Nghe nói anh yêu em

Chương 24 Chuyện năm 2005 (Phần 1)
“Cô đang làm gì thế?” Trịnh Hy Tắc dựa vào xe, cười và hỏi với vẻ lạnh lùng.
Đứng bên dưới, ngẩng đầu lên nhìn, anh đã nhận ra cô gái đang định trèo xuống từ ban công bằng chiếc ga giường buộc lại chính là nữ luật sư của văn phòng Nghiêm Quy, tên là… Lương Duyệt. Anh luôn tự hào về tài nhớ tên người của mình, nhưng không hiểu vì sao, cái tên Lương Duyệt nà dù được nhắc tới mấy lần rồi nhưng anh vẫn không nhớ được.
Hình như hôm nay cô ấy có gì đó rất khác với hôm trước. Mái tóc dài rối bù nhưng khuôn mặt rất sáng sủa, tuy thân hình đã bị bức tường ở cửa số phía dưới che khuất, nhưng cổ áo lộ ra cho thấy cô đang mặc một chiếc áo sơ mi in hình những bông hoa nhỏ màu hồng. Trịnh Hy Tắc cố nén cười, trước đây, một người bạn của anh đã nói rằng, nguyên nhân khiến anh ta chưa bao giờ qua đêm ở ngoài là vì anh ta không muốn nhìn thấy người mình yêu khi thức dậy, cho dù đêm trước hai người đã trải qua những phút giây cuồng nhiệt và lãng mạn đến đâu. Bởi vì nếu nhìn thấy rồi, thì lần sau dù đối mặt cũng sẽ không muốn được ngắm nhìn cơ thể đẹp như tạc ấy nữa. Tình hình hôm nay đã cho thấy lời nói của anh bạn quả không sai, thử nghĩ mà xem, liệu ai có thể thốt ra lời yêu đương với một người phụ nữ đầu tóc rối bù, mắt đầy gỉ cho được? Cứ nhìn vị “đại luật sư” trước mắt kia thì biết hình ảnh phụ nữ buổi sáng khiến người ta ngán ngẩm thế nào.
“Anh đến nhanh thế à?” Lương Duyệt ngạc nhiên trước tốc độ của Trịnh Hy Tắc, sau khi nhận ra vẻ châm biếm trong lời nói của anh, cô cũng nói với vẻ chế giễu: “Chẳng lẽ ông Trịnh không nhìn thấy sao? Tôi đang chuẩn bị trèo xuống bằng ga trải giường.”
Thực ra, Trịnh Hy Tắc rất đẹp trai, Lương Duyệt nghĩ thầm. Anh ta mặc bộ lê là phẳng phiu dựa bên chiếc xe, trông thật lịch lãm. Tuy nụ cười trên miệng vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng toàn bộ con người anh ta vẫn toát ra vẻ ưu tú của tầng lớp trên.
Anh có dáng người rất cao, lần trước gặp anh đã gây cho cô cảm giác bị áp đảo. Cô luôn cho rằng, người đàn ông muốn làm nên sự nghiệp thì cần phải có dáng người cao, bở vì chiều cao sẽ truyền đi những thông điệp ngầm, khiến đối thủ phải từ bỏ ý định tranh đấu và ngoan ngoãn đầu hàng mới thôi, xem ra vóc dáng của Trịnh Hy Tắc đủ để làm đều đó.
“Cô chắc chắn là tấm ga trải giường đó không bi rách toạc ra chứ?” Trịnh Hy Tắc nhìn lên và nói. Nếu anh nhớ không nhầm, thì cô luật sư này cũng không nhẹ.
Thực ra Lương Duyệt đã nghĩ rất nhiều lý do để thuyết phục bản thân tin rằng, tấm ga trải giường đáng thương ấy có thể cứu cô. Nhưng khi nghe thấy câu hỏi của anh thì những lý do ấy lập tức tan biến thành tro bụi. Cô cúi xuống quan sát thật kỹ và phát hiện ra rằng, tính toán của mình thật nguy hiểm. Điều quan trọng nhất là, cho đến lúc đó cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện phải buộc một đầu ga giường vào đâu.
“Hay là cô nhảy xuống đi.” Trịnh Hy Tắc lấy hộp thuốc từ trong túi ra, rút một điếu cho lên miệng bật lửa châm, rồi ngẩng đầu lên nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lương Duyệt ngây người ra một lát. Đó đúng là cách nhanh nhất và đơn giản nhất, đồng thời cũng là cách mang đến nguy cơ bị thương cao nhất. Có điều, nếu anh ta chịu làm một chiếc thảm thịt ở dưới…
“Thế thì anh đỡ tôi nhé.” Lương Duyệt nói một cách nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa cợt.
Lúc đó, Trịnh Hy Tắc mới người đôi mắt lên nhìn cô gái trên tầng ba dưới ánh nắng nhạt của một ngày đông giá lạnh, âm u. Ánh nắng chiếu lên cửa kính khúc xạ thành những màu sắc như cầu vồng lấp lánh, khiến người ta không khỏi có cảm giác bàng hoàng, dường như có một thứ gì đó vừa được phát hiện. Trịnh Hy Tắc ngây người ra, ném lại điếu thuốc sang một bên, dang hai tay ra, đứng phía dưới cửa sổ, nói: “Chỉ cần cô dám nhảy thì nhất định tôi sẽ đỡ được.”
Lương Duyệt ném chiếc ga giường sang bên, chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cô bước lên bậu cửa sổ, sau đó lấy đà rồi buông mình nhảy xuống với một tư thế rất chuẩn.
Chiếc ao ngủ có in hình những bông hoa li ti màu hồng bất chợt bị gió cuốn lên, khiến cái lạnh lùa vào bên trong người cô. Cái cô ngốc nghếch này, sao chẳng cân nhắc gì mà đã nhảy ngay xuống như thế, một chút xao động bỗng dâng lên trong lòng anh.
Lực rơi từ trên cao xuống rất lớn, nên khi Lương Duyệt rơi vào lòng Trịnh Hy Tắc thì anh cũng ngã theo. Cả người cô được cánh tay anh giữ chặt và áp sát vào người anh. Hơi thở nóng ấm toả ra, hòa quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng từ người anh khiến cô bừng tỉnh.
Cô nhanh chóng rời khỏi bàn tay anh, phủi quần áo rồi xem xét các vết xây xước trên người, ngoài khuỷu tay bị trầy ra, những chỗ khác không hề hấn gì. Sau đó, cô tỏ vẻ rộng lượng, chìa tay ra trước mặt Trịnh Hy Tắc nói: “Nào, để tôi kéo anh dậy.”
Trịnh Hy Tắc nhìn cô phủi quần áo với vẻ tự đắc rồi lại tươi tỉnh chìa tay ra, đôi mắt biết cười với hàng lông mày cong cong ấy khiến người ta không thể không chú ý, mái tóc rồi bù đã được cô túm gọn về phía sau, để lộ cái cằm nhọn và lúm đồng tiền nơi khóe miệng trông thật hút hồn.
Anh đứng dậy, không để ý tới bàn tay của cô vẫn đang chìa ra, nói: “Tôi thật sự không biết là một luật sư bình thường cũng có lúc lại đùa giỡn với mạng sống của mình như vậy.”
Lương Duyệt sửa lại đầu tóc, nói bằng giọng thản nhiên: “Thật ra, hôm nay tôi cũng mới biết điều đó.”
Trịnh Hy Tắc bật cười rồi bảo cô: “Lên xe đi.”
Khuôn mặt cô bỗng trở nên căng thẳng: “Để làm gì?”
“Nếu cô cứ muốn đứng chân trần trong tuyết lạnh như thế này thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng cô hãy nhìn những người đang quan sát chúng ta ở đằng kia đi. Tôi nghĩ, chắc cô vẫn muốn sống ở chỗ này.”
Cô đưa mắt len lén nhìn. Quả nhiên có mấy bà chị tay xách làn đi chợ về đang sải bước về phía họ, nếu không đi mau thì nhất định ngày mai cô sẽ trở thành đề tài buôn chuyện nóng hổi nhất trong thang máy đây. Thế nên, không chờ Trịnh Hy Tắc mời, cô đã vội vàng mở cửa xe anh và chui vào giấu mình bên trong, nói: “Phiền anh đưa tôi về Nghiêm Quy được không?”
Trịnh Hy Tắc cố làm ra vẻ suy nghĩ rồi nói: “Không được, trước khi phiên tòa diễn ra, tôi không muốn có bất cứ vấn đề gì với cố vấn luật sư.”
“Ý anh là, muốn nhờ Nghiêm Quy giải quyết ột số vụ việc à?” Lương Duyệt không giấu được niềm vui.
Anh nhìn vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của cô, thấy không nỡ dập tắt những suy nghĩ có phần xa vời trong đó. Đôi mắt cô rất đẹp, nụ cười của cô cũng rất ngọt ngào, thậm chí anh còn có cảm giác cô chỉ là một cô sinh viên đạt học chưa tốt nghiệp, vô tư tới mức làm người ta thấy bất an.
“Ừm.” Anh nới lỏng chiếc cà vạt ở cổ, gật đầu, coi như một câu trả lời gượng ép, rồi nhấn ga thật mạnh. Chiếc xe chồm lên như muốn thể hiện thái độ bất mãn của nó với anh.
Lương Duyệt rõ ràng đã không phát hiện thấy điều gì khác thường, khuôn mặt cô vừa mới đây thôi còn ủ rũ buồn rầu, bây giờ đã sáng bừng như ánh dương. Mặc dù vẫn đang trong tình trạng đang bị uy hiếp một cách không rõ ràng, nhưng nếu nắm được Trung Thiên, thì một chút gian khổ này của cô cũng chẳng thấm vào đâu.
Mãi cho tới khi chiếc xe giảm bớt dần tốc độ, cô mới phát hiện ra rằng mình đã tới một nơi xa lạ, cảnh vật đẹp đẽ xung quanh và cách bố trí vườn tược có gì đó quen quen. Thấy chiếc xe cứ đi thẳng vào gara, cô khẽ hỏi: “Đây là…”
“Nhà tôi.” Trịnh Hy Tắc liếc cô một cái trong gương rồi trả lời.
“Làm gì vậy? Anh định làm gì mới được chứ?” Lương Duyệt bỗng cảm thấy căng thẳng, cô co mình lại trong tư thế phòng bị.
Trịnh Hy Tắc khẽ nhếch môi đáp: ”Yên tâm đi , thưa cô Lương, tôi chẳng có ý định gì với cô cả, tôi chỉ cảm thấy cô tạm thời lánh đến đây sẽ an toàn hơn thôi, ít nhất thì như vậy cô mới giữ được mạng sống để trở về Nghiêm Quy viết đơn kiện cho tôi chứ.”
Khi Trịnh Hy Tắc đứng trước cửa nhà, anh đã hoàn toàn lấy lại vẻ nho nhã thường ngày. Cứ như thể con người ngạo mạn vô lễ, có nụ cười lạnh lùng và thích nhạo báng người khác ban nãy không phải là anh vậy. Còn Lương Duyệt thì đứng phía sau anh, im lặng bất động cứ như người bị trúng tà.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Lương Duyệt ấp úng đáp: “Không có gì. Ngôi nhà này đẹp quá.”
Trịnh Hy Tắc liếc cô một cái rồi đưa tay ra, cô quay mặt đi né tránh theo phản xạ, nhưng đã bị anh giữ lại. Ngón tay trỏ của anh chạm vào má cô, sau đó mới nhấn chuông cửa.
Có một thứ gì đó lạnh giá toát ra từ má cô.
Lương Duyệt hơi sững người, đầu óc cô bỗng trở nên lộn xộn.
Đúng thế, cô nhớ Chung Lỗi. Mùa hè năm ngoái, họ đã cùng nhau đạp xe đến đây, anh đã nói cô cứ tùy ý lựa chọn bất cứ ngôi nhà nào ở nơi này. Chờ đến khi có tiền, nhất định anh sẽ mua cho cô. Lúc ấy, một ngôi nhà là mục tiêu phấn đấu của họ, nhưng đến hôm nay, khi đứng trước căn nhà kiểu châu Âu này, bọn họ có cố gắng thêm mười năm nữa thì cũng không thể nào mua được.
“Đừng có đứng ngây ra như thế nữa, vào nhà đi chứ?” Lương Duyệt sực tỉnh bởi một cái huých vai.
Căn nhà quả thật rất rộng lớn, cầu thang hình xoáy ốc, hai tầng bố trí giống nhau. Tầng một là phòng khách rộng mênh mông đến lạnh người. Rèm cửa sổ màu nâu bạc sang trọng, nhưng hình như thiếu một làn hơi ấm. Trong phòng bài trí những vật dụng gia đình màu đen, ngay cả bình hoa trong góc cũng màu vàng đen.
Óc thẩm mỹ của những người có tiền quả nhiên khác thường. Có điều, dù rất sang trọng nhưng ngôi nhà này vẫn thiếu vắng một không khí gia đình.
Lương Duyệt theo Trịnh Hy Tắc lên cầu thang, cố không nhìn vào ánh mắt dò xét của những người giúp việc trong nhà anh. Chắc mấy người đó đang nghĩ, phụ nữ mà đi chân trần, mặc quần áo ngủ đến nhà đàn ông như thế này thì có nói thế nào cũng không phải là người tốt. Những ánh mắt như những mũi dùi ấy chỉ khuất sau khi hai người lên đến tầng trên. Trịnh Hy Tắc mở cửa phòng ra hiệu cho cô bước vào, sau đó anh đóng của lại và rời đi.
Lương Duyệt nhìn bốn xung quanh, chiếc giường to rộng màu đen, chiếc thảm trải nhà mềm mại cũng màu đen… một thế giới màu đen đang đè nặng lên cô. Cô đành bước tới bên cửa sổ, mở toang cánh cửa ra, sáng sáng mặt trời ấm sáp ùa vào, lúc đó cô mới lấy lại được hơi thở bình thường.
Chiếc điện thoại trong túi bỗng đổ chuông. Trước khi nhảy lầu cô đã kịp cho ví tiền và điện thoại vào trong túi, sau đó lấy kim băng cài lại để đề phòng chúng rơi ra. Cô vội mở túi lấy điện thoại. Trên màn hình hiện số điện thoại ở nhà. Cô mỉm cười, nói: “Có chuyện gì vậy ạ? Mẹ lại thấy nhớ con phải không?”
“Duyệt, có làm sao không con? Sao bỗng dưng lại có người gọi điện về nói rằng con bị tai nạn xe?” Giọng nói đầy lo lắng của mẹ trong máy khiến lửa giận trong lòng Lương Duyệt lại bùng lên. Bọn người kia đúng là một lũ khốn, sao chúng vẫn chưa chịu thôi cơ chứ?
“Có sao đâu ạ, không có chuyện gì với con đâu. Con tự giải quyết được, mẹ đừng nói gì với bố nhé.” Lương Duyệt khẽ an ủi mẹ, tay đấm lên tấm kính cửa sổ.
“Bố con biết cả rồi, bố con nhận được điện thoại lúc đang ở cơ quan. Bọn họ nói với bố con rằng con dính líu vào vụ kiện nào đó liên quan đến mạng người. Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?”
Lương Duyệt tựa người vào bậu cửa sổ một cách bất lực, nói: “Mẹ à, bố mẹ đừng lo cho con. Những ngày này, khi ra ngoài bố mẹ nên cẩn thận một chút. Mẹ bảo bố nên về nhà sớm. Những chuyện khác cứ để đó đã, mà mẹ phải nhớ là nhất định không được báo cảnh sát đấy nhé!”
Ở đầu dây bên kia mẹ cô vẫn đang nói, nhưng hầu như cô không thể giữ vững nổi thân mình được nữa. Cô trượt xuống chân tường, rồi ngồi xoài xuống sàn nhà. Làm thế nào bây giờ? Nếu sự đe dọa đó không chấm dứt thì cô và gia đình cô sẽ mãi mãi không được yên ổn.
Không lẽ phải thừa nhận với mọi người rằng họ đã sai, rằng đáng lẽ không nên quan tâm đến những chuyện không phải của mình? Không lẽ họ thật sự phải trả giá cho chuyện này, mà cái giá đó sẽ động chạm tới Nghiêm Quy và tiền đồ của cô sau này?
Thừa nhận sai lầm thì rất dễ dàng, nhưng hậu quả của nó sẽ rất nghiêm trọng.
Một luật sư không có uy tín thì làm sao tồn tại được trong giới tư pháp? Một văn phòng luật sư không có danh tiếng thì làm sao có thể nhận các vụ kiện?
Điện thoại lại đổ chuông, Lương Duyệt chậm rãi cầm lên. Nhìn rõ số điện thoại trên đó, cô liền áp sát vào tai khẽ hỏi: “Sao thế?”
Anh cười khì khì, nói: “Ngốc, anh lại nhớ em rồi, anh vừa nấu xong nồi mỳ, đang ăn thì bỗng nhớ đến em, vì thế anh nhấc máy lên để hỏi xem cô ngốc nhà ta đang làm gì?”
“Không làm gì cả. Em đang thu xếp đồ để chuẩn bị đi làm.” Lương Duyệt cố kìm những giọt nước mắt đang chực trào ra, cười đáp.
“Giờ mới đi làm à? Sắp mười rưỡi rồi.”, Chung Lỗi ngạc nhiên hỏi.
“À vâng, là thế này, hôm nay em nghỉ.” Những lời nói dối của Lương Duyệt thật ra rất dễ dàng nhận thấy, vì cái cớ mà cô đưa ra nghe không hợp lý chút nào.
“Nghỉ làm vào thứ Sáu ư? Chẳng phải gần đây chỗ em rất bận với việc giải quyết các vụ kiện của khách hàng sao? Hay là em được Luật sư Nghiêm ưu ái cho thôi việc rồi?” Giọng Chung Lỗi đã bắt đầu căng thẳng.
“Không, à mà thôi, nói chuyện của anh đi!” Lương Duyệt vội vàng đổi chủ đề.
“Ngốc, có chuyện gì với em rồi phải không?” Chung Lỗi hỏi với vẻ nôn nóng.
“Mau nói cho anh biết đi, ngốc, nếu có chuyện gì với em, anh sẽ lập tức quay về.” Giọng Chung Lỗi lại càng trở nên lo lắng.
“Nói đi, rốt cuộc là em làm sao thế?”
“Có chuyện gì với các vụ kiện mà em đang giải quyết phải không? Hay là em đắc tội với ai?”
“Nói đi chứ? Đừng làm anh sốt ruột nữa. Mau nói cho anh biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?”
Ở đầu dây bên kia là sự im lặng đến đáng ngờ, điều đó càng khiến cho Chung Lỗi cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, dường như anh còn nhìn thấy cả hình ảnh Lương Duyệt ngồi thụp xuống khóc ở góc giường. Anh liền kêu lên: “Ngốc, chờ anh. Anh sẽ tới sân bay ngay lập tức.”
Nghe câu ấy, Lương Duyệt vội nói: “Không cần đâu.”
Chung Lỗi lại tiếp tục chờ một hồi lâu nhưng không nghe thấy Lương Duyệt nói gì thêm nữa, anh chỉ còn biết nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, vậy nói cho anh biết, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với em?”
“Em không muốn đợi nữa. Chung Lỗi, em không đợi được nữa. Hai năm tới là em đã hai mươi chín tuổi rồi. Tất cả những ngày tháng tươi đẹp của tuổi thanh xuân, em hầu như đều dành để chờ đợi anh, em chưa từng được hưởng những thứ tốt đẹp, cũng không biết đến khi anh về rồi thì còn gì hơn không. Em không thể nhìn thấy tương lai, em cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi. Anh có biết không, sau mỗi ngày làm việc, em lại trở về với căn phòng trống vắng không một bóng người. Em thực sự cảm thấy sợ hãi! Sáng nào cũng vậy, cái nhà ở tầng trên cứ gõ đường ống sưởi ầm ỹ cả lên, em trăn trở mãi cũng không sao ngủ được, nhưng chẳng có người nào đứng ra nói giúp cho em. Đến khi đi làm, em lại phải chen chúc trên những chuyến tàu điện, phải đi bộ qua cầu vượt, mồ hôi ướt đầu đìa mới đến được chỗ làm. Ở công ty, em lại phải nhìn vẻ mặt của người ta mà làm việc, em cảm thấy cuộc sống với mình sao mà khó khăn đến vậy! Vì sao chứ? Vì sao em lại phải chịu khổ sở vất vả? Em không xấu xí, cũng không đần độn, em có gì thua kém mà không được hưởng hạnh phúc? Vì sao em phải theo anh để phải mệt mỏi đến như vậy? Chung Lỗi, em không muốn cố nữa, mà em cũng không cố được nữa. Không có bánh mì để ăn thì dù có tình yêu người ta vẫn cứ chết đói, anh có hiểu không?”
Những lời tuyệt tình thực ra không quá khó để thốt ra, cái khó là bạn phải tin rằng mình thực sự tuyệt tình như vậy. Cách đây rất lâu, Lương Duyệt đã từng khóc khi đọc một cuốn tiểu thuyết, cô cho rằng nhân vật nữ chính trong cuốn tiểu thuyết ấy đã nói những lời sao mà quá tàn nhẫn, nếu là cô thì đã không thể nói ra được. Nhưng, khi thực sự đến giờ phút ấy, mọi thứ đối với cô lại không còn là gì nữa.
Có một thứ tình yêu gọi là từ bỏ.
Mọi chuyện có thể không nghiêm trọng như cô tưởng. Bọn họ có thể sẽ không uy hiếp cô nữa. Tất cả có thể sẽ làm lại từ đầu. Nhưng, cô không thể đem người mình yêu nhất ra đánh bạc.
Thế nên, cô mỉm cười, sắc mặt trắng bệch vì mệt mỏi, nói: ”Em đã yêu người khác rồi. Bây giờ em muốn được sống hạnh phúc, rất rất muốn. Chung Lỗi, khoảng trời của anh rất rộng mở, nhưng đôi chân anh thì lại rất chậm, em không chờ được nữa đâu. Anh còn trẻ, anh còn rất nhiều thời gian để phấn đấu cho tương lai, nhưng em thì không. Em muốn có một ngôi nhà để sống những ngày hạnh phúc, để không còn phải lo cái ăn, không còn phải chịu đói rét, nhưng anh lại không thể đáp ứng nhưng yêu cầu nhỏ bé ấy của em.”
Căn phòng thật yên tĩnh, cô nghe được cả tiếng bước chân ở phía sau. Cánh cửa được đẩy kh, tiếng bước chân dừng lại ngay sau lưng cô. Đột nhiên trống ngực cô đập dồn dập, cô định tắt điện thại, đúng lúc bàn tay cô định nhấc lên thì có tiếng nói ở phía sau: “Cô Lương.”
Giọng nói ấy rất rõ ràng, trầm lắng và xa lạ. Ở đầu dây bên kia, khi nghe thấy giọng nói ấy, đầu có Chung Lỗi bỗng trở nên rối loạn. Giọng nói ấy có phải là lý do để cô ấy nói lời chia tay không? Người đó sẽ mang lại cho cô ấy một cuộc sống mà cô ấy mong muốn ư?
Lương Duyệt gần như nìn thở. Liệu anh ấy có nghe thấy không nhỉ? 
Cô tắt điện thoại với vẻ kiệt sức, nhưng mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm vào đó. Những dòng nước mắt nóng hổi trào ra. Cô cố gắng cắn chặt vành môi, cả người cứ run lên từng đợt.
”Em không muốn, thực sự là em không muốn. Em không thể chia tay được.” Lương Duyệt ôm gối, vùi mặt vào đó và khóc nấc lên.
Nỗi tuyệt vọng như một tấm lưới vô hình thít chặt lấy cô. Cô ngồi co ro trong góc, đôi mắt nhắm nghiền, răng cắn chặt những ngón tay, cố kìm nhưng nước mắt vẫn cứ chan hòa trên má.
Tình yêu mà chúng ta kiên trì gìn giữ bấy lâu nay cuối cùng cũng phải kết thúc bằng những giọt nước mắt. Không phải vì chúng ta không quý trọng nó, mà bởi vì nó là một thứ rất dễ tan vỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui