Ăn xong, Kỳ Duyên nói muốn lên phòng làm việc một chút, Minh Triệu nhàm chán mà đứng ở ban công ngắm trăng.
Hơn nửa đêm, Kỳ Duyên trở xuống, phát hiện chị vẫn còn đứng ở bên ngoài, mà trên bàn sopha cũng có một chai rượu vang đã vơi một nửa. Kỳ Duyên lập tức nhíu mày, dạ dày không tốt mà vẫn đi uống rượu vang?
Cô nén giận đi đến ban công, hỏi:
- Chưa ngủ?
- Ừm, hôm nay trăng đẹp nhỉ. - Chị mỉm cười.
Kỳ Duyên ngước theo tầm mắt của chị hướng bầu trời đêm nhìn lại, lại chỉ thấy giữa không trung mây đen giăng đầy, đừng nói ánh trăng, ngôi sao đều không có.
Cô đang muốn hỏi trăng nơi nào, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, môi bị người ngậm lấy.
Kỳ Duyên kinh ngạc mở to hai mắt, còn không có phản ứng lại đây đã xảy ra cái gì, cả người đã bị đẩy đến trên tường. Khoang miệng thoáng chốc cảm giác được chút vị chát chát rồi lại ngọt ngọt của rượu, hương thơm phả vào kiểu này khiến Kỳ Duyên như cũng muốn chuếch choáng say.
Nửa chai rượu vang, Minh Triệu uống cũng thật đủ nhiều, vì vậy lúc này khuôn mặt chị có chút ửng đỏ, động tác cũng không giống ngày thường dịu dàng. Chị một tay đỡ lấy phần gáy của Kỳ Duyên, một tay chặt chẽ mà chế trụ eo cô, giống như sợ cô chạy mất.
Môi khẽ tách ra một chút, rồi lại một lần nữa chạm vào.
Có lẽ bởi vì đứng ở bên ngoài lâu, gò má chị lúc này có điểm lạnh, môi cũng là lạnh, nhưng mà đầu lưỡi lại là ướt mềm ấm nóng. Nhiệt, không dung kháng cự, tràn ngập chiếm hữu dục, tham lam đoạt lấy không khí trong miệng Kỳ Duyên.
Hôn đã rồi, chị từ từ buông cô ra, lại nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong phòng.
Toàn bộ hành trình, Kỳ Duyên đều ngốc.
Thẳng đến khi bị đẩy ngã ở trên giường lớn, dây áo ngủ dài bị cởi ra, Minh Triệu cuồng nhiệt mà hôn xuống, từ cái trán bắt đầu, một chút đi xuống, lại duy độc tránh đi đôi môi, dừng ở trên cổ sau, Kỳ Duyên mới có chút hoàn hồn, hơi thở dần trở nên nặng nề.
- Bé... đừng... ngứa... - Nói rồi vươn tay muốn đẩy chị ra một chút.
Rượu sau Minh Triệu hoàn toàn không để tâm, bắt lấy đôi tay Kỳ Duyên khoá trên đỉnh đầu, vùi đầu vào ngực cô từng chút từng chút liếm mút khiến cho đầu vú không hề tiền đồ mà đứng thẳng, một tay còn ở bên còn lại mạnh bạo xoa nắn.
- Như vậy thèm? - Kỳ Duyên nguy hiểm nhướn mày, ở chữ 'thèm' cắn răng một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im nhậm chị tác loạn.
Một lát sau, xem chừng chị thật sự là chơi không chán, cô mới mạnh mẽ mà giật tay, Minh Triệu ngẩn ra, buông lực đạo. Ngay khoảnh khắc đó, chị cảm thấy như trời đất đảo lộn, chờ đến khi ý thức được chuyện gì, cả người đã bị Kỳ Duyên chặt chẽ mà giam cầm ở dưới.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt chị trừ bỏ say mê chính là dục vọng, không hề có chút gì ngoài ý muốn.
Kỳ Duyên nghi hoặc, đưa mắt quét nhanh một vòng phòng ngủ, lúc này mới để ý tới ánh đèn đã được điều chỉnh mờ mờ ảo ảo, nến thơm cũng đã được đốt một lúc, mà trên tủ đầu giường cũng còn một ly vang dang dở, và một cái caravat thắt sẵn.
Nếu như vậy còn có thể nói là không chủ đích, đánh chết Kỳ Duyên cũng không tin.
Hít một hơi hương nến, cô bắt đầu cảm thấy cổ họng mình có chút khô nóng, thanh âm nhiễm tình dục mà trở nên khàn khàn.
- Lấy thân chuộc tội?
Hơi ấm phả vào tai khiến chị run rẩy, ở dưới cái nhìn nóng bỏng của Kỳ Duyên, thẹn thùng gật nhẹ đầu.
Kỳ Duyên không thể không thừa nhận, chị thực sự rất hiểu cái gì gọi là tình thú, cũng thực hiểu mị lực của chính mình, vào lúc cần thiết nhất, đem nó phát huy đến tinh chuẩn.
- Vậy lát nữa đừng hối hận. - Cô nhếch một bên mép, nụ cười tà ác cực điểm. Trong khoảnh khắc, Minh Triệu cảm thấy chính mình như trở thành miếng mồi tự dâng đến miệng dã thú, chuẩn bị mặc nó xâu xé.
Vươn tay cầm lấy ly rượu trên bàn, nốc cạn, Kỳ Duyên thuận thế đem chị khoá càng thêm chặt ở dưới thân, môi dọc theo cổ chậm rãi đi xuống, ngậm lấy trước ngực hồng nhạt nụ hoa, lôi, ngậm lại cắn, lại kéo. Tê dại khoái cảm truyền hướng da đầu, làm Minh Triệu thở dốc đầy ái muội, theo bản năng đem chính mình lửa nóng thân thể dán lấy Kỳ Duyên.
- Chân...
Minh Triệu hiểu ý, vô cùng nghe lời mở rộng hai chân, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo, xinh đẹp không sao tả xiết.
Kỳ Duyên cảm thấy, hồn phách của mình đều sắp bị chị câu đi...
Hai cơ thể nóng bỏng chặt chẽ mà dán ở bên nhau. Tay Kỳ Duyên đã chạy xuống bên dưới, chui vào trong nội y, không hề kiêng dè mà vuốt ve khe hở giữa hai cánh môi âm hộ, thực sâu mà cảm nhận được chị khẽ run lên, phía trên đầu cũng truyền đến tiếng hổn hển đầy sắc tình.
Minh Triệu cũng không phải cá trong ao, chị một tay ôm lấy đầu Kỳ Duyên, rướn người lên cho một nụ hôn chủ động. Đầu lưỡi đầy tính xâm lược lùng sục như muốn vơ vét chút dư âm còn sót lại của ngụm rượu vang vừa rồi cô uống. Tay còn lại cũng không hề yên phận mà lần mò xuống dưới xoa nắn hai cánh mông căng tròn, ở một lúc thần không biết quỷ không hay nào đó cởi bỏ dây áo ngủ của Kỳ Duyên, luồn vào khe chân nhẹ nhàng khảy khảy thịt đùi trong.
- Ha.. - Kỳ Duyên than nhẹ một tiếng. Ngón tay như trả thù mà nhấn mạnh vào chính giữa, nơi yếu ớt non mềm liền rỉ ra chất dịch trắng trong.
Khoé môi chị tràn ra tiếng rên rỉ ngày một phóng đãng "A~.. Ưm... Gấu Béo... Ngứa..."
- Lập tức giúp Bé...
Nói xong liền chôn đầu vào giữa hai chân chị, cách một lớp quần lót, đưa lưỡi khẽ liếm lên vùng tam giác ẩm ướt đó.
Bởi vì chưa cởi hoàn toàn, chị nhìn không đến động tác của Kỳ Duyên. Chính là dù vậy cũng không ngăn được luồng khoái cảm ào ào ập tới. Mẫn cảm bộ vị bị liếm mút hầu hạ khiến chị run lên.
Đùa giỡn đủ, cô kéo quần lót của chị vứt xuống sàn nhà, hai tay giữ lấy chân chị tách ra, khiến cho nơi tư mật của chị hiện ra càng thêm rõ ràng trước mắt.
Nhìn cửa mình đã có chút dấu hiệu sưng đỏ nhẹ kia, Kỳ Duyên liếm liếm môi, nuốt nước miếng...
Tư vị của chị... vẫn là như vậy hút hồn.
Cô say mê mà vùi đầu vào giữa hai chân chị, âm thanh liếm mút đầy dâm mĩ khiến sắc mặt chị bạo hồng... Ở tính sự, vẫn là Kỳ Duyên phóng đến khai một chút...
Vào một khắc đầu lưỡi cô đỉnh đi vào, ánh mắt chị chậm rãi tan rã, phía bên trên chỉ còn tiếng nỉ non vô thức tràn ra "Ưm.... Gấu Béo... Thoải~ mái~", mà phía trên dưới, dâm dịch cũng không thể khống chế mà tuôn trào...
Vốn dĩ đang chơi đùa đến vui vẻ, Kỳ Duyên đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu, "Bé... áo cởi ra..."
Thanh âm như tiếng mê của ma quỷ, chui vào bên tai chị nỉ non thì thầm...
Chị không chút do dự, vô thức làm theo, vướng bận còn sót lại trên người thoáng cái bị cởi sạch, thân thể nuột nà với màu da bánh mật khoẻ khoắn bại lộ không sót một chút gì trước mắt Kỳ Duyên...
Kỳ Duyên cũng không làm mất thời gian, ngồi dậy đem miếng vải còn sót trên người mình vứt xuống. Da thịt cọ xát da thịt càng thêm rõ ràng.
Dưới sự khiêu khích của Kỳ Duyên, phía bên dưới chị rất nhanh đã trở nên mềm mại ướt át. Cô lúc này mới chậm rãi đưa ngón tay đi vào.
Một ngón...
Hai ngón...
Ba ngón...
- A~... - Minh Triệu cảm giác một cổ càng ngày càng cường liệt khoái cảm đánh úp về phía chính mình xương sống hướng toàn thân tan đi, theo từng cái va chạm, vuốt ve tốc độ càng lúc càng nhanh, khoái cảm cũng càng ngày càng lớn.
Chính là liền ở ngay khi chị kề cận cao trào, Kỳ Duyên dừng tay...
- Gấu...?
Cô ác liệt nhìn chị, như có như không mỉm cười, chính là vẫn không hề có ý định tiếp tục.
- Tiếp... tiếp tục đi... - Chị khó nhịn mà đong đưa thân thể, cọ xát vào người Kỳ Duyên, chỉ là, Kỳ Duyên thực sự không động.
Chờ đến lúc khoái cảm dần dần rút bớt, cô lại một lần nữa như vũ bão tiến công, từng ngón tay thăm đi vào đè ép thành thịt khiến chị liên tục run rẩy, nhưng là đến khi khoái cảm đỉnh điểm, cô lại nhanh chóng rút tay ra không hề có ý định cho chị bùng nổ.
Đối với thân thể của chị, Kỳ Duyên rõ như lòng bàn tay, chị mỗi một lần thở dốc, mỗi một tấc khoái cảm đều bị cô tinh chuẩn khống chế.
Cứ như vậy vài lần, Minh Triệu thực sự là chịu không thấu. Chị vặn vẹo thân mình, nức nở cầu xin "Gấu...muốn... cho Bé... Hức... Gấu... ", tay còn bắt lấy tay Kỳ Duyên, để ở bộ vị mẫn cảm của mình.
Động tình lại không chiếm được thoả mãn, chị bây giờ giống như hoa hồng đỏ đang lúc nở rộ, kiều diễm ướt át, rõ ràng là thực kiêu ngạo một loài hoa, lại như có như không mời gọi người khác đến khi dễ chính mình. Thử hỏi thế giới này ai có thể thoát được ma chướng như vậy?
Cho dù thực sự có người cưỡng lại được, cũng không quan trọng. Bởi vì Kỳ Duyên không làm được. Cô chính là yêu chết một Minh Triệu nửa phần thẹn thùng lại nửa phần phóng đãng quyến rũ như vậy.
- Muốn?
- Ưm~... Muốn...
- Muốn cái gì? Bé nói rõ ràng một chút. - Kỳ Duyên nhướn mày, rất có tư thế không thuận theo không buông tha.
—————
Kéo xuống đi tiếp đi, ở dưới còn 1 chap đoá 👀