Nghề Này

Ăn cơm xong, Kỳ Duyên còn muốn phụ giúp dọn dẹp, nhưng mẹ chị lại không cho, đuổi cô lên phòng khách ngồi với ông Phạm, lại kéo mấy đứa con ở lại phòng bếp. Kỳ Duyên trong lòng hiểu rõ, tới, trước khi đi còn không khỏi liếc mắt nhìn chị một cái.

Minh Triệu cũng là có chút lo lắng, nhưng khi đối mặt với Kỳ Duyên, không hiểu sao cũng dần bĩnh tĩnh lại. Bạn Gấu hướng chị gật đầu một cái, ý bảo chị yên tâm, Minh Triệu dù có thấp thỏm cũng chỉ có thể lựa chọn tin bạn Gấu nhà mình. Trong lòng còn không ngừng tự an ủi "Bạn Gấu sẽ làm được thôi. Nếu ba vợ mà còn lấy lòng không được, làm sao mai mốt lấy lòng mình. Xứng đáng bị bỏ!"

Bạn Gấu mà biết được suy nghĩ trong lòng chị chắc sẽ khóc thét mấy ngày trời quá.

Nói là nói vậy thôi, chứ chị nhà vẫn cứ lo lắm, lau bàn, rửa chén mà đứng không yên, thi thoảng cứ trộm nhìn thoáng qua phòng khách, vẻ mặt nôn nóng.

Mẹ Phạm cùng mấy anh chị em khác thấy rõ, nhìn nhau, trong lòng cười thầm. Trải qua một bữa cơm vừa rồi, đối với Kỳ Duyên, bà Phạm còn tính hài lòng, rất có thiện cảm với bạn Gấu. Hơn nữa, vừa nãy trên bàn cơm, bà cố ý làm vài món mà Minh Triệu thích cùng rất ghét, Kỳ Duyên tinh chuẩn hiểu rõ, mấy món mà con gái bà không thích, cô một đũa cũng không gắp vào chén của cả hai. Chỉ riêng việc này thôi đã đủ để bà nhìn cô bằng con mắt khác.

- Mẹ, xem chị Tư kìa. - Cô em gái đột nhiên kéo kéo tay áo bà, nhỏ giọng chỉ về phía Minh Triệu.

Bà Phạm ngẩng đầu nhìn, thấy con gái mình ngồi ở trên ghế, chống cằm xuất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ thấy thỉnh thoảng lại nhíu mày, thỉnh thoảng lại tự cười một mình.

- ... - Bà Phạm thở dài, thật sự là dấu hiệu của tình yêu tới.

Không đành lòng, à thật ra là không quen nhìn đứa con luôn bị nói là già đời của mình với bộ dạng ngốc ngốc như vậy, bà hắng giọng một tiếng "E hèm."

Minh Triệu hoàn hồn, thấy cả bốn cặp mắt đều như lửa bỏng nhìn về phía mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên, ngượng ngùng lắp bắp "Sao... sao mà nhìn con dữ vậy?"

- Con nói thật cho mẹ biết, con với Kỳ Duyên quen nhau từ khi nào? - Bà Phạm đột nhiên nghiêm túc hỏi. Còn tưởng đâu ai xa lạ, Kỳ Duyên, bà còn tính là có hảo cảm. Chương trình CĐKT, gia đình là có xem qua... Không thể không nói, Kỳ Duyên đối xử với Minh Triệu quả thật rất đặc biệt. Chỉ là, lúc đó bà nghĩ rằng hai đứa nhỏ là bạn thân, ở chung như vậy rất tốt. Nhưng hiện giờ xem ra...

Thấy mẹ mình nghiêm túc hỏi như vậy, Minh Triệu cũng không tránh khỏi căng thẳng lên, "Từ hồi tháng 4/2018. Con với em ấy gặp nhau trong một show diễn, sau đó hai đứa làm quen, nhắn tin, rủ đi chơi..."

- Như vậy lúc hai đứa tham gia CĐKT, là đã quen nhau rồi?

Minh Triệu ngẩn ra, quên mất chuyện CĐKT ba mẹ mình cũng xem. Bất đắc dĩ, chỉ phải gật đầu.

Bà Phạm hết nói nổi, con gái bà không những đã quen, còn cùng người ta lên hẳn sóng truyền hình, còn ở chung một phòng rồi phát sóng cho cả gia đình cùng vui vẻ mà xem...

Thật không có cách, "Con kể tiếp đi."

Minh Triệu cứ vậy từ từ kể hết ra, cũng không tốt khoe xấu che, cứ chân thật mà kể lại đoạn đường của hai người. Từ lúc Kỳ Duyên ngang bướng, trẻ con đến bây giờ săn sóc, chu đáo, chị đều nhất nhất kể. Minh Triệu hiểu rõ, thứ làm cho ba mẹ mình tin tưởng không phải là người đó đã luôn tốt với con mình thế nào, mà là người đó vì con mình, đã trở nên tốt đến như thế nào.
1

- Cũng có lúc con với em ấy cãi nhau, có mấy lần cãi thực sự rất lớn, thậm chí đã nói lời chia tay. Nhưng mà... - Minh Triệu cười cười - Cuối cùng con phát hiện ra, lần đó là con hiểu lầm, tổn thương em ấy. - Giọng chị từ từ nhẹ lại, hồi tưởng về lần đó sau khi biết được chân tướng từ chỗ Đỗ Long, đến tận bây giờ vẫn không nhịn được run rẩy.

- Mẹ, mọi người, Kỳ Duyên cũng là người trong nghề, dĩ nhiên không tránh khỏi những scandal nhất định. Nhưng bây giờ em ấy rất khác, nếu bây giờ mọi người search trên mạng, trong khoảng 1 2 năm nay đều là bài viết khen thôi.

- Được rồi, Triệu. - Mẹ chị chợt cắt ngang, ánh mắt bà có sự dịu dàng tin tưởng của một người mẹ. - Không cần phải giải thích, mẹ không có cấm cản con, mẹ chỉ muốn hiểu rõ hơn một chút mà thôi. Con lớn rồi, ba mẹ ủng hộ mọi quyết định của con.

- Mẹ...

- Thật ra Kỳ Duyên là một đứa nhỏ tốt, mẹ biết. - Những hành động trong vô thức là không giả vờ được, mà thực rõ ràng, vô thức của Kỳ Duyên, đều là vì Minh Triệu.

Chị mỉm cười, ôm lấy mẹ mình "Cảm ơn mẹ."

- Nói gì đâu, con của mẹ tìm được người mình yêu, mẹ phải vui mới đúng chứ. - Bà vỗ vỗ đầu chị, cười "Nhưng mà phải xem con bé có qua được ải của ba con không."
2

Mấy mẹ con lại ngồi nói chuyện linh tinh một hồi, bên ngoài chợt có tiếng gọi "Triệu ơi, ra ba bảo này."

- Dạ ba con nghe. - Vừa nói vừa nhanh chân chạy ra ngoài, tâm trạng thấp thỏm.

- Ra dẫn Duyên lên lầu nghỉ ngơi nè con.

Chị ngơ ngác một chút, không hiểu ra sao mà nhìn qua Kỳ Duyên, thấy bạn Gấu vui vẻ nháy mắt một cái với mình, một viên treo tâm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói "Dạaa."

Dưới ánh mắt của mọi người, chị nắm lấy tay Kỳ Duyên, không chút kiêng dè kéo vội lên lầu, nhanh chóng đóng của phòng lại. Kỳ Duyên cũng mặc cho chị kéo, tủm tỉm cười đi theo phía sau.

Vào trong phòng rồi, bạn Gấu tò mò ngó nghiêng phòng chị, đâu đó ngăn nắp gọn gàng, bài trí cũng không khác trên thành phố là bao. Phía trên bàn còn có một khung hình nhỏ, bởi vì khoảng cách khá xa nên nhìn không rõ là hình gì.

- Này!

- Hả? Ơi, Gấu nghe nè, sao thế? - Kỳ Duyên hoàn hồn.

- Làm gì mà gọi mấy tiếng không trả lời. - Chị trừng mắt một cái.

- À, hì hì, mãi lo ngắm phòng Bé nên hong chú ý. Sao dạ?

Chuyên mục tò mò bắt đầu "Nãy Gấu với ba Bé nói gì với nhau thế?"

Bạn Gấu nhướn mày "Nói là bán bạn Triệu cho bạn Gấu đem về nhà nuôi."

——— Bốp ——— Một cái đánh không nằm ngoài dự đoán. "Nghiêm túc vào!"

- Thật mà. Ba Bé bảo là giao Bé cho Gấu, tuỳ Gấu xử lý. - Kỳ Duyên vừa xuýt xoa chỗ bị đánh, vừa tiếp tục trêu chọc. Mắt thấy chị lại giơ tay lên, bạn Gấu nhanh chóng nhào qua ôm lấy người đè ngã xuống giường, đầu cọ cọ vào hõm vai chị, "Lúc trước Bé gặp ba mẹ Gấu cũng đâu có cho Gấu biết mọi người nói gì đâu. Bây giờ ráng mà chịu!"

Chị bật cười, đẩy cái con koala đang ôm mình chặt cứng kia ra, móng tay chọt chọt lên trán "Thù dai thế à?"

Kỳ Duyên bĩu môi, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, khuôn miệng vẫn luôn tủm tỉm cười, ôm lấy chị dụi dụi đầy thoả mãn. Minh Triệu để yên cho cô ôm, yên tĩnh một lúc mới nói "Đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, chiều này chở Gấu đi chơi."

- Không đi. Hôm nay ở nhà chơi với mọi người, ngày mai rồi đi. - Kỳ Duyên lắc lắc đầu, vẫn ôm chặt lấy chị không buông.

- Vậy cũng được, nhưng mà Gấu đi tắm đi, người ngợm dơ hầy, thấy ghê! - Chị ghét bỏ đẩy cô ra, nhưng Kỳ Duyên cũng không nghe lời, "Gấu muốn ngủ, cứ như vậy ngủ đi, chiều lại tắm sau."

- Hôi muốn chết!

Bị chê, bạn Gấu nhướn mày, lật người gặm lấy đôi môi chị cắn một cái, rỉ máu nhè nhẹ. Mùi máu tươi nháy mắt xộc thẳng vào khoang miệng của hai người, Minh Triệu ngơ ngác vì đau, còn Kỳ Duyên thì vươn đầu lưỡi liếm liếm. Liếm xong, nhìn người bên dưới thân ngốc ngốc không khỏi đắc ý, vậy đi cho gọn, miễn ồn ào.

- Gấu làm gì ôm Bé chặt vậy...

- Sợ mất vợ. - Mặt không đỏ, rất ư là thản nhiên.

Minh Triệu khẽ lườm cô một cái, híp mắt "Bạn Gấu nói sai, phải là sợ mất chồng."

Nghe vậy, Kỳ Duyên lập tức bật cười, ở trên cổ chị hung hăng cắn xuống một cái, "Tạo phản a."

- Đau! Ba mẹ còn ở dưới đó, Gấu hết chỗ để cắn rồi à? - Vùng da cổ ẩn ẩn đau khiến chị có chút buồn bực, cốc đầu bạn Gấu một cái.

- À... - Kỳ Duyên như chợt tỉnh ngộ, gật gù, "Thế chỗ khác là được cắn phải không?", nói xong không cho chị cơ hội phản ứng, gấp không chờ nổi mà lột áo người ta ra... Còn cắn ở đâu... Ừm, chỉ có hai người biết.

——————

Chiều hôm đó, hai người còn đang nằm ôm nhau ngủ say ở trên giường thì có tiếng gõ cửa phòng "Duyên, Triệu, hai đứa dậy chưa?"

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, Minh Triệu giật mình tỉnh lại, phát hiện cả hai đều trần trụi dán dính lấy nhau thì hốt hoảng, vội vàng lay tỉnh Kỳ Duyên "Gấu Béo! Dậy, mẹ Bé lên tới!!!"

Kỳ Duyên mơ mơ màng màng mở mắt, "Hở?", còn ngáp ngắn ngáp dài.

- Mẹ Bé gọi, mặc đồ vô mau lên! - Chị nhỏ giọng đốc thúc.

Bạn Gấu lúc này mới nhận ra vấn đề, cũng hoảng hồn ngồi bật dậy, vọt xuống giường cầm lấy một bộ quần áo chạy vào trong phòng vệ sinh.

Minh Triệu sửa sang lại một chút giường ngủ, lại không yên tâm nhìn một phòng, xác định không có gì bất thường mới ra mở cửa, giả vờ dụi dụi mắt, bộ dáng ngủ say mới dậy "Mẹ?"

Mặc dù chị chỉ he hé mở cửa thôi, nhưng bà Phạm vẫn phát hiện nếp nhăn trên quần áo cùng những 'dấu vết lạ' trên người con gái mình, đã sinh bốn đứa con, bà chẳng lẽ còn không hiểu đó là gì sao, vì vậy chạy nhanh nói "Năm giờ chiều rồi, ngủ gì mà ngủ dữ, có chở Duyên đi chơi đâu không thì đi đi, hết nắng rồi đó.", nói xong hất hằm thoáng liếc về phía phần cổ cùng phía trên ngực chị rồi lập tức đi.

——————-

Dừng khoảng chừng là 2 giây, bấm vote chap này cái đi rồi hãy lướt xuống dưới coi chap tiếp nè 😌👀


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui