Nghe Nói Giáo Chủ Muốn Xưng Bá Võ Lâm


Mùa trà ở Giang Nam.
Lô Long Tỉnh đầu tiên trước thời nhà Minh đã bắt đầu được hái vào khoảng thời gian này.
Tạ Hoài Phong đứng ở bờ sông một lát, Giang Nam về đêm cá sẽ không còn bơi trên sông như ban ngày nữa, hai chiếc thuyền hoa nối lại với nhau, tiếng đàn ca bay bổng theo gió sông vào bờ.
Trong đó có một con thuyền rất chói mắt, thuyền hoa bên cạnh so với nó tựa chim sẻ thấy chim ưng.

Kiến trúc thượng tầng cao hai tầng, đèn đuốc sáng trưng, trên dưới điểm xuyết đèn lồng chạm khắc tinh xảo, chiếu sáng một mảnh mặt sông u tối, một vài kỹ nữ duyên dáng trên boong nhảy múa cùng tiếng hát thê lương réo rắt.
Một nữ tử trông như thị nữ đứng ở đầu thuyền, cầm đèn lồng hoa sen tạo hình tinh xảo, nàng liếc mắt một cái liền thấy Tạ Hoài Phong bèn hành lễ từ xa.

Thân hình Tạ Hoài Phong nhoáng lên, những người đứng bên cạnh hắn ngắm cảnh vẫn chưa thấy gì thì người khác đã nhìn thấy hắn đáp xuống đầu thuyền cách mấy chục mét.
Một nửa tiểu hài tử đứng ở bờ sông cầm hồ lô ngào đường trong tay, chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, chỉ về phía Tạ Hoài Phong lúng búng kêu to, “Thần tiên! Thần tiên!”
Tạ Hoài Phong đáp xuống thuyền, một công tử tuấn lãng như thế trên thuyền hoa đáng ra phải được tiếp đón nhiệt tình nhưng thị nữ kia không biết thân phận ra sao mà người xung quanh đều là rất cung kính, ngay cả Tạ Hoài Phong cũng thi lễ với nàng.
Thị nữ cầm đèn hoa sen cung kính gọi một tiếng “Tứ gia”, nàng cúi mặt, không dám nhìn Tạ Hoài Phong một cái, xoay người dẫn đường lên lầu hai.
Lầu hai không náo nhiệt như lầu một.

Trong phòng lầu một thổi kèn đàn hát mỹ nhân vờn quanh còn lầu hai thì từng người ở một phòng, có những người sợ quá yên ắng nên mở hé cửa nghe hát cũng đóng chặt cửa.

Thị nữ dừng lại trước cánh cửa sâu nhất, xoay người hành lễ với Tạ Hoài Phong sau đó mới giơ tay gõ vào cánh cửa đang đóng chặt, nhẹ giọng nói: “Cô nương, Tứ gia tới rồi.”
Dứt lời không đợi người bên trong cánh cửa lên tiếng đã lui xuống.
Tạ Hoài Phong đẩy cửa vào, ngửi thấy mùi Minh Tiền Long Tỉnh đầu tiên.
Nhắc đến Long Tỉnh, thứ trà ngon nhất nhất định là trà xuân, Long Tỉnh mùa xuân vị không đắng chút nào, là loại trà thuần khiết êm dịu.


Bên cạnh đó, trà xuân ngon nhất là Long Tỉnh trước thời nhà Minh.

Ở thời đó có thể lấy Minh Tiền Long Tỉnh ra đãi khách thì cũng không phải là nhân vật bình thường, bao nhiêu người muốn uống thử một ngụm, có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được một sợi, chỉ có thể uống trà trần cho đỡ thèm.
Nữ nhân bưng ấm trà, bởi vì tư thế châm trà nên để lộ cổ tay trắng nõn thon dài.
Tạ Hoài Phong cũng không khách khí, không chào hỏi, chỉ đi tới uống trà, mở miệng nói: “Minh Tiền Long Tỉnh, trà mới?”
Nữ nhân có một đôi mắt đào hoa, mang theo chút bất đắc dĩ cùng oán trách, “Tứ gia, mấy ngày không gặp, trong mắt ngài chỉ có Long Tỉnh thôi sao?”
Tạ Hoài Phong giỏi nhất là việc dỗ dành, nhanh chóng sửa miệng, “Liễu gia chủ đương nhiên so với trà còn thơm hơn.”
Liễu Mạn Hương biết hắn đối với ai cũng như thế nhưng vẫn cam tâm tình nguyện cho đây là một lời âu yếm, môi mỏng cong lên, “Tứ gia chỉ thích giễu cợt ta.”
“Linh Lung nhờ ta chuyển lời, nói loại sáp thơm lần trước tỷ cho nàng quá bóng, nhưng hiệu quả giấc ngủ thì quá kinh ngạc.”
“Lần sau sẽ phối lại tặng nàng.”
“Vừa lúc có một chuyện muốn lĩnh giáo tỷ.” Tạ Hoài Phong rốt cuộc cũng buông được chén trà, chuyển sang vẻ mặt đứng đắn, “Liễu gia chủ có biết gì về hàn độc không?”
Liễu Mạn Hương rót đầy ấm trà, không hề cảm thấy tiếc cho lá trà mà mình đã bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được, “Cần rất nhiều nhân lực và tiền để luyện loại cổ này, hài đồng khi trúng cổ này tuổi thọ chỉ tới mười sáu, không thuốc nào chữa được.”
“Nhiều thập kỷ trước nó được sử dụng trong Ma giáo để trừng phạt những kẻ phản bội để không lưu lại hậu họa, nhưng đại giới quá cao, sau đó cũng dần thất truyền trong giang hồ.

Tại sao Tứ gia lại hỏi cái này?”
Tạ Hoài Phong vuốt cằm suy tư một lát, trầm giọng hỏi, “Không có khả năng sống hơn mười sáu tuổi?”
Liễu Mạn Hương sửng sốt, mi mỏng hơi nhíu lại, “Cũng không phải không có khả năng, nhưng nếu muốn ta nói rõ nguyên nhân, ta chỉ có thể nói là không chắc chắn.”
Tạ Hoài Phong hiểu rõ, lại hỏi, “Tỷ có thể giải không?”
Liễu Mạn Hương trợn mắt, cho dù nàng hao hết tâm tư cũng muốn giúp đỡ Tạ Hoài Phong, nhưng cái này...nàng cười khổ lắc đầu, “Không biết giải.”
Tạ Hoài Phong gật đầu, nhưng không hiện ra thần sắc thất vọng.
“Tứ gia có bằng hữu bị trúng hàn độc sao?”

“Mấy ngày gần đây gặp được một người thú vị.” Tạ Hoài Phong nhớ tới đôi mắt của Úc Trì, tuy rằng nửa khuôn mặt y đều giấu sau mặt nạ, nhưng đôi mắt kia lại không giống người chỉ sống không đến cuối năm.
“Thú vị?” Liễu Mạn Hương nhẹ nhàng nói, che giấu chua xót trong lòng.
Tạ Hoài Phong tránh không đáp, đổi đề tài, “Hương tỷ vẫn chưa đến Lạc Nhật sơn trang sao?”
“Ta đến làm gì.”
Liễu Mạn Hương nói ra bốn chữ với giọng điệu hơi khó nghe khiến Tạ Hoài Phong bất đắc dĩ cười.
Nàng nói điều này một cách kỳ lạ, Liễu Mạn Hương là ai? Chính là gia chủ của Liễu gia của một trong năm đại gia tộc.

Lại nói tiếp, hiện giờ giang hồ bất ổn, minh chủ Võ lâm tiền nhiệm thoái vị đã mười mấy năm, năm đại gia tộc tuy mặt ngoài hòa khí nhưng thật ra đều có tâm tư.

Nhưng trong đó thân thiết nhất là Tạ gia với Liễu gia.
Chỉ vì tám năm trước Liễu Mạn Hương được Tạ Hoài Phong cứu từ một cái tửu lầu.
Tám năm trước Tạ Hoài Phong mười sáu tuổi, đang lúc khí phách hăng hái của một thiếu niên mới bước vào giang hồ, còn là một thiếu gia, người khác lang bạt giang hồ hẳn sẽ phải chịu rất nhiều gian khổ, chỉ có hắn là được ăn ở tửu lầu tốt nhất, ở căn phòng tốt nhất.

Khi đó Liễu Mạn Hương bị cha nàng bán cho tửu lầu làm giúp việc, một cô nương phải làm những công việc mệt nhất bẩn nhất, lão bản tửu lầu còn động một chút là đánh chửi.
Tạ Hoài Phong không nhìn được một cô nương phải chịu loại khổ cực này, vứt một thỏi bạc ra mua Liễu Mạn Hương.
Không những như thế, Tạ Hoài Phong còn móc ra một thỏi bạc rồi bảo nàng tự mình lang bạt.

Nữ nhi thì đã sao, có bản lĩnh mới không bị người khác bắt nạt.
Liễu Mạn Hương nhớ thật kỹ những lời này, quỳ xuống dập đầu với tiểu ân nhân nhỏ hơn nàng nàng ba tuổi, nhận bạc xoay người rời đi.
Thẳng đến ba năm trước nàng trở về Giang Nam, phát triển thế lực của mình.
Với mối quan hệ như thế thì tại sao Liễu Mạn Hương lại nói thế?

“Hương tỷ không phải là người không màng đại cục như vậy.” Tạ Hoài Phong nói một câu như vậy.
Liễu Mạn Hương chịu không được điệu bộ này của Tạ Hoài Phong, người này nhìn phong lưu nhưng thật ra đối với ai cũng đều vô tình.
Thời điểm Liễu Mạn Hương trở về Giang Nam đã có một thân bản lĩnh, nàng vốn định trực tiếp vào Tạ gia đi theo Tạ Hoài Phong nhưng lại cảm thấy giang hồ không đầu không đuôi, các phe phái thế lực phân tranh, nếu như có thể tự thành lập một môn phái để trợ giúp Tạ Hoài Phong thì sẽ hữu ích hơn.
Tạ Hoài Phong nhận được thư cảm ơn đã trực tiếp tặng nàng hai nơi làm sản nghiệp.

Nếu như không có hai nơi này, Liễu gia đã không thể trong mấy năm ngắn ngủn trở thành một trong năm đại gia tộc.

Liễu Mạn Hương đối với Tạ Hoài Phong từ báo ân chuyển thành có tình ý, thử nghĩ một người đang tuyệt vọng lại được một công tử phong lưu năm lần bảy cứu giúp, người nọ lại không coi nàng như một món đồ mà lại coi nàng là một con người chân chính.
Tình cảm dạt dào của Liễu Mạn Hương đối với Tạ Hoài Phong có thể lưu truyền thành mấy thoại bản, nhưng Tạ Hoài Phong lại tỏ ra rất bình thường, cười với nàng, đối xử tốt với nàng, gọi nàng một tiếng “Hương tỷ”, nói một câu “Hương tỷ không phải là người không màng đại cục như vậy”, có phong lưu công tử nào sẽ gọi một mỹ nhân quyến rũ như vậy một tiếng tỷ không?
Liễu Mạn Hương xác thật không phải là người không màng đại cục, nhưng đại cục của nàng tên là Tạ Hoài Phong.
“Tứ gia.” Liễu Mạn Hương cũng thu lại nụ cười trên mặt, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Tứ gia đối với ta ân trọng như núi, ta cũng vẫn luôn coi Tạ gia là nhà của mình, chỉ cần ngài nói một câu thì tất cả mọi người ở Liễu gia sẽ vì tứ gia vào sinh ra tử, nhưng Mạn Hương vẫn muốn nói một câu đi quá giới hạn.”
“Tứ gia, hầu hết khách thuê ở Giang Nam đều là thuê vào tháng 5, năm trước cũng đều là Tạ Tam gia đến Giang Nam vào tháng 5.

Lần này là để kịp tiệc mừng thọ của lão gia tử, tại sao trang chủ lại phái ngài tới Giang Nam? Tạ gia phát thiệp mời quần hùng thế sao ngài lại không ở lại đó, chẳng phải là khiến người ta chê cười hay sao? Nếu Tứ gia ở lại tiệc mừng thọ, Liễu Mạn Hương ta nhất định sẽ đến, còn nếu Tứ gia không ở đấy thì vì sao ta phải đi?”
Liễu Mạn Hương không nhìn được sắc mặt Tạ Hoài Phong đến tột cùng là tốt hay xấu, nàng nói những lời này với sự chân thành, dù đi quá giới hạn cũng phải nói.
Trong phòng treo ước chừng bốn cái đèn lồng, sáng như ban ngày.
Sau khi Liễu Mạn Hương nói xong, Tạ Hoài Phong giơ tay rót cho mình một chén trà.
Nước trà đã lạnh.
Liễu Mạn Hương tự biết đã đi quá giới hạn, trong lòng lo sợ bất an, sợ Tạ Hoài Phong cảm thấy nàng tự cao còn đi quản chuyện nhà hắn.

Nàng vội đổi sang thái độ bình tĩnh thư thái, vội vàng đứng lên, “Tứ gia, để ta gọi tiểu Như thay một ấm nước mới.”
Dứt lời nàng hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng, chẳng mấy chốc thị nữ vừa rồi mới dẫn Tạ Hoài Phong tới đây gõ cửa tiến vào, không cần Liễu Mạn Hương phân phó, khi nàng tiến vào trên tay đã cầm một bình trà nóng.

Ngoan ngoãn đổi ấm trà và lá trà, kia chính là loại trà Minh Tiền Long Tỉnh vô cùng khó tìm.
Cũng không biết có phải Tạ Hoài Phong bị thứ trà xa xỉ này lay động hay không.

Khuôn mặt hắn ẩn sau làn hơi nóng, nhàn nhạt nói, “Hương tỷ, lời hôm nay ta sẽ xem như chưa từng nghe qua.”
Liễu Mạn Hương âm thầm kinh hãi, cúi đầu nói "Vâng".
Tiếng Tạ Hoài Phong uống trà gần như bị át đi bởi tiếng tim đập của Liễu Mạn Hương, lúc này nàng mới phản ứng lại, một người ngoài như nàng đã hiểu, Tạ Hoài Phong thân là người Tạ gia thì sao lại không biết lý do trang chủ Lạc Nhật sơn trang Tạ Đường Phong lại để lão tứ Tạ gia rời khỏi tiệc mừng thọ, Tạ Đường Phong vì vị trí minh chủ Võ lâm này mà phải kiêng kị tứ đệ “Phong Lưu Kiếm” của mình.
Cần gì nàng lắm miệng đề cập một câu như vậy.

Uổng cho nàng mấy năm nay lẻ loi một mình phát triển sản nghiệp lớn như vậy, sau khi gặp gỡ Tạ Hoài Phong liền trở nên mất kiên nhẫn, thật sự không nên.
Liễu Mạn Hương vẫn luôn hối hận trong lòng bởi vì lần đi quá giới hạn này của mình.

Đối với Tạ Hoài Phong, nếu hắn nói coi như chưa từng nghe qua thì thật sự sẽ là chưa từng nghe qua.
Không chút khách khí uống hết ước chừng ba bình Long Tỉnh, hắn cười cảm ơn sự chịu chi của Liễu Mạn Hương, lại mang theo một túi sáp thơm Liễu Mạn Hương điều chế cho Linh Lung rồi mới cáo từ.
Lúc trở về đã không còn sớm, Tạ Hoài Phong cầm theo một túi sáp thơm định đưa cho Linh Lung, không ngờ tiểu nha đầu này hôm nay không biết vì sao lại ngủ sớm như vậy.
Hắn đành phải đem mấy thứ này về phòng trước, cửa phòng bên cạnh kêu cọt kẹt mở ra khi hắn vừa đứng ở cửa.
Úc Trì thò đầu ra dò xét, thấy hắn liền nháy mắt rụt về, sau đó cả người đứng ra, há miệng thở dốc, một lúc lâu mới nói một câu.
“Ngươi đã trở lại.”
Tạ Hoài Phong gật đầu, theo bản năng để đồ trong tay ra sau lưng.
Úc Trì nhìn chằm chằm thứ đồ trên tay hắn, khịt khịt mũi, không nói gì.
Tạ Hoài Phong bất đắc dĩ bị bắt, đưa ra cho y xem, “Nha đầu Linh Lung kia sao hôm nay lại ngủ sớm như vậy?”
“Cùng ta bàn luận nên có chút mệt mỏi.” Úc Trì đáp.
Tạ Hoài Phong nhướng mày, “Không khóc chứ?”
Úc Trì suy nghĩ trong chốc lát, “Nhường nàng.”
Tạ Hoài Phong bật cười, muốn nói ngươi khiến nàng phát hiện ra thì nàng mới khóc, đường đường chính chính thua nói không chừng sẽ không khóc, nhưng vẫn nhịn được chưa nói ra.
Hai đại nam nhân như bọn họ vẫn luôn đứng ở cửa phòng nói chuyện phiếm có chút không đẹp mắt, Tạ Hoài Phong gật đầu, “Vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Úc Trì nhìn sáp thơm trên tay hắn, “Ngươi đến gặp Liễu Mạn Hương?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận