gấu chỉ biết ấm ức than trời thôi chứ dám nói gì đâu.
—————
Ăn xong, hai người di chuyển đến phòng Gym ở gần nhà. Anh PT lập tức tiến hành kiểm tra tình trạng cơ thể của hai người, sau đó bàn bạc một chút về lộ trình luyện tập. Vì tạo động lực cho bạn Gấu, Triệu cũng tập song song, có điều bởi vì body chị tỉ lệ cơ, mỡ, thịt vốn cũng đã ổn rồi, cho nên bài tập cũng nhẹ nhàng hơn một chút. Chỉ tội cho bạn Gấu, nhìn đánh giá thể trạng cùng tên bài tập thôi mà chị đã thấy mệt rồi.
Đầu tiên là tập hít thở và khởi động, phần này thì cũng nhẹ nhàng thôi, mới điểm tâm ngày đầu. Sau đó tới các bài tập về lực tay, lực chân và giảm mỡ vùng bụng dưới. Bởi vì chưa quen cường độ này, Kỳ Duyên nhìn qua có chút chật vật, cô vừa tập vừa thở hổn hển, cảm giác như cơ bắp cả người đều như đang chống lại mình. Nhưng cô cũng không thể dừng lại, một phần vì bản thân cũng hiểu rõ chuyện này tốt cho mình, một phần là anh PT nhất định không cho cô nghỉ ngơi, phần còn lại... là vì mỗi lần cô nhìn sang đều thấy chị đang tập, không có nửa nhịp ngừng, dù mồ hôi nhễ nhại cũng không có nửa câu than thở.
Kỳ Duyên trong lòng thở dài, phục chị nhà ghê.
Cuối cùng cũng tới giờ nghỉ, anh PT kéo hai người lại dặn dò về chế độ ăn uống cũng như hỏi cảm nhận một chút để chỉnh sửa giáo án của mình. Sau khi PT đi rồi, Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên ngồi ở một bên nhăn mặt xoa tay bóp chân thì có chút buồn cười "Mới có ngày đầu mà sao thảm dữ vậy nè."
- Quá là mệt luôn á. Sao Bé không mệt hay vậy?
- Ai bảo tui không mệt? Chẳng qua là do mấy người bình thường lười biếng không chịu vận động thôi.
- Ai nói không có, buổi tối vẫn vận động trên giường hoài màaaaa. - Cô lập tức cười hì hì phản bác.
Minh Triệu nghe vậy, bên má đỏ lên, lườm cô một cái sắc bén "Ban ngày ban mặt, ăn nói cho đàng hoàng.", nhưng chị cũng không chịu thua dễ dàng, có người đắc ý dám đem chuyện này ra trêu chọc, phải dạy dỗ một trận a "Nếu như vận động bình thường, vậy thì quen với cường độ cao rồi ha, tối nay tăng thêm 2km chạy bộ!", nói xong liền cầm khăn xoay người bỏ đi, mặc cho ai kia than khóc.
Cho chừa cái tật nói bậy nói bạ! Minh Triệu đỏ mặt nghĩ.
—————————
Sau dĩa thịt bò cùng một quả trứng luộc thì hai người lái xe về nhà. Có lẽ vì thật sự mệt nên vừa đến nhà Kỳ Duyên đã ngả lưng ngủ một giấc đến tận gần ba giờ chiều. Lúc cô tỉnh dậy bên cạnh cũng không có người, cô bèn ra phòng khách tìm chị nhưng cũng không thấy ai, phòng bếp cũng không thấy. Kỳ Duyên chống hông nghĩ, chắc là ở trên phòng làm việc.
Kỳ Duyên đứng ở bên ngoài có thể loáng thoáng nghe được tiếng sột soạt từ trong phòng truyền ra, tin chắc là chị đang tập trung làm gì đó, vì thế cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, hạn chế tối đa tiếng động để không ảnh hưởng tới chị.
Chắc là vì quá tập trung, đến khi Kỳ Duyên đứng ở sau lưng Minh Triệu vẫn không hề hay biết. Kỳ Duyên nghiêng đầu nhìn nhìn, thì ra là bản thiết kế của bộ sưu tập bên Noix. Nhìn chị tỉ mỉ nhìn sau đó khoanh đỏ những chỗ thiếu sót, còn cẩn thận note gợi ý lại. Từ bản thiết kế trắng tinh với hình ảnh ở giữa, giờ đây mỗi tờ giấy đều chi chít những dấu đỏ cùng chữ viết, Kỳ Duyên không thể không công nhận chị trong công việc lúc nào cũng nghiêm túc và khó tính.
Mà bỏ qua đi, ánh mắt bạn Gấu lúc này bị ngón tay của chị thu hút. Tay gì mà đẹp thế không biếttt, tuy là có hơi gân, nhưng mà thon dài nhìn hữu lực nè.
- Dậy hồi nào đấy? Vào sao không gọi Bé? - Đang lúc bạn Gấu mải ngắm nhìn thì chị đã phát hiện sau lưng có người, xoay đầu thì thấy con Gấu kia nhìn chằm chằm vào tay mình tự cười suốt.
- À... Gấu mới tỉnh, sao Bé không ngủ một chút mà chạy lên đây xem mấy cái này vậy? - Kỳ Duyên hoàn hồn, một bên cúi thấp người ôm cổ chị cọ cọ, một bên dùng tone giọng 3 tuổi hỏi.
Minh Triệu bị cô cọ thoải mái, vươn tay sờ sờ tóc cô "Bé không buồn ngủ, mà thấy Gấu mệt nên không có kêu Gấu dậy. Sẵn rảnh rỗi nên nhìn một chút bản vẽ mấy đứa nhỏ vừa gửi qua."
- Lần sau không buồn ngủ thì nằm ôm Gấu là được, mấy cái này từ từ xemm. - Kỳ Duyên bĩu môi.
- Haha, được rồi, Gấu tỉnh ngủ rồi phải không? - Chị cười lớn, nhéo nhéo má cô.
Kỳ Duyên gật gật đầu.
- Vậy đi qua phòng tập catwalk. - Nói xong thì đứng dậy, vỗ vỗ mu bàn tay ai kia đi trước.
- Ơ... - Tưởng đâu Triệu quên mất rồiii, cứ ngỡ là trốn được.
- Ơ cái gì mà ơ, đi nhanh lên, đừng có mà làm biếng với tui. - Chị quay đầu hung hăng liếc cô một cái, bạn Gấu sợ hãi vội cụp đuôi chạy theo.
Tới phòng tập, chị chỉ về phía góc phòng "Gấu qua đó đổi đồ đi, mặc cái này không chỉnh dáng được."
Chờ cô thay đồ xong, chị cũng đã vào tư thế đứng ở trước gương. Trên mặt chỉ còn lại vẻ nghiêm túc, giọng nói cũng hạ về tông trầm "Em lúc trước là tự học catwalk hay là đã học qua ở đâu?"
Thấy chị nghiêm túc đến mức cả xưng hô cũng đổi, Kỳ Duyên liền lập tức điều chỉnh tâm thế của mình, hít sâu một hơi trả lời "Trước kia lúc em thi hoa hậu thì có mentor hướng dẫn được một vài bữa. Nhưng hướng dẫn cùng lúc nhiều bạn nên em cũng không học được hết. Sau này thì chủ yếu là nhìn mọi người rồi học theo."