Nghe Nói Chúng Ta Yừng Yêu


Lúc nửa đêm, ca ban đêm tan học, mọi người về tới Dạ Chi Ký Túc Xá, nhao nhao trở về trong phòng của mình, chỉ còn Mạnh Ly Úy đứng bất động tại chỗ ngơ ngác.

Sau khi giới thiệu đơn giản cho Mạnh Li Úy, Uyển Nghiên Huyên xoay người đi lên căn phòng cuối cùng của tầng hai, căn phòng cấm kỵ, bất luận người nào ở đây, ngoại trừ Uyển Nghiên Huyên, đều không thể tiến vào, sau khi đến gần căn phòng kia không bao lâu, bên ngoài phát ra âm thanh nhỏ bé, cô đi ra cửa phòng, đóng cửa lại rồi đi tới chính giữa cầu thang hai bên lầu hai chống lan can, nhìn về phía người phía dưới.

"Anh tới làm gì?" Sau khi thấy người tới là ai, cô chậm rãi mở miệng nói.

"..." Nhưng đối phương từ trong túi lấy ra một khẩu súng màu trắng bạc hướng vào Uyển Nghiên Huyên.

Bóp cò, anh nổ súng về phía sau bên phải Uyển Nghiên Huyên, viên đạn lướt qua Uyển Nghiên Huyên.

Tiếng động này đem tất cả người trong ký túc xá của lớp học ban đêm, nhao nhao đi tới đại sảnh, vây quanh người tới, hung tợn trừng mắt nhìn anh.


"Không được động thủ." Ánh mắt có chút hoảng sợ, lập tức mang thành mặt nạ bình tĩnh, nhìn về phía người nổ súng: "Anh tới làm gì?"

“Tại sao cô lại để cho ma cà rồng hút máu?" Tấn Dạ Ngục từng chữ từng chữ nói ra, mất đi bình tĩnh vốn có.

“Tôi không có làm." Trong ánh mắt hiện lên một tia thống khổ, Uyển Nghiên Huyên không vội không chậm trả lời.

“Không có? Ngoại trừ cô ra, tôi tìm không thấy người nào khác có thể sai khiến đám ma cà rồng này." Dùng ngữ khí kiên định, anh hung hăng trừng mắt nhìn Uyển Nghiên Huyên.

"Trong các người là ai đã đi hút máu người vậy?" Nhìn về phía tộc quỷ hút máu bên cạnh, cô lạnh lùng hỏi.

Chỉ thấy người của tộc qủy hút máu không hẹn mà cùng lắc đầu.

Bất đắc dĩ, Uyển Nghiên Huyên từ trên cao nhảy xuống, ra lệnh cho tất cả mọi người trong ca ban đêm đứng xếp hàng.

Cô dùng năng lực bẩm sinh tìm kiếm mùi hương của con người trên người bọn họ.

Một lát sau, cô đi ra khỏi đám người, nói: "Người mới tới, đứng ra ngoài cho tôi.”

Mạnh Ly Úy nghe thấy Uyển Nghiên Huyên nói, chậm rãi đi tới trước mặt Uyển Nghiên Huyên, Uyển Nghiên Huyên nắm lấy Mạnh Ly Úy ném cô ta tới trước người Tấn Dạ Ngục: "Đây, là cô ta.”

“Uyển Nghiên Huyên, đừng gạt người khác được không? Cô ta là ác ma, không phải ma cà rồng." Nhìn Mạnh Ly Úy như sắp khóc đến nơi, Tấn Dạ Ngục không kiên nhẫn nói.


"Có một loại từ ngữ, gọi là nói dối." Nói xong, Uyển Nghiên Huyên hiện lên đôi mắt đỏ đối với Mạnh Ly Úy, cô ta lập tức quỳ xuống nói: "Tôi nói dối, tôi không phải ác ma.

Tôi là ma cà rồng, là tôi đã hút máu cô gái kia."

"Bởi vì cô, mà làm hại ngài Nghiên Huyên chút nữa bị tên hỗn trướng kia giết, cô có biết hay không?"

"Không phải, tôi chỉ là...!chỉ là..." Mạnh Ly Úy không biết làm sao, nhìn bốn phía.

“Chị Nghiên Huyên thiệt sự đối xử tốt với cô như vậy, không nghĩ tới cô lại phản bội chị ấy." Lôi ở một bên thêm mắm dặm muối, trách móc Mạnh Ly Úy vài câu.

“Đủ chưa?" Uyển Nghiên Huyên ngồi trên vương tọa lạnh lùng nhìn về phía mọi người.

“Phong, buông cô ấy ra, Ngục, anh muốn cô ấy sao? Cho anh đó, đừng đến đây nữa." Chậm rãi mệnh lệnh ra, Uyển Nghiên Huyên muốn mọi người trở về ngủ.


"Uyển Nghiên Huyên, tại sao cô luôn như vậy?" Tấn Dạ Ngục đột nhiên rống to, để cho tất cả mọi người dừng bước, còn Uyển Nghiên Huyên đang định lên lầu hai thì đứng ở vị trí vừa rồi, quay đầu nhìn về Tấn Dạ Ngục.

"Tại sao chỉ cần tôi đến Ký Túc Xá Dạ Chi, cô như muốn liều mạng muốn đuổi tôi đi?"

“Không phải cô thích tôi sao? Vậy phải giữ tôi lại mới đúng chứ!"Dứt lời, Tấn Dạ Ngục nhíu mày.

"Vậy nếu tôi không thích anh nữa thì sao?" Cô nhảy xuống lan can, đứng trước mặtTấn Dạ Ngục, mỉm cười.

"Đi mau, nơi này, không phải nơi anh nên tới." Dứt lời, mở cửa lớn ra, dùng một trận gió mạnh đem Tấn Dạ Ngục đuổi ra ngoài.

Anh vừa đi ra ngoài, cửa lớn đóng lại ngay sau đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận