Tin tức Dung Trạm mất tích ở sa mạc mặc dù đã phong tỏa kĩ nhưng vẫn có một vài tia phong thanh truyền ra ngoài.
Trước mắt, điều Cố Tiếu An lo lắng là, ông cụ bên kia phải làm sao?
Qủa nhiên.
Buổi chiều hôm đó liền nhận được điện thoại của ông.
"Tiểu Cố, bộ phim này của Dung Trạm chắc cũng đã quay xong rồi, tại sao còn chưa trở về thăm ông già này?"
"Chú, cái này...Dung Trạm đã trở về rồi, bởi vì lịch trình dày đặc, y lại nhận luôn thêm phim mới rồi. Đợi em ấy rảnh con sẽ kêu em ấy gọi điện cho chú." Cố Tiếu An tùy tiện bịa lấy một cái cớ, trong lòng đau khổ như nuốt Hoàng Liên (*).
(*) Là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc, vị cực kì đắng.
Chuyện này, ở nơi đầu sóng ngọn gió, ngàn vạn lần không thể để ông cụ biết được.
Nếu không khẳng định ông chịu không nổi.
Ông không thể xảy ra chuyện được.
Dung Trạm còn chưa tìm được.
Ông cụ cũng chính là cha hắn!
"Vậy được rồi, không có chuyện gì nữa thì chú cúp máy đây, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút. Đêm qua còn mơ thấy thằng nhóc đó nói muốn ăn bánh bao nhân thịt bò ta làm." Dung ba ba cười cười giải thích.
Trái tim Cố Tiếu An lộp bộp rơi xuống, mũi chua xót, hai hàng lệ chảy xuống.
"Vậy con cúp máy trước, con đang có chút bận." Cố Tiếu An vươn tay lau đi nước mắt.
"Tiểu Cố này, con có phải cảm mạo rồi không, sao giọng nói lại thành như thế? Trời lạnh rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy."
"Vâng thưa chú."
Cố Tiếp An gác máy.
Không kiềm được nắm chặt nắm tay.
Hắn không tin.
Hắn không tin Dung Trạm đã chết.
Hắn càng không tin, cho dù Dung Trạm đã chết, hắn lại không mơ thấy y dù chỉ một lần.
Cuối cùng lại tới thời gian ăn trưa.
Dung Trạm nhìn Phương Hạo Nhiên đẩy xe đồ ăn về phía mình, ngoài cửa vẫn có vệ sĩ đứng canh như trước, trong lòng y trầm xuống.
Y cười cười nhìn Phương Hạo Nhiên, "Đã hỏi tổng tài nhà anh chưa?"
Đột nhiên Phương Hạo Nhiên mờ mịt nhìn Dung Trạm đáp "Mẹ nó, quên mất rồi"
Sắc mặt Dung Trạm tức khắc đen kịt.
Cho nên, này là tổng tài thế nào thì vệ sĩ như vậy sao?
Tên vệ sĩ này lúc chào đời có phải mẹ hắn giữ lại nhau thai trong bụng, còn vứt con đi không?
"Vậy giờ phải làm sao?" Dung Trạm lạnh lùng hỏi.
Phương Hạo Nhiên thấy sắc mặt biến đen của Dung Trạm, tâm tình cũng kém đi, hắn tùy tiện đem thức ăn đặt lên bàn, cười lạnh "Ha, đổi sắc mặt thật nhanh! Khó trách người ta vẫn nói lũ kịch tử vô tình."
Dung Trạm nghe câu này, nháy bắt cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Kịch tử vô tình thì ra còn có thể dùng như vậy, kiến thức tốt lắm.
Phương Hạo Nhiên bất mãn lườm Dung Trạm một cái, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho Phong Tu Văn.
"Alo, lão đại, tiểu tử này muốn gặp anh."
Phong Tu Văn nghe lời này trái tim bất ngờ đập loạn, trấn định hỏi "Có phải cậu nói nhăng cuội gì với y không?"
"Không có! Oan uổng em quá lão đại, ảnh đế người ta khó tính lắm, em nói nhiều hai câu còn không dám, huống hồ là nói nhăng nói cuội." Phương Hạo Nhiên uất ức kể lể với Phong Tu Văn.
"Nói với y, buổi tối tôi sẽ tới." Phong Tu Văn nhu nhu trán, nói.
"Vâng."
Phương Hạo Nhiên cúp điện thoại, tiện tay vứt điện thoại lên bàn, mắt chuột nhướn mày, nghênh nhênh nhìn Dung Trạm "Lão đại chúng tôi nói, buổi tối sẽ tới gặp cậu."
Dung Trạm quét mắt nhìn hắn một lát, sau đó chán nản trở lại trước bàn, nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn y bất chợt nảy ra một chủ ý.
"Cậu nói xem, có phải lão đại của các cậu thích cậu không." Dung Trạm cười ha ha nói.
"Nè nè nè, cậu nói bậy cái gì đấy, lão đại sao có thể thích tôi." Giọng nói Phương Hạo Nhiên nháy mắt trở nên lắp bắp.
"Nhưng bộ dạng gọi điện thoại khi nãy của cậu lại rất giống với gọi điện thoại cho người yêu a." Dung Trạm xòe tay ra nhún vai.
"Đó là lão đại của tôi! Lão đại đấy, cậu hiểu không? Cậu biết cái gì là lão đại không? Tình cảm của tôi đối với lão đại chính là kính ngưỡng, là sùng bái, cùng người yêu không có chút nào liên quan hết. Cái này không được đoán bậy đoán bạ." Phương Hạo Nhiên tức lồng lộn phản bác. (Hạo Hạo dễ thương quá >.