Nghe Nói Anh Thầm Yêu Em

Đêm yên tĩnh không tiếng động, trên màn trời, một vầng trăng khuyết bị tầng mây che khuất hơn phân nửa, chỉ lộ ra một góc, Vân Thành đã tiến vào mùa hè nóng bức, mặc dù bây giờ đã là ban đêm nhưng không khí vẫn oi bức đến lợi hại như trước.

Bên trong một trang viên tư nhân ở ngoại ô Vân Thành.

Mộ Vân Kiều tắm rửa xong, đang ở trong phòng làm bài tập về nhà, cô bé năm nay mười hai tuổi, học trường tư thục tốt nhất Vân Thành – trường trung học Vân Thành.

Bỗng nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng đồ vật vỡ vụn, còn có một tiếng gào thét của người phụ nữ, tay cầm bút của cô bé run lên, lập tức buông bút xuống, không chút nghĩ ngợi chạy xuống lầu.

Trong phòng khách, một người phụ nữ mặc đồ ngủ đang ngồi trên mặt đất, trong tay cầm một chai rượu, trên mặt đất là mấy chai rượu đã trống rỗng, mà cách đó không xa, còn có một mảnh thủy tinh vỡ vụn.

Đó là chai rượu vừa mới bị bà đập nát, rượu chưa uống hết rơi xuống đất, trên gạch men màu trắng gạo hết sức nổi bật.

Tầm mắt Mộ Vân Kiều dừng trên người người phụ nữ, hốc mắt người phụ nữ đỏ bừng, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, say khướt ngồi trên mặt đất, tựa như khóc lại như không khóc, cười như không cười, đối với cô đến không hề phản ứng.

Tầm mắt cô hơi chuyển, liền nhìn thấy khung ảnh được người phụ nữ đặt ở một bên.

Đó là một bức ảnh của một người đàn ông, hơn ba mươi tuổi, hiền lành và nho nhã.

Đó là cha cô, Mộ Hướng Nam, chín năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, biến thành người thực vật, đến nay vẫn chưa tỉnh.

"Mẹ." Mộ Vân Kiều nhỏ giọng gọi một tiếng.

Người phụ nữ giương mắt, nhìn chằm chằm cô, hận ý cùng thê lương trong mắt kia làm cho thân thể nho nhỏ của Mộ Vân Kiều cứng đờ, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Người phụ nữ dường như cười nhạo một tiếng, thu hồi tầm mắt.

"Về phòng của mày đi". Người phụ nữ, cũng chính là Vân Cảnh lạnh lùng mở miệng.

Mộ Vân Kiều không đi, lấy lại bình tĩnh, đi tới bên người Vân Cảnh, ngồi xổm xuống, muốn lấy đi bình rượu trong tay bà, lại bị bà đè lại tay.

"Mày làm cái gì?" Vân Cảnh hỏi, cổ họng uống rượu khô khốc khàn khàn.

Mộ Vân Kiều giải thích: "Mẹ, uống rượu làm tổn thương thân thể, đừng uống, nếu cha biết sẽ đau lòng."

Trong trí nhớ, mẹ mỗi lần nhớ tới cha sẽ giống như hôm nay, mượn rượu giải sầu, tính tình cũng sẽ trở nên mười phần cổ quái, âm tình bất định.

Vân Cảnh bỗng nhiên đẩy Mộ Vân Kiều ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô: "Không cần cùng tao nhắc tới tên đồ khốn kia, mày cũng cút ra khỏi tầm mắt của tao, Mộ gia các người không có một thứ nào tốt."


Mộ Vân Kiều bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất, mi tâm nhíu lại, nhìn về phía tay mình, vừa rồi tay cô bé không cẩn thận cắt phải một mảnh thủy tinh vỡ.

Giọt máu đỏ tươi nở rộ ở lòng bàn tay cô, Vân Cảnh cùng Mộ Vân Kiều đồng thời sửng sốt.

Máu nhỏ giọt, trộn lẫn rượu trên mặt đất, không khí tràn ngập mùi máu và rượu vang hỗn hợp.

Vân Cảnh giống như là bỗng nhiên phản ứng lại, ôm lấy Mộ Vân Kiều, khóc lóc nói: "Vân Kiều, xin lỗi con, mẹ không phải cố ý, mẹ xin lỗi."

Mộ Vân Kiều cau mày, cố nén đau đớn trên tay, an ủi mẹ, "Mẹ, con không sao, mẹ không cần khóc."

Vân Cảnh buông con gái ra, lảo đảo chạy đến bên cạnh tủ ti vi, từ trong ngăn kéo lấy ra hộp thuốc, lại chạy về bên cạnh Mộ Vân Kiều, không để ý thủy tinh trên mặt đất, quỳ xuống đất.

"Mẹ giúp con băng bó, rất nhanh sẽ không đau." Bà nói, giọng nói khẽ run rẩy.

Vân Cảnh uống rượu, đầu óc mơ màng, tay cũng khống chế không tốt, làm cho Mộ Vân Kiều rất đau, nhưng cô bé vẫn duỗi tay, tùy ý Vân Cảnh băng bó, cái gì cũng không nói.

Thật vất vả băng bó xong, Vân Cảnh Lại ôm cô khóc.

"Mẹ xin lỗi, Vân Kiều, mẹ thật sự không phải cố ý, mẹ chỉ là trong lòng khổ sở, con đừng giận mẹ có được hay không?"

Mộ Vân Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ, nhẹ giọng an ủi: "Mẹ, con biết, con không tức giận, thật sự, con không tức giận, chỉ là mẹ đừng uống rượu nữa có được không?"

Vân Cảnh gật đầu lung tung, miệng nói lời xin lỗi, nước mắt tràn đầy mặt, cũng dính ướt quần áo Mộ Vân Kiều.

Mộ Vân Kiều mất rất nhiều công sức mới khuyên được mẹ trở về phòng.

Cô bé trở lại phòng ngủ của mình, mệt mỏi nằm trên bàn, nhìn vào bức ảnh chụp chung của một gia đình ba người trên bàn học.

Trong ảnh, cô bé chỉ mới 3 tuổi, mặc váy, được một người đàn ông ôm vào lòng, cười rạng rỡ. Người đàn ông ôm cô trên mặt mỉm cười, hơi cúi đầu nhìn con gái trong ngực, ánh mắt từ ái, mà người phụ nữ đứng bên cạnh hắn, thì nhìn hai cha con, ánh mắt ôn nhu.

Ngón tay trắng nớt nhẹ nhàng lướt qua người trong ảnh, đáy mắt Mộ Vân Kiều rưng rưng.

Cha, khi nào cha mới tỉnh lại? Khi nào mẹ mới ngừng uống rượu?

************

Nửa đêm.


Tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt giấc mơ, Mộ Vân Kiều từ trên giường kinh hãi ngồi dậy, liền nghe thấy ngoài cửa có người đập cửa, cửa phòng bị đập đến ầm ĩ lên, nương theo tiếng hoảng hốt của Vân Cảnh.

"Vân Kiều, Vân Kiều chạy đi con, cháy nhà rồi."

Đầu óc Mộ Vân Kiều trong nháy mắt tỉnh táo, lảo đảo chạy đi mở cửa, kết quả vừa mới mở ra, đã bị sặc khói, cô mãnh liệt ho khan vài tiếng, tập trung nhìn lại, dưới lầu ánh lửa ngút trời, các cô đã bị biển lửa vây quanh.

Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, bảo mẫu buổi tối không ở nhà. Đây là Vân Cảnh cố ý yêu cầu, bà không thích trong nhà có người xa lạ.

Trên người Vân Cảnh mặc đồ ngủ, nhìn thấy Mộ Vân Kiều, đẩy cô vào trong phòng, lập tức đóng cửa phòng, nắm bả vai con gái, vội vàng nói: "Vân Kiều, con hiện tại nghe mẹ nói, lát nữa mẹ giúp con từ cửa sổ đi xuống, sau khi con trốn ra liền chạy ra ngoài, không cần quay đầu lại, biết chưa?"

Mộ Vân Kiều ngẩn ra, theo bản năng hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu?"

Vân Cảnh mỉm cười, "Mẹ tự nhiên là đi theo con, nhớ kỹ, từ cửa sổ đi xuống liền chạy, không cần quay đầu lại."

Mộ Vân Kiều sững sờ gật đầu, đầu óc vẫn hơi mờ mịt.

Vân Cảnh chỉ huy Mộ Vân Kiều cầm kéo cắt nát ga trải giường, buộc lại với nhau. Nơi này là tầng ba, không có ga trải giường trợ giúp, cứ như vậy đi xuống sẽ bị thương.

Mộ Vân Kiều cắt ga giường, tay đều run rẩy, sắc mặt của cô bé rất tái nhợt, không hề có huyết sắc, trên khuôn mặt tròn trịa tràn đầy kinh hoảng.

Vân Cảnh ôm chăn bông mùa đông, ném chăn bông ra khỏi cửa sổ, sau đó lấy khăn trải giường, treo trên cửa sổ.

"Vân Kiều, nhanh lên con.". Vân Cảnh thúc giục.

Mộ Vân Kiều bị kéo đến bên cửa sổ.

"Mau, từ nơi này đi xuống." Vân Cảnh vừa đẩy Mộ Vân Kiều, vừa một bên thúc giục, vẻ mặt lo lắng.

Mộ Vân Kiều trèo lên bệ cửa sổ, trong tay cầm ga giường, trong mắt đã đong đầy nước mắt, "Mẹ, con sợ."

Dù sao mới mười hai tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, gặp phải loại chuyện này, sợ hãi đã chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cô bé.

Vân Cảnh nặn ra một nụ cười, an ủi: "Đừng sợ, có mẹ ở đây. Con mau xuống đi, mẹ đợi lát nữa liền đi theo."

Lúc này khói đã tràn ngập từ khe hở của cửa, nhiệt độ trong phòng cũng không ngừng tăng lên. Vân Cảnh cùng Mộ Vân Kiều bị khói hun đến không ngừng ho khan, Mộ Vân Kiều nước mắt đã rơi xuống.


"Mẹ." Giọng nói của cô bé run rẩy.

Vân Cảnh thấy cô còn đang do dự, mặt lạnh lẽo, quát: "Đi xuống!"

Mộ Vân Kiều nước mắt không ngừng, "Mẹ, con sợ."

Cô sợ độ cao, bình thường ngay cả chỗ cao hơn một chút cũng không đi, máy bay cũng không dám ngồi, chứ đừng nói chi là nhảy từ tầng ba xuống.

Sắc mặt Vân Cảnh khó coi, cửa phòng ngủ là gỗ, lửa tràn ngập, đã thiêu đến cửa phòng, nếu không đi ra ngoài, hai người cho dù không bị thiêu chết, cũng sẽ bị khói hun chết.

"Đi xuống." Vân Cảnh lạnh lùng nói.

Mộ Vân Kiều không dám nhìn xuống, run rẩy vươn chân ra, tay nắm chặt ga giường, do dự không dám nhúc nhích.

Vân Cảnh thấy thế, ánh mắt chợt lóe, thần sắc tàn nhẫn, hung hăng đẩy cô bé một cái.

Mộ Vân Kiều thét chói tai, thân thể đã rơi xuống dưới, cô bé theo bản năng đi nắm ga giường, lại nắm trượt, đầu ngón tay xẹt qua ga giường, thân thể thẳng hướng mặt đất rơi xuống.

Cô đập vào cành cây trong sân đầu tiên, cuối cùng rơi vào chăn bông, phát ra một tiếng "phanh".

Cô bé chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị dập nát.

Cô đau đến kêu lên một tiếng, đảo mắt liền thấy ở tầng ba mẹ cô đang thò người nhìn mình.

Vân Cảnh nhìn cô ngã trên chăn bông, giống như thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Vân Kiều bất chấp đau đớn trên người, hướng mẹ hô: "Mẹ, mau xuống đi."

