Mấy hôm nay ở nhà rãnh rỗi không có gì làm, Kỳ Duyên tìm mãi mới được một bộ phim dài tập hay cực, thế là suốt ngày cứ cầm cái điện thoại cày phim, điện thoại hết pin liền chuyển sang ipad, không lúc nào ngơi mắt.
- Gấu Béo, ăn nhanh lên tranh thủ dọn dẹp nhà cửa lại một lần nhìn cho nó thoáng mát đi, bữa giờ bày bừa dơ quá nè. - Minh Triệu cầm chổi quét nhà đã được nửa tiếng mà thấy Kỳ Duyên vẫn còn ngồi ăn, ánh mắt dán dính vào cái điện thoại thì lên tiếng gọi.
- Gấu biết rồi, chờ Gấu một xíu. - Bạn Gấu qua loa trả lời, lại tiếp tục lướt tiktok.
Mười lăm phút sau, thấy cô vẫn ngồi yên đó không có động tĩnh gì, chị nhíu mày "Gấu Béo!"
—— Bộp —— Kỳ Duyên đổ mồ hôi, giật mình làm rớt cái điện thoại xuống bàn, vội vội vàng vàng lùa mấy miếng cơm vào miệng rồi chạy ra phòng khách "Ơi ơi Gấu đây."
- Bé quét nhà xong rồi, giờ đi lên giặt đồ phơi đồ với dọn dẹp trên lầu, Gấu lau nhà dưới này với sắp xếp lại mấy con Barebrick, sẵn tiện đổ rác luôn đi nha.
- Ok! Để đó cho Gấu. - Bạn Gấu làm động tác 'Ok', rồi đi lấy cây lau nhà, còn chị nhìn quanh một lúc không thấy có gì khác cần làm ở đây nữa thì lên lầu chuẩn bị dọn dẹp tiếp.
Gom hết đống đồ dơ ra máy giặt, chị theo thói quen lần mò trong mấy cái túi quần túi áo thử xem có còn sót gì bên trong không, thường thì cũng không có gì, cùng lắm thì mấy tờ tiền lẻ thôi, nhưng cứ cẩn thận là tốt nhất.
—— Lộp cộp ——
- Gì đây? - Chị nhíu mày, nhìn thấy một cái túi quần bị cộm lên thì đưa tay vào bên trong lục thử, lôi ra chính là một đống card, có CCCD, có thẻ ngân hàng in dòng chữ 'Nguyen Cao Ky Duyen' to ình, có mấy cái voucher, rồi còn có thêm cả một cái Airpod lẻ.
Minh Triệu cảm thấy gân xanh trên trán đều phải mau nổi lên! Toàn thẻ quan trọng không bỏ vào ví mà lại nhét nhét túi quần kiểu này, đã vậy cái túi còn nông nữa, xểnh ra thế nào cũng rớt mất cho xem! Cái tính hậu đậu này! Rồi cái Airpod nữa, gì mà còn có 1 cái lẻ ra vậy, không lẽ bạn Gấu có một cái tai thôi à? Chị tức mình, lát nữa chắc xuống nhéo rớt một cái cho vừa quá.
Để mấy tấm thẻ sang một bên, Minh Triệu tiếp tục dọn dẹp trên lầu, tuy là hồi Tết vừa mới tổng vệ sinh một lần, nhưng để nhà lâu vậy ít nhiều cũng bám bụi, thế là lại phải đem mọi thứ sắp xếp cho gọn gàng lần nữa.
Thoáng cái đã đến giữa trưa, chị nhìn thành quả sạch 'boong' của mình mà gật đầu hài lòng. Nâng tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán liền đi xuống nhà dưới xem thử bạn Gấu sao rồi.
Vừa xuống tới cầu thang đã nghe được âm thanh lớn ơi là lớn
/Giọng nam/: A Vũ, muội... ta thực sự rất yêu muội.
/Giọng nữ/: Quách Hiên, cha ta đã chết, thù giết cha của huynh nay đã trả được rồi. Chỉ là ta không biết phải dùng loại tâm tình gì để đối diện với huynh. Chúng ta tốt nhất vẫn là để cho thời gian trả lời đi.
/Giọng nam/: A Vũ... ta... ta không thể sống thiếu muội. Thành chủ Lạc Dương Hoa Hiến đã cho người mời ta, muội theo ta đi đi, chúng ta bỏ qua chuyện cũ, sống một đời hạnh phúc có được không?
/Giọng nữ/: Thực xin lỗi, ta không thể.
- ... Nguyễn Cao Kỳ Duyên!!!!
- Á! - Nghe tiếng 'sư tử rống' trên đầu, Kỳ Duyên giật thót mình vội vàng tắt tivi, quăng luôn cả cây lau nhà, cong đuôi nấp ở sau sopha trốn.
- Nãy giờ 3 tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa lau nhà xong, Gấu giỡn mặt với Bé hả!!!
Đến lúc này, Kỳ Duyên theo phản xạ nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện đã là hơn mười hai giờ trưa, ngay lập tức càng trở nên sợ sệt, lắp bắp "Gấu... Tại phim hay quá... Gấu quên..."
Minh Triệu tức tới mức phì cười, ba bước làm hai đi về phía Kỳ Duyên. Bạn Gấu thấy tình hình không ổn, vội lùi về sau vài bước, rồi lại thấy sắc mặt chị càng lúc càng khó xem, bạn Gấu trong lòng loạn thành một nùi, rốt cuộc nuốt nước miếng đứng yên chịu trận.
- Dạo này hiền với Gấu quá nên nhờn phải không? - Chị xắn tay áo nắm lấy lỗ tai Kỳ Duyên xoay nửa vòng. Bạn Gấu đau muốn xỉu, không thể không nhón chân ngả người về phía chị để giảm bớt lực kéo, ôm lấy tay chị xin tha "Áaaa, đau quá... Bé đừng kéo, đừng kéo, tha cho Gấu đi màaa."
Chị hừ một tiếng, trước khi buông ra còn niết mạnh một cái khiến Kỳ Duyên không khỏi oai oái kêu đau, qua loa xoa xoa mấy cái liền đi vuốt lông cho người ta "Bé bình tĩnh, Gấu xong ngay... xong ngay mà."
- Cho Gấu nửa tiếng, Bé đi tắm ra mà Gấu còn chưa dọn dẹp xong thì tối nay Gấu ra ngoài này nằm ngủ với cái tivi của Gấu luôn đi! - Chị bực mình, bỏ lại một câu rồi xoay người đi, còn không đợi bé Gấu kịp chạy theo xin xỏ, giống như cái đến cái gì, thò tay vô túi lấy mấy cái thẻ vừa nãy ra, "Lạch cạch" một tiếng quăng ở trên bàn "Mấy cái này, lát nữa bạn Gấu liệu hồn mà cho tui một lời giải thích, sao nó lại nằm ở trong túi quần mà không phải ví, xém xíu là quăng vào máy giặt luôn rồi."
Kỳ Duyên nhìn theo bóng lưng chị lên lầu, rồi lại đưa mắt liếc xuống đống 'bừa bộn' trước mặt, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, vuốt mồ hôi, thôi xong cô rồi...
Lần trước cái thói đụng đâu quăng đó mới vừa bị chị tẩn cho một trận, giờ dính nữa... thế nào cũng phải ăn mắng cho mà xem. Aizz, bé Gấu tội nghiệp quá mà, ai cứu bé Gấu vớiii.
Mà thôi, tạm gác đống thẻ lại một bên trước đã, điều tiên quyết bây giờ là phải lau nhà, lau bàn lau ghế xong cái đã. Với khát vọng sống mãnh liệt, Kỳ Duyên tắt tivi, hít một hơi, bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết nhanh gọn lẹ.
Lúc Minh Triệu đi xuống, lướt mắt nhìn một vòng, nhà trông có vẻ cũng sạch sẽ thoáng mát rồi đó, còn Kỳ Duyên thì đang đeo bao tay cẩn thận lau chùi cùng sắp xếp lại dàn Barebrick, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Bước chân chị thoáng dừng một chút, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có gì đó rất đặc biệt, khoé môi nhẹ nhàng cong lên, khoanh tay tựa vào thành cầu thang cứ thế mà nhìn bé Gấu nhà mình 'lao động'.
Xếp gọn ghẽ rồi, bạn Gấu cầm túi rác bên cạnh đi ra ngoài đổ, sau đó trở về đi đi lại lại ngó nghiêng một vòng, chắc có lẽ là thấy đâu vào đấy rồi, bạn Gấu ngồi phịch xuống đất, le lưỡi thở hổn hển, nâng cánh tay dậm mồ hôi, lẩm bẩm "Cuối cùng cũng xong, không phải ngủ sopha rồi..."
Cái này Minh Triệu nhịn không được, phì cười một tiếng, trong mắt loé qua tia ác thú vị, hông ấy về sau để bạn Gấu làm hết luôn được nhỉ? Lon ton lon ton nhìn cưng ghê.
- E hèm. - Chị hắng nhẹ một tiếng, Kỳ Duyên ngẩng đầu thấy chị liền lập tức đi lên, nịnh nọt đi tới xoa bóp vai cho người ta "Gấu làm xong hết rồi, bàn ghế rồi mấy cái kệ đồ trang trí cũng lau luôn òi, rác cũng đổ òi... Tối nay...", dừng một chút, cẩn thận quan sát sắc mặt của chị.
Minh Triệu sao có thể không biết Kỳ Duyên muốn nói gì, nhưng vẫn là liếc mắt sắc lẻm lườm bạn Gấu một cái "Sao?"
Bạn Gấu nín thinh, sợ...
- Muốn nói gì?
- Ò... tối nay Gấu ôm Bé ngủ nha. - Rất khéo léo, rất cẩn thận mà dò hỏi.
- Ôm đống card kia ngủ kìa. - Chị đẩy bạn Gấu ra, ngồi xuống sopha hất cằm về phía đống thẻ trên bàn.
Kỳ Duyên đỡ trán một cái, khóc trong lòng nhiều chút, ngồi xuống kế bên, lí nhí "Gấu quên..."
- Cái này bị la chưa? - Giọng chị có hơi trầm, bạn Gấu tự giác nhụt chí, nào dám trả lời, chỉ cúi đầu sợ sệt gật gật mấy cái.
- Mấy cái voucher thì thôi đi, thẻ CCCD với thẻ ngân hàng mà Gấu của cũng còn hớ hênh vậy được, lỡ mất hay là bị cái gì rồi sao? Ẩu riết quen!
Kỳ Duyên im lặng, thấp đầu, im re.
- Cái túi sâu không được nửa cái thẻ luôn mà cũng ráng nhét vô, lỡ như rớt đâu đó rồi thẻ ngân hàng bị ai cầm đi quẹt tùm lum rồi sao?
Khoá giao dịch thẻ online được mà... Nhưng mà bé Gấu không có dám cãi.
- CCCD mỗi lần làm dễ quá ha? Rồi đi đâu mà tự dưng moi cái thẻ đó ra chi vậy?
Bữa nhờ người ta mua đồ giùm, rút thẻ cái nó rớt ra, mà lười móc ví bỏ vô lại, nên nhét túi quần... Có điều lý do này thì có cho tiền cũng hong dám biện hộ...
- Rồi cái Airpod còn lại đâu? Đeo sao mà rớt còn 1 cái?
- ... Chắc là ở trong phòng.
- Chắc là? Là có chắc chưa?
Nín thinh.
La một tràng, nhìn bạn Gấu cúi đầu mím môi đáng thương, im lặng nghe, nửa chữ cũng không dám hé răng cãi, chị lườm cô một cái, cũng không nỡ lại la.
- Đưa điện thoại đây.
Kỳ Duyên ngẩn ra, ngay lập tức cầm điện thoại đưa cho chị.
Minh Triệu cầm lấy điện thoại cô, bấm bấm gì đó một hồi rồi trở tay trả lại cho bạn Gấu. "Phạt bạn Gấu khoá thẻ, cấm shopping tháng này. Mỗi ngày cho 200 nghìn tiền mặt thôi."
- Nhưng mà... nhưng mà...
- Nhưng nhị gì, đang giãn cách, này coi như là phạt nhẹ rồi! Ở nhà không chứ có đi đâu đâu mà cầm tiền.
Chị nhà nói thế rồi, ý kiến ý cò gì nữa đâu... Bé Gấu chỉ phải thở dài nhận mệnh. Thấy chị không có ý định la tiếp, sắc mặt cũng dễ chịu hơn, bạn Gấu lúc này mới nghiêng người đi ôm eo ngả vào lòng chị cọ cọ, nỉ non "Tối nay cho Gấu vô phòng ngủ nha."
Chị nhướn mày, giọng bạn Gấu nhõng nhẽo ngọt ngọt dễ thương quá. Khoé môi nhẹ nhàng nhếch lên, nâng tay xoa xoa đầu cô "Tạm tha cho Gấu."
———-
Thật là thiếu content để viết 😌 hay là t ngược một chập long trời lở đất nữa nhỉ?
7