Sáng hôm sau, hiếm khi thấy cả hai cùng ngủ quên.
Về phần đội trưởng Phương thì là do hắn đã hoàn toàn thả lỏng bản thân sau một thời gian dài vất vả cực độ, lần nào kết thúc một đợt làm việc quá tải cũng thế, kiểu gì thì kiểu cũng phải làm một giấc no nê, âu cũng thành thói quen.
Còn sư phụ Tiểu Lâm… không biết phải tả sao nữa, bảo mệt thì cũng không hẳn, nhưng mà hai tay hai chân như nhũn ra, cứ nằm ườn trên giường chẳng buồn mở mắt.
Thế là tới gần trưa thì cả hai mới thong thả rời giường, đã qua thời gian ăn sáng từ lâu, hai người quyết định nhanh chóng gộp bữa này với bữa team building trưa lát nữa, thế là đỡ rách việc.
Rửa mặt xong, Lâm Hiểu đẩy Phương Trì vào phòng khách, khăng khăng phải trị liệu bổ sung cho buổi mát xa chưa kịp làm tối qua kia, quyết không thể chậm trễ.
Sư phụ Tiểu Lâm dù yêu đương cũng không bỏ lỡ sự nghiệp, Phương Trì cũng chỉ đành cười trừ mà thôi.
Trị liệu xong thì cũng gần 11 giờ 30, Tiền Tùng gọi thẳng cho Phương Trì, nói là các anh em đã tập hợp ở nhà ăn rồi, có thể kính mời nhân vật chính xuống tầng không.
Hai người về phòng ngủ thay quần áo, xong xuôi thì Phương Trì dắt tay Lâm Hiểu đi xuống.
Bước qua đại sảnh hoành tráng lộng lẫy của khách sạn, Phương Trì đưa Lâm Hiểu tới hành lang dẫn tới khu ăn uống đặc biệt.
Sau khi băng qua lối đi mờ ảo, cảnh tượng trước mặt hiện lên thật rõ ràng.
Một khoảng sân cổ kính và yên tĩnh, đập vào mắt là cây cầu đá với màn nước róc rách chảy, bên đài quan sát có những khóm tre khóm trúc bao quanh, đường đi được lát sỏi, hai bên đường được đặt hai chiếc lư hương bằng đồng, làn khói xanh xanh lượn lờ quanh quẩn.
Non nước kỳ vĩ, tưởng như đang bước vào chốn thiền định.
Phương Trì vừa nhắc nhở Lâm Hiểu để ý đá sỏi dưới chân vừa nhỏ giọng mô tả cảnh vật xung quanh cho cậu.
Từ lúc vào tới giờ Lâm Hiểu chỉ lặng lẽ bước theo hắn, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Tiến vào sảnh trong, sàn nhà dưới chân được lát bằng đá cẩm thạch họa tiết núi non, dưới tán cây bách lộng lẫy những chiếc đèn giấy, mặt đèn được trang trí bằng những bức tranh và thư pháp đỏ, rất có không khí của thời nhà Đường hưng thịnh.
Phương Trì dẫn Lâm Hiểu bước qua đoạn hành lang lặng lẽ vắng vẻ, dừng lại trước cửa một gian phòng kín.
Cửa gỗ được kéo ra, năm người đang tụ lại một chỗ cùng nhìn sang.
“Ui, tới rồi kìa!”
Phương Trì và Lâm Hiểu cùng cởi giày trước cửa ra vào, sau khi ngồi yên trên nện tatami rồi đội trưởng Phương mới mở miệng: “Đội bọn em tổ chức team building, quản lý tới hóng hớt làm gì?”
Trương Viễn hừ lạnh, cất giọng mỉa mai không nể tình ai: “Thế tụi bay tổ chức team buiding, sư phụ Tiểu Lâm qua đây hóng hớt làm chi?”
Mà vừa nói xong câu này, cả đám hóng hớt xung quanh không chê lớn chuyện liền hạ giọng cười cười.
Phương Trì tặc lưỡi một cái, đang định bật lại thì thấy Lâm Hiểu ngồi cạnh cũng cười theo, bình tĩnh trầm ổn đáp: “Em được tính là người nhà của thành viên đội, coi như là tới ăn chực ạ.”
Người nhà…
Đám thần tượng chó độc thân của nhóm nhạc đang hot – nụ cười sượng trân khựng lại trên mặt.
Người quản lý bôn ba bên ngoài nhiều năm, thường xuyên mất hút ở nhà mấy tháng liền – cười có hơi miễn cưỡng.
Không có biết đó trời, một sư phụ Tiểu Lâm hiền lành ấm áp thế này… vậy mà cũng nhanh mồm dẻo miệng phết đấy nhỉ?
Phương Trì nhướn mày, nhẹ nhàng cầm bàn tay đang đặt dưới bàn gỗ của Lâm Hiểu lên, lặng lẽ làm vài động tác nhỏ để nói-
“Làm tốt lắm!”
Nhà hàng Nhật Bản này thuộc một chuỗi nhà hàng quốc tế, phong cách ăn uống cũng vô cùng độc đáo.
Ở đây không cung cấp menu, khách hàng chỉ cần báo cho nhà hàng khẩu vị của mình, thích món gì hay kiêng khem món gì, tất cả món ăn sẽ được người đầu bếp chế biến từ những nguyên liệu tươi sống được vận chuyển đến nhà hàng mỗi ngày.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ bưng khay gỗ dọn thức ăn lên, sau món khai vị, vài món được bày lên trước, theo sau đó là món chính.
Sashimi trộn lạnh có vị từ nhẹ đến mạnh, thịt bò Kuroge Wagyu được áp chảo tới thơm mềm, nấm matsutake thì mọng nước.
Phương Trì gắp những món ăn khác nhau, lần lượt đặt vào đĩa ăn của Lâm Hiểu như thường lệ, vừa ăn vừa nhỏ giọng giới thiệu về tên tuổi và nguồn gốc của những món ăn đặc biệt cho cậu.
Hắn nói rất chậm, Lâm Hiểu nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu hoặc ghé vào tai hắn thắc mắc đôi câu, sự tương tác giữa hai người tưởng chừng như bình thường nhưng lại đem lại một cảm giác hài hòa tới tự nhiên.
Tiền Tùng ngồi ngay đối diện cắn đầu đũa, cậu chàng quan sát hai người hồi lâu, chợt rón rén nói: “Má ơi… Tui hổng muốn giấu đâu, tui cũng muốn yêu đương…”
“Yêu đi.” Tỉnh Hàn liếc qua hai người đang ngồi cạnh, cười nói tiếp: “Nhan sắc của Tùng soái xuất sắc như thế, lại còn có thêm một giọng nói như tiếng trời, còn lo không tìm được bạn gái à?
“Không phải…” Tiền Tùng nói: “Tôi cũng muốn được nếm thử trải nghiệm đỉnh cấp được người ta chăm lo từng li từng tí mà…”
“Khụ khụ khụ…” Nhóc hát chính không kìm nén được sự ghen tị, quản lý Trương bị đánh úp nên trở tay không kịp, bị câu nói kia dọa cho sặc cả nước bọt.
Cụ tổ của con ơi, tha cho con với được không! Cái chuyện này mà ông cũng muốn noi theo là sao? Đội trưởng có bạn trai nên đội viên cũng phải có theo hả?!
Tổn thọ mất!
Bầu không khí có hơi ảo ma, ban đầu mấy người nhóm CALM đã chuẩn bị sẵn sàng làm theo nguyên tắc cứ chọn quả hồng mềm mà bóp, đầu tiên là ra tay từ sư phụ Tiểu Lâm trước rồi từ từ công phá dần cả hai người, tất tần tật từ việc yêu đương thế nào tới việc bây giờ đã phát triển tới mức nào đều phải hỏi cho rõ ràng.
Nhưng mà với cái tình hình từ lúc ăn xong tới giờ, bầu không khí cứ bình yên thế này thì lại đâm vào lối mòn của những buổi liên hoan bình thường khác, thực sự rất là không cam tâm.
Vì thế, Trương Viễn thân là quản lý liền đánh mắt một cái cho người lớn tuổi nhất đội là Ba Tử.
Ba Tử hiểu ý ngay, hạ đũa xuống đề nghị: “Ờm thì… Tôi nghe nói rượu của quán này khá được đấy, tất cả đều được sản xuất và được cung cấp từ nước mẹ, khụ… chúng ta làm vài chén nhẹ nhàng nhé? Coi như là làm một buổi tiệc chúc mừng nho nhỏ cho sự thành công của buổi hòa nhạc… Anh đại, ông thấy sao?”
Ánh mắt bình tĩnh của Phương Trì ung dung đảo qua từng gương mặt trong phòng, hắn bật cười, đáp: “Được chứ.”
Trên cơ bản kế hoạch đã được tiến hành thuận lợi, An Đạt ngồi ngoài cùng nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi phòng nhờ nhân viên phục vụ bưng rượu lên.
Một lát sau, mấy bầu rượu sứ được mang lên, Phương Trì giật giật mũi ngửi, đoạn không gằn được tiếng cười, cất giọng mắng: “Không uống sake mà uống soju? Đây là “vài chén nhẹ nhàng” mà mấy người bảo đấy à?”
Trương Viễn cười ha hả, sung sướng ngồi bật dậy, tự tay rót rượu cho từng người, mà lúc rót tới chén rượu trước mặt Lâm Hiểu thì cố tình dừng lại, hỏi đầy chủ đích: “Tửu lượng của sư phụ Tiểu Lâm nhà mình thế nào nhỉ?”
Lâm Hiểu xấu hổ cười, ăn ngay nói thật: “Không ra gì ạ, em cũng chưa uống bao giờ, tửu lượng chắc là chẳng được mấy… Không, có khi là không có gì ấy ạ.”
“Vậy à!” Trương Viễn đánh mắt sang đám còn lại, ám chỉ rằng đây chẳng phải là quá thuận lợi à!
Chẳng sợ sư phụ Tiểu Lâm tửu lượng chẳng đáng mấy, vừa ngửi mùi đã choáng đâu!
Trương Viễn rót xong thì ngồi về vị trí cũ, đoạn nâng chén đề nghị: “Nào nào nào, mặc dù buổi hòa nhạc hôm qua đã thành công mỹ mãn nhưng chén đầu tiên này vẫn phải kính cho người nhà dễ thương đáng yêu trước… Sư phụ Tiểu Lâm, sau này để cậu quản lý đội trưởng Phương nhé, khỏi cần để lại mặt mũi cho CALM bọn anh, cần đánh thì cứ đánh, cần mắng thì cứ mắng, nó bắt nạt cậu thì cứ đi tìm anh Viễn, có rất nhiều anh em làm chỗ dựa cho cậu, anh không có sợ nó đâu!”
Mấy người khác rộ lên cười cầm chén liên mồm tán thành, Lâm Hiểu sửng sốt mấy giây, một nụ cười thật tươi nở rộ trên gương mặt cậu.
Lâm Hiểu lần sờ tới chén rượu trong lòng, cậu nhẹ nhàng nâng lên, còn chưa kịp đưa lên môi thì nghe thấy Phương Trì ngồi cạnh hạ giọng thầm thì: “Em… vừa vừa thôi nhé, soju 45 độ, được chưng cất và ủ nhiều ngày, tác dụng chậm lại mạnh.”
“Này này này!” Tiền Tùng thấy đội trưởng Phương xì xầm to nhỏ thì khựng lại, ỷ y ít tuổi mà chơi xấu: “Anh đại à thế này là không được nha, sư phụ Tiểu Lâm người ta còn chưa có nói là không uống được mà, ông rất là kéo chân người nhà nhá, chẳng tinh tế gì cả!”
Lâm Hiểu nâng ly cười, nhẹ nhàng xen giọng vào: “Không sao ạ, em chưa uống loại rượu này bao giờ, ừm… em sẽ cố hết sức nhé?” Nói rồi lại chuyển hướng về phía Trương Viễn, hỏi: “Anh Viễn… chén này uống kiểu gì ạ?”
Lúc Trương Viễn vứt phăng cái thân phận quản lý này sang bên thì cực kỳ giống mấy đứa em còn lại, bụng dạ toàn ý định đen tối, thấy cậu hỏi thế liền bật cười như một sinh vật rất vô hại, lời nói ra tới miệng lại chẳng cho cửa thoát: “Uống thế nào thì sư phụ Tiểu Lâm tự quyết đi, thì… xem xem tình cảm của người nhà là cậu đối với đội trưởng Phương của chúng tôi sâu đậm bao nhiêu nhỉ.”
Lâm Hiểu mím môi suy nghĩ, đoạn gật đầu hỏi: “Thế… vậy là em uống bao nhiêu thì mọi người cũng uống bấy nhiêu ạ?”
“Thì tất nhiên là… Đậu má!”
Vừa dứt lời, Lâm Hiểu không kì kèo thêm liền nâng thẳng rượu lên môi, cậu hơi ngửa đầu, uống cạn chén rượu đầy chỉ trong một hơi.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Phương Trì.
Trương Viễn: “…”
Những người còn lại: “…”
Lúc nãy đứa nào nói người nhà uống sao thì chúng ta uống vậy?
Đứng ra đây, tau đánh chết mi luôn!
Lâm Hiểu đặt chén xuống, chầm chậm thở ra một hơi nồng đậm mùi rượu, Phương Trì lập tức đặt cốc nước tới môi cậu, gằn giọng nói: “Em có ngốc không vậy, uống nước!”
Gò má trắng nõn của Lâm Hiểu nhanh chóng phiếm hồng, hương rượu cay nồng làm hai con ngươi cậu long lanh nước.
Lâm Hiểu ngoan ngoãn cúi đầu uống mấy ngụm nước chanh, lủi lủi ra sau lén lút nháy mắt với Phương Trì, cười đáp: “Không sao ạ, cùng lắm thì anh cõng em về nhé?”
Phương Trì: “Anh kệ em nhé em có tin không? Sao người khác nói gì em cũng tin là thật thế hả?”
Lâm Hiểu càng cười thoải mái hơn, trả lời: “Không đâu ạ, nên là đội trưởng Phương phải giám sát nhé… Đã nói là người nhà uống sao thì các anh em sẽ uống vậy mà, mọi người không được chơi xấu đâu.”
Các anh em quay lại nhìn nhau: “…”
Uống thôi, còn làm gì khác được đâu?
Soju tương đối mạnh, uống xong chén đầu tiên, cả hội không khỏi thư thư lại, nhưng mà… chân không thể dặt dẹo, nhịp độ không thể chậm lại!
Tiền Tùng nghiến răng, đứng dậy rót đầy rượu lần nữa, sau đó bưng chén lên nói: “Nào, chén thứ hai, cùng nâng chén chúc mừng cho buổi hòa nhạc tối qua, màn trình diễn ở nước ngoài đã hoàn toàn thắng lợi, tiếp tục cố gắng trong tương lai nào!”
Tỉnh Hàn nhỏ giọng nhắc nhở cậu chàng: “Tùng Tùng, đây là lời thoại của anh đại mà?”
“Anh đại…” Tiền Tùng hướng mắt về phía Phương Trì, ngay lập tức la lên: “Không ổn! Anh đại ới sao ông không uống?! Chén rượu trước mặt ông để dành để tưới cây hay là nuôi cá vậy hả?”
“Giữ lại trừ độc.” Phương Trì lạnh lùng nói: “Được rồi đấy, quậy đủ chưa?”
“Không sao đâu ạ.” Lâm Hiểu biết Phương Trì đang sợ cậu phải chịu thiệt, cậu kéo kéo cổ tay Phương Trì, nghiêng đầu ghé vào tai hắn thầm thì: “Được chơi đùa với mọi người… em vui lắm, thật sự rất rất vui.”
Hai mươi năm sống trên đời tuy không dài nhưng những người có thể gọi là thân thuộc xuất hiện trong cuộc đời của Lâm Hiểu ngoài sư phụ và sư mẫu ra cũng chỉ có Phương Trì, những người khác, cũng giống như những người ở tầm tuổi này vẫn có… bạn bè, lại là một phần mà cậu không thể ngó lơ trong cuộc sống của mình.
Mà những thành viên của CALM, bấy giờ đang tươi cười không đứng đắn vây quanh cậu, Lâm Hiểu có thể cảm nhận được rõ ràng thiện ý của họ.
Phương Trì đã từng nói, đồng đội của anh ấy đều thích mình.
Mà Lâm Hiểu đối với họ cũng có một sự trân quý tương xứng.
Phương Trì nhìn nụ cười trong mắt cậu mà thầm thở dài, “Em vui là được.”
Uống xong chén thứ hai, trần nhà trên đỉnh đầu của cả đám đã hơi lung lay.
Tỉnh Hàn đỡ đầu đờ ra một hồi, điều chỉnh lại giọng rồi đề nghị: “À ờ… mấy anh em cứ từ từ mà tái chiến đi, dạ dày tôi thế này uống không nổi.”
Lâm Hiểu không nhịn được cười phì một tiếng.
Phương Trì mỉm cười bất lực, gọi phục vụ mang tới một bình trà chanh mật ong nóng, chu đáo rót cho cả đám, lại giúp Lâm Hiểu uống hơn nửa cốc, vừa đặt cốc trà xuống thì thấy Trương Viễn xua xua tay nói: “Thì từ từ vậy… từ từ, thế thì hay là… chúng ta tâm sự nhá?”
Câu này là nhìn Phương Trì mà nói, đội trưởng Phương ngầm hiểu, cười cười đáp: “Nói chuyện đi.”
“Nói gì nhỉ?” Đầu ngón tay Trương Viễn vân vê cây đũa, gõ nhẹ vào thành đĩa trước mặt, anh khựng lại, như thể ngộ ra gì mà thốt lên: “Hay là… đội viên duy nhất có người nhà chia sẻ cho tụi này nghe vài chuyện trong quá trình yêu đương đi?”
Phương Trì nhìn chằm chằm anh một hồi, bật cười: “Anh đâu có uống nhiều đâu.”
Vững vàng ổn định, nhịp độ rất trôi chảy.
Tiền Tùng hào hứng bổ sung: “Không được! Anh đại hơi bị lươn lẹo nhá, muốn nghe ổng nói cái gì thì khó lắm, tốt nhất là mời người nhà của đội viên tự túc thuật lại cho chúng ta một vài chi tiết không muốn người khác biết trong quá trình yêu đương với đội trưởng Phương đê…” Đề nghị xong, cậu chàng hắng giọng một tiếng, dẫn đầu cả đoàn, bắt đầu buổi biểu diễn bí mật của CALM-
Tiền Tùng: “Thế gian có chân tình!”
Tỉnh Hàn: “Thế gian có chân ái!”
Ba Tử: “Muốn yêu đương ấy à?”
An Đạt: “Ra tay nhanh là được!”
Trương Viễn: “Ha ha ha ha ha ha đệt!”
Phương Trì hết biết nói gì, khóe môi giật giật liên hồi, mà Lâm Hiểu bên cạnh lại dùng biểu cảm chân thành mà hỏi thăm: “Cuối cùng thì cái phần kia cũng bắt đầu rồi ạ?”
Trương Viễn chẳng hiểu gì: “Phần gì cơ?”
Lâm Hiểu nghiêm túc đáp: “Một trăm câu hỏi về xu hướng tính dục của tình nhân.”
Cả bọn: “…”
Đứa nào làm lộ chuyện cơ mật!
Đứng ra đây, tau cũng đánh chết mi luôn!
Cả đám lặng thinh, bầu không khí bỗng có chút ảo diệu, bấy giờ cả thể xác lẫn tinh thần của Lâm Hiểu đã hoàn toàn thả lỏng, uống rượu xong thì cả người cứ như đang lơ lửng trong một đám mây bồng bềnh và thoải mái, người cậu nhẹ bẫng, đều thì hơi quay quay, thế là quyết định dịch sang bên cạnh, ngả đầu luôn vào bả vai Phương Trì, bỉnh thản cười nói tiếp: “Hỏi đi ạ, sư phụ Tiểu Lâm biết sao nói vậy!”
“Ôi ôi!” Mắt mũi Tiền Tùng đã tèm nhèm vì say, cậu chàng khoa trương phất phất tay: “Sư phụ Tiểu Lâm đã hào sảng như vậy thì tôi hỏi một vấn đề nhỏ trước nhó? Ờ… cái đó, cậu thích điểm nào của anh đại nhà chúng tôi nhất?”
Lâm Hiểu đã say bí tỉ rồi, mở miệng ra là nói thật hết: “Thích hết có được không?”
“Ầy!” Trương Viễn không có ngửi nổi cái thứ mùa chua lòm của tình yêu này, rất là chê nói: “Quá chung chung, nào, cho anh một ví dụ đi!”
Cho ví dụ à, thích điều gì ở Phương Trì ư?
Lâm Hiểu thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Rượu vào khiến đầu óc lâng lâng không thể kiểm soát, Lâm Hiểu biết mình say, lúc nói chuyện cần phải suy nghĩ cẩn thận hơn, nhưng người cậu thích đang ngồi ngay cạnh, cho cậu một chỗ dựa an toàn ổn định để ghé vào, đã như vậy thì còn phải sợ cái gì nữa?
Ở bên cạnh Phương Trì, cậu được yên ổn vô lo.
Lâm Hiểu rũ mi mắt, sau một hồi suy tư liền bật cười: “Những chuyện có thể làm anh ấy đều đồng ý làm, đã đồng ý làm thì đều làm được.”
Cả bọn sững sờ.
Cõi lòng Phương Trì chợt nhói lên thật mạnh.
Đáp án này nằm ngoài sự dự đoán của mọi người, không chỉ thế Lâm Hiểu còn giơ một ngón tay ra, lắc lắc tay đầy nghịch ngợm và hài hước mà bổ sung: “Cái này chỉ là một trong những ưu điểm của đội trưởng Phương thôi!”
Cả đám: “…”
Thức ăn cho chó nhắm với rượu, càng uống càng phê.
Phương Trì khép hờ mắt, nhìn khuôn mặt đã nhuốm màu đỏ hồng chếnh choáng say của Lâm Hiểu mà thầm thở than… Sư phụ Tiểu Lâm là kiểu người mà bên ngoài ngoan ngoãn hiền lành, nội tâm thì trầm lặng hướng nội; thật vậy, những tâm tư tình cảm thật lòng ấy được chôn sâu ở nơi đáy lòng không dám tùy tiện thốt ra, nếu không có kế hoạch chuốc say này thì có khi hắn chẳng có cơ hội để nghe Lâm Hiểu tự nói ra những điều này.
Bản tính tai ngược của đội trưởng Phương bỗng nhiên ló ra.
Hắn chưa bao giờ thấy Lâm Hiểu uống rượu, cũng không rõ cậu có thể uống được bao nhiêu, nhưng giờ đây hắn lại có ý đồ mượn chút men say bất thình lình này của Lâm Hiểu để nghe cho hết những tiếng lòng không dám nói ra của cậu.
Trương Viễn nuốt ừng ực một ngụm trà mật ong, vực dậy tinh thần hỏi tiếp: “Thế trong lúc yêu đương í, đội trưởng Phương của chúng tôi có làm chuyện gì khiến sư phụ Tiểu Lâm không thể chấp nhận hay không thể chịu đựng không?”
Lâm Hiểu càng cười tươi hơn: “Không có.”
Tiền Tùng bị nhét thức ăn chó vào miệng tới nghẹn nghỉ thở, lập tức đưa ra sự nghi ngờ: “Tôi không tin!”
Lâm Hiểu cong cong môi không đáp, Phương Trì xen vào hỏi rất đúng lúc: “À? Thế ông nói thử coi?”
Tiền Tùng: “…”
Vầng, đúng là không có ạ.
Nhóc hát chính đụng đụng vài cái vào đầu gối của Tỉnh Hàn dưới gầm bàn, nhà thiết kế Tỉnh thu được tín hiệu liền khụ khụ hai tiếng, tiếp lời hỏi: “Thế… khụ khụ khụ… cái đó, khụ khụ…”
Phương Trì: “Ồ, gà mắc tóc đấy à?”
Tỉnh Hàn là một nhân tài lịch sự điềm đạm của giới kiến trúc, vì phối hợp diễn trò với đồng đội thân yêu mà phải chủ động lật đổ thiết lập tính cách của mình, sau vài giây ổn định tâm lý, lại bưng chén rượu của mình lên nhấp nhấp, hoặc là không làm, hoặc là làm thì làm cho xong, thẳng thắn nói: “Vấn đề này liên quan đến chuyện riêng tư của người ta, nếu sư phụ Tiểu Lâm cảm thấy khó xử thì có thể, bỏ qua… Ờm, hai người…”
Lâm Hiểu: “Hôn rồi.”
Tỉnh Hàn: “…”
Cả đám: “!!!”
Đậu má! Sư phụ Tiểu Lâm ra gì phết đấy!
Lâm Hiểu híp híp mắt, dựa vào bả vai Phương Trì tiếp tục mở kho phát thóc: “Ở trán hai lần, ở má hai lần…” Đoạn chạm nhẹ vào khóe môi mình một cái: “Ừm, tám lần.”
“…”
Bốn bề lặng ngắt như tờ, vạn vật nín thinh.
“Em…” Phương Trì kinh ngạc nhìn sang Lâm Hiểu càng say càng cười tới ngọt ngào, cũng thấy chấn động tới khó tin không thua gì người khác.
Lâm Hiểu lén lút nắm chặt tay hắn, cười nói: “Em nhớ kỹ hết đó, đỉnh hông!”
Trái tim đội trưởng Phương bỗng mềm nhũn đến lạ.
Lâm Hiểu chẳng nói chẳng rằng gì nhưng cái gì Lâm Hiểu cũng nhớ.
Tình yêu của cậu bị phong ấn ở đáy mắt và con tim, mỗi lần tình cờ để lộ ra vài con sóng cho người ta nhìn đều khiến cõi lòng trào dâng từng đợt thủy triều.
Sư phụ Tiểu Lâm đánh đâu thắng đó, những vấn đề lặt vặt gãi ngứa này vốn chẳng đáng sợ, Phương Trì nhìn nụ cười đắc ý của cậu, chuông cảnh báo trong lòng dần dần réo to hơn-
Không ổn.
Sư phụ Tiểu Lâm đã lên xe, kỹ thuật vốn là mèo mù vớ cá rán rồi, cứ phăm phăm lao đi chẳng để ý giới hạn tốc độ, giờ còn uống rượu nữa…
Chỉ sợ mấy anh em hôm nay phải say xe rồi.
Phương Trì đảo mắt nhìn quanh, dùng ánh mắt nghiêm túc lặng lẽ quan sát từng người, chẳng biết là đang nghi ngờ cuộc đời hay đang nghi ngờ mấy tên này vừa nốc rượu giả, thờ ơ lên tiếng: “Hỏi nữa không?”
Lâm Hiểu lập tức đệm vào: “Em vẫn có thể tiếp tục bài thi!”
Cả đám: “…”
Hay là bỏ đi nhá?
Sau một hồi choáng váng, Trương Viễn xua xua tay ra hiệu cả bọn lui binh: “Cái gì nhỉ, hôm nay uống nhiều rồi, tới đây thôi.”
Tiền Tùng: “Ừ ừ ừ! Cứ thế đã, không còn gì cần nói, ờm… chúc hai người anh đại vĩnh kết đồng tâm nha…”
Tỉnh Hàn: “Thú thật thì bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc thôi, không còn bất cứ ý kiến nào khác.”
Ba Tử: “Có ai bảo gì đâu.”
An Đạt: “Tan họp thôi các anh em.”
Sư phụ Tiểu Lâm giấu bài một bụng kỹ năng, do chúng ta chủ quan trước.
Đội trưởng Phương hài lòng gật đầu, đoạn móc ví tiền ra nhét vào tay Trương Viễn: “Anh Viễn, Lâm Hiểu ở đây nên em không muốn đi, nhờ anh chốt sổ giúp em, trong ví có một cái thẻ đen, mật khẩu là sáu số không.”
“Cái mật khẩu què quặt gì vậy, chẳng có tí tác dụng chống trộm gì cả.” Trương Viễn ném trả lại ví cho hắn, anh bĩu môi đứng dậy khỏi sàn tatami, “Ai cần mày tính tiền, xong xuôi hết từ lâu rồi, đi mà chăm sóc cho sư phụ Tiểu Lâm của chúng ta đi… Chậc, đúng là chân nhân bất lộ tướng, quá mạnh, anh mày nể!”
Nói xong liền kêu cả bọn dậy, vai kề vai nâng nhau ra khỏi nhà hàng, đi được tới cửa thì chợt nhớ ra điều gì mà quay đầu nói với lại với Phương Trì: “À phải rồi, chiều nay có đặt vé máy bay cho hai cậu rồi đó, tối nay chúng ta bay tới Kuala Lumpur, nhớ sửa soạn sớm đấy nhá.”
Không ngờ rằng Phương Trì lại đáp lại: “Không cần đặt vé cho em với Lâm Hiểu, lần này bọn em… tách đoàn tự đi.”
Trương Viễn dừng bước, nghi ngờ hỏi: “Là sao?”
Phương Trì: “Em đã đặt xong vé rồi, bọn em sẽ đi đường biển, ngồi du thuyền đi, sáng mai sẽ xuất phát, đến muộn hơn mọi người một ngày.”
Trương Viễn nheo lại hai con mắt đã ngà ngà say, cười hỏi: “Cũng ra gì phết đấy đội trưởng Phương ha, yêu đương rồi nên muốn vỗ cánh đi lẻ hả?”
Câu này nghe như đang trêu đùa nhưng thực ra là một câu hỏi có ẩn ý, Phương Trì im lặng nhìn anh một hồi, cười đáp: “Không tới mức ấy, em vẫn còn sự tự giác của một người đội trưởng.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, trái tim đang treo cao của Trương Viễn cũng từ từ tụt xuống, “Sao không đi cùng tụi anh?”
Phương Trì nhìn thoáng qua người đang tựa trên vai mình, hiện giờ đã hoàn toàn mất ý thức, nhỏ giọng đáp: “Lúc trước đã hứa với cậu ấy rồi, đi tới đâu cũng sẽ dẫn cậu ấy ra ngoài một hồi, chuyến đi này bị hạn chế thời gian nên không có nhiều cơ hội, nên là… để cậu ấy cảm nhận sự mênh mông dập dềnh của biển cả đi.”
Trương Viễn lặng im một hồi rồi cho đội trưởng Phương một ngón cái tàn thành từ tận đáy lòng: “Bàn về việc thương vợ thì đúng là anh đây phải tâm phục khẩu phục.”
Nói xong liền vẩy vẩy tay, lảo đảo bước ra ngoài phòng riêng.
Bấy giờ men say đã ngấm sâu vào người Lâm Hiểu, cậu khép hờ mắt tựa ở vai Phương Trì không nhúc nhích, Phương Trì vừa buồn cười vừa bất lực nhéo nhéo má cậu, khe khẽ gọi: “Sư phụ Tiểu Lâm tỉnh lại đi nào, hai ta về phòng rồi lại ngủ tiếp nhé?”
Hai đầu lông mày của Lâm Hiểu hơi giật giật, hàng mi thon dài khẽ run run, sau đó một đôi mắt mông lung say xỉn hiện ra, đáy mắt trong trẻo ầng ậc nước, chỉ là không có tiêu cự.Sau một hồi hồn vía treo mây, Lâm Hiểu thì thào hỏi: “Mọi người đâu rồi, đi hết rồi?”
“Ừ.” Phương Trì nửa ôm nửa nâng cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng hai chân Lâm Hiểu đã nhũn ra, lảo đảo một hai bước lại ngồi phịch xuống chỗ cũ, một hồi sau, cậu ngẩng đầu hướng về phía Phương Trì, lầm bầm nói: “Anh Trì… em, em như kiểu say rồi ấy…”
Phương Trì dở khóc dở cười, hắn ngồi xổm cạnh cậu, cố ý để giọng mình trầm ổn hơn, từ tốn nói: “Đúng là say… Vậy em có biết rằng nếu em lại uống say như thế này ở ngoài, nếu em chỉ cần hơi bất cẩn chút thôi sẽ gặp nguy hiểm tới mức nào không?”
Bấy giờ đầu óc Lâm Hiểu đã nhão nhoét như bát hồ, cậu nhíu mày suy tư hồi lâu, ép bản thân móc ra được một chút tỉnh tảo từ đống suy nghĩ hỗn độn, sau một hồi lặng im, Lâm Hiểu thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu, nghiêm túc gật đầu: “Biết ạ.”
Phương Trì mỉm cười: “Biết gì?”
Lâm Hiểu từ từ nhấc tay lên, giơ ra trước mặt hướng về nơi phát ra âm thanh, vốn là muốn sờ mặt của Phương Trì nhưng rượu vào nên khả năng phán đoán vị trí và khoảng cách cũng thất thường theo, thế là lần này lòng bàn tay cậu chạm ngay vào ngực của Phương Trì.
Sau lớp áo là một trái tim khỏe mạnh, Lâm Hiểu hơi co ngón tay lại, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt phủ men say lóng lánh nước, khóe mắt đuôi mày còn điểm xuyết một vạt màu đỏ đẹp tươi lộng lẫy.
Hai con ngươi của đội trưởng Phương khẽ rung động, chợt nghe thấy sư phụ Tiểu Lâm dùng một khuôn mặt xinh trai, ngây thơ lại nghiêm túc hỏi ngược lại: “Em, em vẫn có thể say hơn được á, anh Trì anh… có nhặt xác không?”
Phương Trì: “…”
Biết ngay mà, lại nữa rồi!Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Phương: Cho hỏi tiếp theo phải làm gì bây giờ, online đợi, đang rất gấp.
Sư phụ Tiểu Lâm: “Sư phụ nhỏ phiên bản say rượu đang lên sóng, nhiều năng lượng chú ý tránh xa.
19: … Tui sợ thật đó, thề..