Vân Cảnh hướng về phía cô cười, lớn tiếng hô: "Chạy đi, không cần lo cho mẹ."

Mộ Vân Kiều sắc mặt thay đổi, "Mẹ!"

Vân Cảnh cười, xinh đẹp mà xinh đẹp, nhìn con gái dưới lầu kinh hoảng thất thố, khóe môi bà hơi nhếch lên, "Vân Kiều, xe cứu hỏa rất nhanh tới, con nghe lời mẹ, rời đi trước."

Mộ Vân Kiều lắc đầu, cô không cần, mẹ sẽ chết, cha đã ở trong bệnh viện, cô bé không thể mất mẹ nữa.

"Mẹ, con xin mẹ, mẹ xuống đây với con đi." Mộ Vân Kiều khóc lóc cầu xin, cô giãy dụa muốn đứng lên, nhưng chân phải lại truyền đến một cỗ đau đớn thấu tim, cánh tay trái vừa động cũng không thể nhúc nhích.

Cô bé bị thương khi rơi xuống.

"Vân Kiều, mẹ mệt mỏi rồi." Vân Cảnh nhẹ giọng nói, Mộ Vân Kiều ở dưới đất không có nghe thấy.


Bà đứng bên cửa sổ, nhìn con gái mình sâu sắc, quay lại và đóng cửa sổ lại.

"Mẹ...mẹ"

Mộ Vân Kiều khóc lóc kêu lên, tê tâm liệt phế.

Xuyên thấu qua cửa sổ, cô chỉ có thể nhìn thấy lưỡi lửa tàn phá bừa bãi, thân ảnh quen thuộc kia thế nào cũng không nhìn thấy.

Cô giãy dụa đứng lên, kéo cánh tay và chân bị thương, đi về hướng đó vài bước, rồi lại dừng lại, xoay người chạy ra ngoài trang viên.

Cô ấy sẽ đi tìm một người nào đó để cứu mẹ mình!

Cô sinh ra ở trang viên này, sống ở nơi này mười hai năm, đối với nơi này từng gốc cây ngọn cỏ một sớm đã quen thuộc, cho dù là ở trong đêm tối, cũng có thể thấy rõ đường, nhưng cô lại đi lảo đảo, mấy lần té ngã, lại mấy lần bò dậy.

Nước mắt hỗn hợp mồ hôi không ngừng rơi xuống, cô nhìn thoáng qua căn nhà ánh lửa ngút trời, nhịn đau, cắn răng chạy về phía cửa trang viên.

***************

Trên đường cao tốc ngoại ô, một chiếc xe màu đen chạy trong bóng tối.

Ngồi phía sau xe có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ.

Trong xe rất trầm mặc, không khí áp lực, tài xế chuyên tâm lái xe, không dám nói chuyện với thiếu niên ngồi sau.

Bỗng nhiên, tài xế ngước mắt lên, nhìn về phía bầu trời cách đó không xa, nhìn thoáng qua phía sau, thật cẩn thận mở miệng: "Thiếu gia, bên kia hình như đang bốc cháy."

Thiếu niên cúi đầu, giống như là không nghe thấy.

Tài xế mím môi, muốn nói lại thôi.

"Thiếu gia."

Thiếu niên rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, con ngươi đen trong bóng đêm đen đến phát sáng, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu, mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt một mảnh tĩnh mịch, nương theo bi thương nồng đậm không tan ra được.

Người lái xe hiểu, không mở miệng nữa và tiếp tục lái xe.

------ Tác giả có lời muốn nói ------

Tôi bấm ngón tay tính toán, hôm nay là một ngày tốt lành, vì vậy tôi bắt đầu văn bản! (Vỗ tay)

Cách đây hơn một tháng, tôi trở về với một tác phẩm mới như đã hứa, các bạn thân mến, nhưng vẫn còn?

Bài viết mới bắt đầu được cập nhật từ hôm nay, dễ thương, hãy nhớ bộ sưu tập bình luận oh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận