Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù


Không có gì, chỉ hôn tôi một cái thôi.
Lâm Hiểu không nén được nỗi lòng, nhớ ngày hôm sau phải đi cùng Phương Trì tới phòng tập của CALM để nghe tập trực tiếp, đêm nay cậu ngủ một giấc khá nông, sáng đó đồng hồ chỉ kêu mỗi tiếng đầu là cậu đã tỉnh giấc.
Lâm Hiểu xoa mặt, lần mò ra mép giường, đi dép, vào nhà tắm.
Vẫn còn khá sớm, phòng cách vách vẫn im lặng, Lâm Hiểu đoán Phương Trì vẫn chưa rời giường, cậu không dám phát ra tiếng động nào quá lớn, ai ngờ vừa rửa mặt xong, chân trước bước ra khỏi phòng tắm thì chân sau nghe thấy có người gõ nhẹ hai tiếng lên cửa.
Giọng nói của Phương Trì xuyên qua cánh cửa truyền vào tai, vẫn là giọng điệu bình tĩnh của ngày thường, tựa như người tối qua “kìm lòng không đặng” hôn lên trán người ta không phải hắn, “Sư phụ Tiểu Lâm, dậy chưa?”
Lâm Hiểu hít sâu một hơi, vô thức kéo kéo vạt áo ngủ, đứng trước cửa phòng tắm đáp: “Dậy rồi, anh vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Phương Trì tựa vào bức tường ngoài cửa, vừa ngẩng lên thì nhìn thấy bộ áo ngủ tơ lụa màu xanh đậm của Lâm Hiểu, trong mắt đong đầy ý cười.
Lâm Hiểu rất trắng, tơ lụa tối màu càng làm nổi bật sắc trắng mịn màng ấy, mặt mày lại càng sạch sẽ gọn gàng.

Phương Trì hé môi cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng bình tĩnh: “Chào buổi sáng, sư phụ Tiểu Lâm, mau ra phòng ăn ăn sáng đi.”
Lâm Hiểu ậm ừ gật đầu, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Hai người giằng co trong im lặng mất ba giây, ẩn ý đằng sau khỏi nói cũng hiểu.
– Anh ấy sẽ dắt mình chứ?
– Em ấy đang đợi mình dắt à?
Ai cũng có suy nghĩ riêng.
Sau một hồi im lặng, bả vai gầy gò của Lâm Hiểu sụp xuống một đoạn không dễ thấy, cậu chủ động sải chân bước, khẽ nói: “Đi thôi.”
Đúng là Phương Trì không có bất cứ lý do nào để tới dắt cậu cả, dù sao đây không phải là lần đầu tiên cậu tới nhà hắn, từ vị trí phòng ăn tới cách bố trí nội thất trong nhà đều khắc sâu trong đầu cậu, không gặp vấn đề gì hết.
Lâm Hiểu chầm chầm ra khỏi cửa, Phương Trì đang dựa tường lại không nhúc nhích.
Khoảnh khắc Lâm Hiểu sắp lướt qua hắn ra khỏi phòng, ngay lúc hai người giao nhau, cổ tay cậu bị níu lại.
Lâm Hiểu: “!”
Ngón cái của hắn tựa như vô thức vuốt ve phần xương cổ tay lồi ra khỏi cánh tay gầy gò, hắn nghiêng đầu, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Mặc áo ngủ rất đẹp, tôi đúng là có mắt nhìn.”
Không biết là khen người hay khen áo.
Lâm Hiểu: “…”
Tối qua đi khá vội, ngoại trừ điện thoại ra thì Lâm Hiểu không mang theo bất cứ vật dụng nào, may là trong nhà Phương Trì có đầy đủ mọi thứ, mà tối qua cậu cũng phát hiện ra, cả căn phòng cho khách này vẫn giữ nguyên trạng thái khi cậu rời đi, bao gồm cả đồ trong phòng tắm như khăn mặt, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt…, tựa như… căn phòng này vốn dĩ là một nơi ở khác của cậu ở thành phố này, khi cậu rời đi, mọi vật dụng trong phòng cũng lặng lẽ đứng yên tại chỗ, như chờ cậu trở về.
Ngoại trừ bộ đồ ngủ này.
Lần trước ngủ nhờ ở nhà Phương Trì, Lâm Hiểu mặc áo ngủ của mình, nhưng lần này cậu lại quên không mang.
Vốn tối qua còn tưởng mình phải mặc đồ thường tạm một đêm, nhưng tới khi Lâm Hiểu vừa ngồi lên mép giường, bàn tay đang sờ soạng khắp giường thì bất ngờ chạm vào một thứ mềm mại, mát lạnh.
Mà Phương Trì nãy giờ vẫn đang đứng ở hành lang ngoài phòng như có thần giao cách cảm, cất giọng nói vọng vào: “Tôi có chuẩn bị áo ngủ cho em, đặt trên giường, em tắm nước nóng rồi đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Nói xong mới có tiếng bước chân vang lên.
Lâm Hiểu nâng bộ đồ ngủ mới tinh cậu không nhìn thấy kiểu dáng, không nhìn thấy màu sắc, không nhìn thấy chất liệu, trái tim lại nóng lên từng hồi.
“Đi nào, ăn sáng.” Phương Trì lên tiếng nhắc nhở, kéo Lâm Hiểu đang chìm trong ký ức về hiện thực.
Hai người song song bước đi, mà bàn tay đang níu lại ở cổ tay ấy vẫn không chịu buông ra.
Phương Trì dẫn người tới phòng ăn, Lâm Hiểu được hắn ấn xuống ghế, Phương Trì phết bơ lên bánh mì nướng, kẹp thêm trứng tráng và dăm bông, thêm ít rau xà lách tươi, sau đó đặt vào tay Lâm Hiểu, chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu, “Cầm lấy, ăn luôn đi.”
Lâm Hiểu gật đầu, tay trái lại bị nhét một cái cốc ấm.
“Sữa bò nóng.” Phương Trì nói rất nhẹ nhàng, tựa như những chăm sóc thường ngày này đã là một thứ làm nhiều thành quen nên làm gì cũng dễ dàng.
Lâm Hiểu nuốt miếng bánh mì vào bụng, nâng ly sữa bò lên uống một ngụm, khá ngạc nhiên hỏi: “Bữa sáng… anh làm ư?”
Cậu nhớ Tiểu Du từng nói, thực ra bản chất của Phương Trì là đi theo chủ nghĩa đàn ông chỉ làm việc lớn, đừng nói tới chuyện sáng sớm ngày ra làm bữa sáng, bình thường có mỗi việc sắp xếp hành lý thôi cũng hiếm khi tự động tay.
“Không thì sao?” Phương Trì ngẩng đầu hỏi ngược: “Chẳng lẽ là tre… nàng… tiên ống tre?”
Nửa câu sau của hắn bị giảm xuống nửa tông, Lâm Hiểu nghe không hiểu, “Sao cơ?”
Đang yên đang lành lại bị dính lưỡi vậy?
Phương Trì sững sờ.
Bấy giờ sư phụ Tiểu Lâm đang ngồi quay lưng với nắng sớm, những giọt nắng vàng ruộm như những nét mực chảy tràn lên lưng cậu, tựa như đang vẽ nên một bức tranh thủy mặc tràn đầy sức sống.
Nếu như… đôi môi anh đào vừa uống sữa bò không bị dính một vòng trắng nhạt xung quanh thì quả thực sẽ bình yên và đẹp đẽ như một bức họa do thiên đường vẩy mực họa nên.
Còn sư phụ Tiểu Lâm với một vòng sữa quanh miệng đang ngồi trước mặt hắn này lại bày ra biểu cảm quá ngây thơ vô tội, thực sự rất là… trong sáng lại ngon miệng.
Con ngươi của Phương Trì hơi chuyển động, đoạn rút một tờ giấy ăn nhét vào tay cậu, “Ừm… Lau khóe miệng đi.”
“À, dính sữa phải không.” Lâm Hiểu hiểu ra ngay, lau miệng như hắn đã nói, xong xuôi còn lè lưỡi ra liếm môi, ngoan ngoãn hỏi: “Hết chưa?”
Đầu lưỡi hồng nhạt mềm mềm lướt qua tầm mắt.
Phương Trì: “…?”
Hết chưa á hả?!
Hết cái gì mà hết, xin cảm ơn, bà cha nó thế này rồi còn hết với chả không sao!
好不了了谢谢而且这他妈的还能好吗!(Nguyên văn hơi bị lú)
Đội trưởng Phương lặng lẽ nâng ly thủy tinh lên, trước khi miệng ly chạm vào môi mình, hắn rũ mắt, nhìn phần sữa bò trắng đục thơm lừng, lại… lặng lẽ đặt về chỗ cũ.
Sau đó lấy cốc trà đặt ở một góc khác trên bàn ăn lên, uống ừng ực hơn nửa cốc trà lạnh đã để qua đêm.
Mùi vị này… rất là mát lạnh giải độc, thanh lọc cơ thể.
Tuy Lâm Hiểu không nhìn được nhưng giác quan thứ sáu của cậu lại nhạy hơn người thường rất nhiều, sự im lặng của người trước mặt thể hiện rằng đối phương có chuyện gì đó, cậu nhíu mày, hạ giọng hỏi: “Anh… sao vậy?”
Phương Trì: “Không sao, ăn sáng đi.”
Đừng hỏi nữa, có hỏi cũng không dám nói thật.
Nếu phải nói thật thì là đội trưởng Phương thấy sắc nổi lòng tham, sáng sớm ngày ra thần hồn nát thần tính đầu óc đen tối nhìn sữa bò trắng và đầu lưỡi hồng hào mà tưởng tượng ra một đống cảnh không thích hợp cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ.
Trời đất chứng giám, vụ này hắn hơi bị oan.
Hai người không nói gì với nhau, im lặng ăn hết phần ăn của mình, Lâm Hiểu vừa uống xong những giọt sữa bò cuối cùng thì một vật không xác định nào đó được ném vào lòng cậu.
Hai tay cậu sờ soạng một lần, à, bịch khăn giấy.
Cơ mà… sao trước đó mình không nhận ra Phương Trì là một người mắc bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng vậy!
Anh ta thích sạch sẽ thì không nói, cớ sao hôm nay còn bắt người khác phải mắc chung một chứng với hắn chứ?
Cậu ăn có mỗi một bữa này thôi mà bị nhắc lau miệng không biết bao nhiêu lần rồi?
Sư phụ Tiểu Lâm: Chê trong âm thầm.jpg
Ăn xong “bữa sáng tình iu” của đội trưởng Phương, hai người ai về phòng nấy thay đồ để ra ngoài, Phương Trì lái xe đưa cậu tới phòng tập ở ngoại ô.
Bước xuống xe, gió nhẹ hiu hiu cuốn theo hương cỏ mới và sương sớm lướt qua mặt, Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, sự thoải mái đong đầy lồng ngực.
Phương Trì nắm cổ tay cậu, dắt từng bước về phía trước, vừa đi cậu vừa tò mò hỏi: “Đây là đâu vậy? Sao không khí ở đây khác thế?”
“Một bãi đất hoang ngoài ngoại ô.” Phương Trì dắt cậu, chú ý từng li từng tí tới con đường dưới chân, cứ thấy cục đá vụn nào hơi lớn một chút sẽ đá văng đi, âm thầm lặng lẽ dọn ra một con đường bằng phẳng cho Lâm Hiểu đi, “Từ lâu lắm rồi, chúng tôi thuê nơi này làm nơi trú chân của ban nhạc, hồi đấy chưa ký hợp đồng với công ty, ăn uống ngủ tập đều ở đây, mặt bằng lớn, xung quanh yên tĩnh, chúng tôi có thể thoải mái sáng tác hát hò mà không sợ làm phiền tới người khác.”
“À.” Lâm Hiểu gật đầu, cười nói: “Chả trách tôi ngửi được mùi bùn đất và cỏ xanh trong không khí.

À phải, mình anh viết tất cả bài hát của nhóm sao?”
“Không hẳn, nhưng cũng tám mươi phần trăm.” Phương Trì đá văng một cục đá, nói tiếp: “Nhưng đúng là các tác phẩm của CALM đều là bản gốc, nhiều năm trôi qua, chúng tôi chưa từng mời người khác hát chúng, về lâu về dài trên mạng cũng bắt đầu đồn thổi, nói CALM cậy tài khinh đồng nghiệp, tóm lại kiểu gì cũng nói được, nghe nhiều thì quen thôi, chẳng quan trọng, muốn thích ai thì thích.”
Lâm Hiểu gật đầu, mím môi cười.
“Tới rồi.” Đi thêm một đoạn đường ngắn nữa, Phương Trì dắt Lâm Hiểu đứng trước một cánh cửa lớn, cửa sắt chi chít hình vẽ đang mở rộng, ngẫu nhiên có tiếng guitar và keyboard êm tai truyền ra.
Lâm Hiểu theo chân hắn vào trong, băng qua sân nhỏ, khi đứng trước cửa thủy tinh sát đất của phòng tập, bàn tay vẫn đang nắm cổ tay cậu bỗng trượt xuống một đoạn, Lâm Hiểu nhận ra ngón út của mình bị kéo hơi cong lên, một giây sau thì cả bàn tay đều nằm trọn trong lòng bàn tay của Phương Trì.
Lâm Hiểu: “Anh…”
Phương Trì: “Đây là lần đầu tiên tôi dẫn một ai đó đến phòng tập để nghe trực tiếp, vẫn phải có tâm một chút.”
Lâm Hiểu: “…”
Tin anh chắc chết.
Mà không, nắm tay với nghe trực tiếp thì liên quan quái gì với nhau?!
Hai người đẩy cửa vào, mấy tên ngồi trong phòng chính chán đến nỗi dùng nhạc cụ để mô phỏng tiếng người, vừa nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng phắt lên, nhìn thấy người vừa xuất hiện thì chết trân, tiếng “ấy ấy ấy” len lỏi khắp sảnh tập, còn nghe thấy cả tiếng vang.
Phương Trì bình tĩnh lia đôi con ngươi sắc lẻm, lạnh lùng lên tiếng: “Rảnh quá nhỉ, hay là chuyển qua hát rap luôn đi?”
“Ấy thôi ấy thôi!” Tiền Tùng nhảy tọt xuống từ bệ cửa sổ, cười híp tịt hai con mắt dán lại gần, nhìn nhìn Lâm Hiểu, lại nhìn nhìn hai bàn tay vẫn đang giao nhau của hai người, hồn nhiên trêu chọc: “Anh đại ui, tập thì tập đi, sao lại mang người nhà tới, ông cố ý đúng không!”
Lâm Hiểu đứng cạnh âm thầm giật giật cái tay đang bị nắm lại, ừm thì là mà không thành công.
Phương Trì siết rất chặt.
An Đạt ôm cây guitar bảo bối của mình trong lòng, nhìn một hồi mà ngửa mặt lên trời thở dài, “Ầy tôi ghen ghen ghen ghen tị mà… Mấy người biết hôm qua là ngày gì không, cả đêm qua chú chó cô đơn từ trong bụng mẹ là tôi đã đầm đìa nước mắt, đau đớn thay sáng hôm nay lại bị dí ngay một bát cơm chó từ hướng chính diện… Anh đại, công lý ở đâu, tình người ở đâu?”
Phương Trì tặc lưỡi một tiếng, đang định mở mồm khẩu nghiệp thì bị Lâm Hiểu cắt ngang, cậu hỏi: “Hôm qua… là ngày gì ạ?”
“Đêm thất tịch đó!” Ba Tử ngồi bệt trên sàn gỗ, cũng đang ôm cây bass như An Đạt, nghe vậy hãi quá, cũng ton tót góp lời: “Thôi mà sư phụ Tiểu Lâm, tình thương mến thương trải qua ngày lễ cùng nhau cũng không cần cho đám anh em ở đây một nhát dao đúng không? Ác quá trời!”
Lâm Hiểu đứng ngây ra tại chỗ, vô thức “ừm” một tiếng.
Trừ Tết Nguyên Đán và Tết Trung thu thì gia đình Lâm Hiểu ít khi đón những ngày lễ khác, cho nên cậu cũng không biết quá cụ thể về hằng hà sa số những ngày lễ truyền thống của đất nước.
Hóa ra… hôm qua là đêm Thất Tịch.
Vì thế mà Phương Trì mới cố hết sức để tối lửa tắt đèn dẫn cậu về nhà sao?
Là vì… có thể ở bên nhau qua ngày lễ sao?
Mà quà tặng là… một chiếc hôn ấm áp kiềm chế?
Lâm Hiểu chìm trong biển suy nghĩ, mãi tới khi Phương Trì bóp ngón tay cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng nghe tụi nó nói linh tinh, tôi… khụ, thật ra tôi cũng không chú ý hôm qua là ngày gì, nếu biết thì sẽ không đưa cậu về lúc tối muộn như thế…”
Dù sao cũng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, không hay không hay.
“lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ”.

Câu nói này dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.
Tỉnh Hàn bất ngờ bật cười, lắc đầu, cố ý nói: “Ồ, thế hóa ra đêm qua hai người ở chung thật à?”
Phương Trì chưa kịp há mỏ thì Lâm Hiểu đã vội vàng chặn họng: “Anh Trì đón tôi qua trị liệu vật lý!”
“Há…” Tiền Tùng giác ngộ lý tưởng, “Ra là trị liệu à, tôi còn tưởng là làm-”
Phương Trì lia mắt về phía cậu chàng, lạnh lùng hỏi: “Tưởng gì?”
“Ặc…” Cậu chàng hát chính bắt sóng được ánh mắt chết chóc của đội trưởng Phương, cậu chàng bị nghẹn họng, nhanh chóng sửa lời: “Tôi tưởng là trị liệu vật lý á… Hổng có sao hết, trị liệu vật lý trị liệu trị liệu!”
Phương Trì bật tiếng cười nhạo, dẫn Lâm Hiểu ngồi xuống chiếc ghế sô pha lười đặt sát tường, lấy một chai nước từ ngăn tủ bên cạnh ra, vặn nắp rồi đặt trong tay cậu, “Cậu ngồi đây nghe, thấy chán thì bảo tôi, tôi dẫn cậu ra ngoài một lúc.”
“Ối úi ú! Cái tai điếc lòi điếc lổ của tôi nghe thấy cái gì ấy nhỉ! Không ngờ anh đại lại chơi cái trò đào ngũ lúc luyện tập cơ đấy?!”
Tiền Tùng sốc xong thì yếu ớt bổ sung: “Ai nói đội trưởng Phương là điên đầu vì nghề vậy? Rõ ràng là tại Tiểu Lâm không ở bên!”
An Đạt: “Không muốn chơi trống tới chết, sư phụ Tiểu Lâm xử lý tất!”
Ba Tử: “Sự cô đơn của bốn người này là tội ác hai người gây ra, sáu người luyện tập thì giết chết tôi!”
Tỉnh Hàn: “Yêu đương sến súa cho ai coi? Thằng nào ghen tị thằng đấy gà!”
Lâm Hiểu lặng thinh ngồi ôm chai nước của mình, nghe mấy người trước mặt anh hát tôi khen hay một hồi, không kiềm chế được phải chen ngang: “Nhóm nhạc nổi tiếng định đổi nghề sao, định làm nhóm tấu nói mở màn à?”
Cả đám chết trân.
Phương Trì đang ngồi sau dàn trống ngẩng đầu nhìn qua, dùi trống đảo qua đảo lại giữa những đầu ngón tay gầy gò, hắn nhếch miệng cười, tổng kết chốt hạ: “Sang hèn cùng hưởng.”
“Phụt-”
Cả phòng cười như điên.
Khóe môi Phương Trì cong lên một nụ cười hờ hững, dùi gỗ gõ thùng thùng xuống mặt trống, “Đừng tán phét nữa, bắt đầu đi.”
Tiếng cười lắng lại, những nốt nhạc êm tai, rung động truyền qua những chiếc loa nhỏ đặt xung quanh, bay bổng, len lỏi vào từng ngóc ngách của phòng tập, âm thanh không quá lớn nhưng vẫn chấn động tới màng nhĩ, chạm vào đáy lòng.
Giọng của ca sĩ chính Tiền Tùng trong trẻo và sạch sẽ, trong âm sắc thuần khiết ấy đọng lại chút khàn khàn, những câu từ hoặc da diết nồng nhiệt hoặc êm ái yêu thương truyền ra từ miệng cậu chàng, nghe mà thoải mái đến lạ.
Mà thứ Lâm Hiểu ngạc nhiên không chỉ có sự ăn ý giữa các thành viên của CALM, mà là khi những chàng trai trẻ này tận hưởng âm nhạc ở không gian riêng, cái trẻ con và hồn nhiên lại quẩn quanh xung quanh họ.
Họ đang tập luyện, nhưng càng giống đang hưởng thụ hơn.
Không còn là ca sĩ chính Tiền Tùng của buổi hòa nhạc, một vài nốt hợp âm cũng khác bình thường, buổi luyện tập của CALM vừa ngẫu hứng vừa thoải mái, một bài hát, bọn họ vừa có thể hát ra ba hợp âm sai, cũng có thể biến những âm điệu đó thành những nhịp điệu rúng động lòng người.
Tóm lại là vui đùa với âm nhạc, và cũng thực sự vui.
Lâm Hiểu lẳng lặng ngồi nghe, hai mắt cậu hơi mở lớn, tựa như một con nai con vọt ra từ rừng xanh sâu thẳm, lao vào thế giới loài người, đôi con ngươi nó lóng lánh mà trong trẻo.
Ngày dài trôi qua rất nhanh, CALM tận hưởng một khoảng thời gian vui vẻ, Lâm Hiểu thì nghe tới mê mẩn.
Nốt nhạc cuối cùng vang lên, mọi âm thanh dừng lại, Phương Trì thả dùi trống xuống, xoa xoa cổ tay nhức mỏi, nói: “Nghỉ một lúc… Shhh…”
Tỉnh Hàn nghe thấy tiếng hít khí đè nén của hắn, nghiêng đầu qua nhìn, hai hàng mày nhíu lại, “Cổ tay vẫn đau vậy à… Cái đậu má? Đợi đã… Anh đại, sao ông lại bị thương vậy?”
Tỉnh Hàn xưa giờ luôn trầm tĩnh lạnh lùng lại văng tục ra ngoài, mấy người còn lại hết cả hồn quay đầu sang… Nhìn thoáng qua thì không sao, nhưng khi tập trung nhìn vào một vòng dấu răng màu tím nhạt ịn lên cổ tay Phương Trì, cả đám cùng hít sâu một hơi.
“Á tôi coi coi…” Tiền Tùng ném micro đi, tí tởn chạy qua, nhướn cổ qua mặt trống để nhìn cổ tay của Phương Trì, “Xu hướng bây giờ là xăm hình gì vậy? Dấu răng á? Nhìn như thật luôn! Càng ngày càng không hiểu gu thẩm mỹ kỳ quặc của mấy người!”
Lâm Hiểu nghe phát hiểu ngay, ký ức đã bị chôn vùi của đêm qua từ từ hiện ra, cả sự bối rối luống cuống khó hiểu cũng thò mặt điểm danh, hai gò má cũng mất kiểm soát mà đỏ ửng hết cả.
Thật… thật sự nhìn rõ lắm à?
Có phải là cậu cắn mạnh quá không!
Phương Trì búng cái trán trơ trơ bóng loáng của bạn ca sĩ chính ra, khóe mắt liếc qua Lâm Hiểu rồi nhanh chóng quay đi, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ, “Muốn xem à? Tham quan thì phải mua vé, thằng nào ghen tị thì ra xếp hàng đứng nghiêm theo kiểu quân đội, đợi tôi gọi tên.”
Lâm Hiểu: “…”
Có nên chia một nửa phí tham quan cho tôi không? Dù sao tôi cũng cống hiến răng mà.
Mấy tên còn lại cũng lao vào, Ba Tử thò hai ngón tay lại gần, nhấc cổ tay của Phương Trì lên, vừa chê vừa hờn: “Chẹp chẹp chẹp… Nhìn đê nhìn đê, mấy người nhìn đê! Một dấu răng chỉnh tề biết bao nhiêu, một dấu răng rõ ràng biết bao nhiêu, có thể tạo ra kết quả đáng kinh hồn thế này thì lúc cắn phải dùng lực mạnh thế nào chứ! Không biết là thù gì oán gì đây… Anh đại, ông nói thật đê, lúc ấy ông làm gì người ta đấy?”
Miệng cười nhưng mắt không cười, Phương Trì đáp: “À… Tôi nhớ lại xem… cũng không có gì, chỉ là tôi…”
“Anh Trì!” Giọng nói nghẹn ngào nhưng không rơi nước mắt của Lâm Hiểu đột ngột vang lên, chặn ngang những từ ngữ dăm-đãng-phóng-túng Phương Trì sắp phun ra.
An Đạt cố tình châm dầu vào lửa: “Ý, sao sư phụ Tiểu Lâm lại cuống lên thế? Cái này… là cậu cắn ổng?”
Gật đầu là yes lắc đầu là no, Lâm Hiểu đứng trước ghế lười, mặt đỏ ửng hết cả, ngón tay cũng vô thức cào cào vào vạt áo, vừa bối rối vừa sợ hãi.
Cậu cũng không đáp là có hay không, mãi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Còn đau nữa không?”
Tim Phương Trì như nhũn ra, đang định mở miệng đáp không sao thì Tỉnh Hàn lại đột ngột lên tiếng, cười nói: “Còn phải hỏi sao, cắn sâu vậy mà, tím xanh một mảng, vừa đỏ vừa sưng, giờ vẫn còn thấy tia máu nè, chắc chắn là rất đau.” Nói xong thì nháy mắt với Phương Trì, tỏ vẻ tôi vừa giúp ông đó người anh em, rồi tiếp tục nói với Lâm Hiểu, “Không thì… sư phụ Tiểu Lâm thổi phù phù một tí nhé, thổi tiên khí, đau đau bay đi luôn.”
“Phụt…” Vãi cả chưởng thổi tiên khí, Tiền Tùng không nhịn nổi, phì ra một tiếng cười rất nhỏ, thầm khen ngợi ông anh Hàn nhà mình.
Phương Trì nhìn vết thương ở cổ tay đã bớt sưng từ lâu, cùng chỉ bị thâm tím thôi, hắn khoanh tay dựa vào thành ghế, bình tĩnh, ung dung cười nói: “Đừng nghe tụi nó nói linh tinh, không nghiêm trọng vậy đâu, gì mà rướm máu chứ… Lấy khăn lau là được.”
Lâm Hiểu: “…”
Xin ngài đừng đổ dầu vào lửa được không?
“Tôi…” Lâm Hiểu cắn môi suy tư hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng đáp: “Đợi tối đến về nhà… tôi, tôi giúp anh bôi thuốc rồi băng lại…”
Tiền Tùng: “Không phù phù hả?”
Mặt Lâm Hiểu đỏ rực nhưng ráng chiều ngoài kia, bị ép hoàn toàn vào góc chết, cậu lẩm bẩm: “Đợi, đợi về nhà…”
Ba Tử không nỡ lòng nào nhìn một sư phụ Tiểu Lâm ngoan ngoãn như vậy bị rơi vào tình huống lùi không được tiến không xong, Ba Tử bước qua vỗ lên vai Lâm Hiểu, để cậu quay sang bên, nín cười thỏ thẻ hỏi: “Thế này nhé sư phụ Tiểu Lâm, rốt cuộc đêm qua anh đại đã làm gì cậu vậy? Cậu giận đến nỗi một người hiền lành như sư phụ nhỏ đây lại hạ răng lên cái cổ tay quý báu của ổng? Không sao đâu, cứ nói đi, anh em tôi đông, đều là chỗ dựa cho cậu, tụi này không sợ ổng!”
Phương Trì bật cười, biết thừa sự xấu tính của cái đám này không hết được trong giây lát, cũng biết da mặt của Lâm Hiểu quá mỏng, đôi ba câu thôi đã quá sức chịu đựng của cậu, đang định mở miệng cứu nguy thì người trước mặt hít một hơi thật sâu, giọng nói bình tĩnh trầm trầm của Lâm Hiểu vang lên…
“Không có gì, chỉ hôn tôi một cái thôi.”
Phương Trì: “…”
Cái đậu má?
Mấy người kia: “…”
Cái đậu má!
Lâm Hiểu ngẩng đầu, mở to đôi mắt khép hờ nãy giờ, quay về phía Phương Trì, giữa đống mắt chó trừng muốn rớt tròng của mọi người xung quanh, từ từ giơ tay lên, chạm nhẹ vào trán mình, “Ở đây.”
Phương Trì: “…”
Sư phụ Tiểu Lâm được lắm, kẻ lắm tài đúng là to gan, đúng là dám nói thật cơ đấy!
Phòng tập im lặng đến lạ, âm thanh duy nhất tồn tại là tiếng thở.
“Đậu má đậu má đậu má!” Hội ai đồ độc thân lớn tuổi im lặng trong chốc lát rồi ồ hết lên, kích động tới vắt chân lên cổ!
“Cái đậu má sư phụ Tiểu Lâm trâu bò vãi đạn!”
“Khồng khồng khồng, anh đại trâu bò vãi đạn!”
“Hay là chúng ta như bò nhể, tui hỏi vầy có được không?!”
Lòng mề Phương Trì vui như mở hội, hắn giơ tay ra hiệu với đám người, trông có vẻ cảnh cáo nhưng tông giọng nghe là biết đang vui: “Sư phụ Tiểu Lâm cũng không cố ý, mấy ông hiểu rồi ha.”
“Ừ ừ, chắc chắn sư phụ Tiểu Lâm khổng có cố ý mà! Nhưng mà anh đại này ông có cố ý hay không thì không chắc nha!”
“Tôi?” Phương Trì phì cười, đứng dậy, bình tĩnh đáp: “Tất nhiên là không.”
Lâm Hiểu cảm nhận được Phương Trì đi vòng quá bệ đỡ trống bước về phía cậu, Lâm Hiểu ngẩng đầu, một cảm giác kỳ quái thôi thúc cậu, đoạn nhỏ giọng hỏi: “Anh thực sự không cố ý?”
“Tôi thực sự không cố ý.” Phương Trì mặt lạnh tanh, mặt không đỏ tim không đập, “Nếu tôi cố ý thì có lẽ chỗ bị cắn không chỉ có mỗi cổ tay thôi đâu.”
Lâm Hiểu hoang mang: “Tôi cắn ở đâu?”
Phương Trì nghiêng đầu, dùng âm lượng chỉ mình hai người nghe được, ghé vào tai cậu đáp: “Ở môi.”
Lâm Hiểu: “…”
Lâm Hiểu: “???”
Lâm Hiểu: “!!!”
Động đất.

hàng thật giá thật.

lắc cho chết tươi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui