- Chuyện này là sao? - Anh Hoà thở hổn hển, nhíu mày nhìn vào phía trong ba chữ "Phòng cấp cứu" cùng ánh đèn đỏ rực, vô cùng lo lắng. Vừa rồi nhận được tin nói rằng Minh Triệu té xỉu nhập viện, anh lập tức dẹp bỏ hết công việc mà chạy đến đây, vốn đang dở dang shoot chụp hình cũng phải tạm thời giao lại cho ekip.
Kỳ Duyên vẻ mặt tràn đầy nôn nóng cùng áy náy mà đứng ở trước cửa phòng, nghe anh Hoà hỏi thì mím môi, nói "Ban nãy lúc em về nhà thì Triệu giận, sau đó khoá cửa không cho em vào. Em vốn dĩ đang rối rắm không biết làm sao, tính ở bên ngoài cửa sổ năn nỉ Triệu thì đột nhiên thấy Triệu nằm bất tỉnh ở trên sàn nhà. Em hoảng hồn vội gọi người phá cửa rồi đưa Triệu tới đây..."
Sau đó? Sau đó chính là ánh đèn phòng cấp cứu vẫn luôn không tắt như hiện tại.
Từ lúc chị bị đưa vào đến hiện tại đã là hơn hai tiếng, thời gian chờ đợi vẫn luôn dày vò như vậy...
- Duyên! - Travis từ phía xa chạy tới, nét mặt hùng hùng hổ hổ đi về phía cô, nhưng bị anh Hoà kéo lại. Anh Hoà đặt một ngón tay lên môi "Đừng ồn ào, có gì lát nữa hãy nói."
Ngẩng đầu nhìn thấy đèn cấp cứu vẫn còn sáng, Travis cực lực kiềm nén cơn giận của bản thân, hừ một tiếng nói với Kỳ Duyên "Lát nữa xuống dưới anh em mình nói chuyện", rồi hậm hực đứng sang một bên.
Kỳ Duyên mặc kệ, bây giờ cô cũng không có tinh lực đi để ý Travis muốn làm gì. Bây giờ trong đầu cô chỉ có cầu nguyện cho chị đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, cô nhất định sẽ hận bản thân mình cả đời này mất...
Không biết đã qua bao lâu, ánh đèn đỏ dày vò kia rốt cuộc tắt. Kỳ Duyên là người đầu tiên phát hiện, cô loạng choạng đỡ tường đứng lên.
Cánh cửa mở ra, từ bên trong đi ra một vị bác sĩ, "Xin hỏi ở đây ai là người nhà bệnh nhân?"
- Là tôi. Tôi là em gái chị ấy. - Kỳ Duyên vội vàng nói.
Bác sĩ nhìn cô một cái, không có nghi ngờ gì.
- Bệnh nhân tạm thời không có gì nguy hiểm. Tuy nhiên chúng tôi phát hiện hormone cortisol trong cơ thể bệnh nhân tương đối cao, có lẽ ngày gần đây tinh thần liên tục ở trạng thái bất an, lo lắng cường độ cao, cộng thêm chế độ ăn uống nghỉ ngơi không hợp lý dẫn đến dạ dày bị tổn thương. Ngoài ra, ở phần đầu của bệnh nhân có va chạm nhẹ, chắc là lúc ngất xỉu gây ra. Về cái này có gây ảnh hưởng gì hay không thì tạm thời chúng tôi chưa dám nói trước.
Bác sĩ nói xong một hơi, Kỳ Duyên đã cảm thấy bên tai ong ong ù ù, choáng váng đến đứng đều có chút đứng không vững. Hai người anh bên cạnh nhanh tay đỡ lấy cô.
- Vậy... vậy bây giờ em ấy sao rồi bác sĩ?
- Tạm thời bệnh nhân chưa thể tỉnh lại, khi nào tỉnh lại chúng tôi cũng không thể nói trước. Chúng tôi đã chuyển bệnh nhân sang phòng hồi sức. - Bác sĩ ngừng một chút nhìn đồng hồ - Phòng hồi sức nằm ở bên kia, khoảng 30 phút nữa mọi người có thể vào thăm, nhưng mỗi lần chỉ tối đa hai người.
- Chúng tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.
Người đi rồi, nhưng nội tâm của Kỳ Duyên cũng không có vì vậy mà thoải mái hơn, ngược lại còn là không ngừng dằn vặt... hai mắt cô đỏ lên.
Hành lang bệnh viện lại rơi vào yên ắng đến gần như ngộp thở. Một lúc sau, anh Hoà lên tiếng trước "Mấy hôm nay em đi đâu?"
- Em... - Kỳ Duyên không biết phải trả lời thế nào.
- Em cái gì? Em có biết mấy hôm nay Triệu nó lo cho em tới mức nào không? Nếu em không cho anh được một câu trả lời chính đáng thì đừng trách thằng anh này cạch mặt em. - Đối với sự ấp a ấp úng của Kỳ Duyên, Travis đã kiềm không được cơn nóng giận.
Kỳ Duyên mím môi, tay nắm chặt...
- Em..!
- Travis, bình tĩnh đi. - Anh Hoà nhíu mày giữ Travis lại, rồi quay sang nhìn Kỳ Duyên - Nếu như em không muốn nói, bọn anh sẽ không hỏi, nhưng...
Còn chưa đợi anh Hoà nói hết câu, Kỳ Duyên đã cắt ngang, trong giọng nói để lộ ra mệt mỏi cùng ân hận "Em và Triệu có chút hiểu lầm."
- ... Cho nên em không nói câu nào liền bỏ đi?
Cô cúi gằm mặt, vô lực mà gật đầu.
Nghe lý do, hai mắt Travis đã thiếu điều muốn toé lửa, còn anh Hoà vẫn giữ một thái độ bình tĩnh đối diện với cô, anh im lặng một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng "Chuyện của hai đứa, người ngoài như anh là không có tư cách để xen vào. Nhưng anh xem Triệu như em gái của mình, cho dù em trách anh nhiều chuyện, anh cũng nghĩ mình cần đem vài thứ nói ra.
Năm nay là 2019, anh với Triệu quen biết chắc là cũng đã đâu đó mười năm. Đối với anh, Triệu là một đứa rất cứng rắn, rất mạnh mẽ, nhưng cũng vô cùng khép kín, rất khó để Triệu thực sự mở lòng với một người. Anh đã cho rằng Triệu sẽ lựa chọn sống độc thân cho đến về sau, chính Triệu cũng từng nói nếu không gặp được người phù hợp, Triệu thà ở vậy một mình."
Kỳ Duyên ngẩng đầu nhìn anh.
- Cho tới khi Triệu gặp em... Nói thật, lúc Triệu tâm sự với bọn anh về chuyện của hai đứa, bọn anh kỳ thật không quá ủng hộ, anh nghĩ là em có thể hiểu được vì sao.
Anh Hoà dừng lại, đưa mắt quan sát thái độ của Kỳ Duyên, chỉ thấy cô cười nhẹ gật đầu, nhưng nụ cười đó hẳn nhiên là không thể nào dùng hai chứ 'dễ xem' đến hình dung...
Cô biết a, cô dĩ nhiên là biết... Trong mắt mọi người, người như cô làm sao có thể xứng với chị...
- Sau đó hai đứa vẫn là quen nhau. - Anh Hoà cười cười - Cho dù nhiều lần không ủng hộ, bọn anh cũng không thể làm lung lay quyết định của Triệu. Triệu nói là nó tin tưởng em, còn nói nếu như mọi người xem nó là người thân, xem nó là bạn tốt, vậy thì mọi người hãy tin tưởng vào quyết định của nó, tin tưởng vào em.
Đáy lòng Kỳ Duyên nhấc lên gợn sóng, cô xoay đầu đi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
- Quan sát một thời gian, bọn anh nhiều lần nói với nhau, Triệu thay đổi. Cảm xúc phập phồng nhiều hơn, khóc cũng nhiều hơn... Thú thật, trước giờ anh chưa từng thấy Triệu khóc bất lực như vậy. Cho dù là khoảng thời gian khó khăn nhất, con bé trong mắt bọn anh vẫn luôn là một đứa cực kỳ kiên cường. Nhưng từ lúc có em, con bé dường như trở nên yếu đuối một chút.
Kỳ Duyên nhắm mắt, hai hàng nước mắt lăn dài, đầu móng tay đâm sâu vào trong da thịt, muốn dùng đau đớn vật lý đi tránh né đau khổ tinh thần. Tim Kỳ Duyên bây giờ như bị ai bóp nghẹn, giống như từ lúc quen cô, đều là chị ở chịu đựng, đều là chị kiên nhẫn dẫn dắt cô từng ngày... Còn cô, dường như cái gì đều không làm được cho chị, không những vậy còn năm lần bảy lượt tổn thương tình cảm mà chị dành cho mình.
Mày quá đáng lắm, Nguyễn Cao Kỳ Duyên. Bây giờ cô chỉ muốn tát chính mình một cái thật mạnh.
- Nhưng bọn anh lại dần tin tưởng rằng Triệu đã chọn đúng người.
Kỳ Duyên mạnh mẽ ngẩng đầu, mở to mắt kinh ngạc nhìn anh như muốn hỏi vì sao.
Anh Hoà nhún vai, cười "Sau khi quen em, Triệu cởi mở hơn, hoạt bát hơn. Có thể em không nhận ra, hoặc có thể em cho rằng đó là điều tất yếu. Nhưng trước em, Triệu cũng từng có mối quan hệ yêu đương với người khác... Cho dù là vậy, Triệu vẫn luôn độc lập, không ỷ lại, không dựa dẫm. Triệu vẫn luôn kiểm soát cảm xúc của bản thân rất tốt, ít nhất là anh chưa từng nhìn thấy tâm trạng của con bé dao động lớn vì bất cứ ai, cũng rất ít khi thể hiện tình cảm của chính mình. Vậy mà ở bên em, Triệu cứ như một đứa trẻ vậy, sẽ vì em mà vui vẻ, cũng sẽ vì em mà lo lắng, bất an.
Lúc trước anh từng nghe người ta nói, yêu đúng người em sẽ không cần phải trưởng thành. Nếu như đứng từ góc độ của Triệu, anh cảm thấy câu này khá đúng, và cũng cảm thấy một Minh Triệu vô ưu vô lo, thoải mái thể hiện cảm xúc như vậy thật sự rất khác với Triệu trong hình dung của bọn anh, nhưng như vậy cũng khá tốt.
Anh không biết giữa hai đứa đã có hiểu lầm gì. Nhưng anh tin rằng đối với Triệu em là một người rất quan trọng, cũng tin rằng tình cảm em dành cho Triệu sẽ không phải là loại chơi đùa. Vì vậy nếu như có khúc mắc, cách tốt nhất là nói ra, mà không phải là im lặng để rồi tổn thương nhau như vậy. Ngày hôm nay may mắn chỉ là ngất xỉu, lần sau còn có thể tiếp tục may mắn hay không? Anh tin là em có thể hiểu được."
- Em... có phải em rất tệ không? - Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, đã không còn là Kỳ Duyên không sợ trời không sợ đất mà mọi người thường thấy.
- Đừng tự ti về bản thân. Em nghi ngờ bản thân cũng chính là nghi ngờ lựa chọn của Triệu. Em đối với Triệu không có chút tin tưởng nào sao? - Anh Hoà dường như đoán trước được cô sẽ cảm thấy chênh lệch, sẽ tự trách bản thân mình, lời ít ý nhiều mà an ủi.
Anh vỗ vai Kỳ Duyên, sau đó hất mặt ra hiệu với Travis, hai người đi ra chỗ khác, chừa lại không gian cho cô. Chính là trước khi đi, Travis vẫn nhịn không được quay đầu nói "Nếu như em cảm thấy không còn có thể yêu thương đứa em này của anh, vậy thì đem nó trả lại cho bọn anh, làm ơn đừng làm chuyện gì tổn hại nó."
Hai người đi rồi, Kỳ Duyên ngồi xụi lơ trên sàn nhà hành lang, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại những lời vừa rồi của anh Hoà.
Nếu như chị tỉnh lại, có thể nào muốn buông tay cô không... Không được! Nghĩ đến đây, Kỳ Duyên đột nhiên vô cùng hốt hoảng, tay chân lạnh toát, lắc lắc đầu cố gắng bình tĩnh lại... sẽ không đâu... sẽ không đâu...
Cô nghĩ đến, rốt cuộc trong lòng mình chị quan trọng đến mức nào. Nhưng rồi cô không trả lời được, cô chỉ biết bây giờ chính mình sẽ không thể sống thiếu chị. Không nhìn thấy chị sẽ cảm thấy bất an, không ôm chị sẽ cảm thấy buồn bực, không bị chị la mắng sẽ cảm thấy thiếu thốn.
Cô giống như... nghiện chị mất rồi...
Nếu đã như vậy... vậy để cô tới trưởng thành hơn đi... để chị ở bên cô, có thể làm một cô công chúa mãi mãi không cần phải trưởng thành!
———————
Lên một chap lẹ lẹ cảm ơn mấy tình iu <3