Nghe Nói Nam Thần Bị Lưu Ban


"Mày mắng ai?" A Xương bỏ điếu thuốc trong tay xuống, giơ ngón giữa ra.

Mặc dù không dám liều lĩnh tiến lên nhưng vẫn phải có khí thế.
Vài người xung quanh trừng mắt nhìn anh như mấy con chó con xù lông.

Nhưng cũng không dám động tay chân trước.
Phùng Tùng Dương nhướng mày: "Tao đang mắng mày đấy."
Vừa nói anh vừa nắm chặt tay thành nắm đấm khiến các khớp xương kêu răng rắc, ra vẻ khiêu khích.
Mấy anh em thấy thế nhanh chóng ném điếu thuốc trên tay xuống đất, ra hiệu xông tới đánh anh một trận.
Du Thụ nhìn hai bên sắp đánh nhau, xoa xoa thái dương, khẽ thở dài.
"Đàn anh, em đau đầu."
Phùng Tùng Dương nghe xong, khuôn mặt tuấn tú đang tỏ ra hung dữ trong nháy mắt nhu hòa lại.
Anh đi tới trước mặt Du Thụ, trong mắt không giấu được sự lo lắng: "Vết thương lại đau sao?"
A Xương một giây sau cũng lập tức phản ứng lại, vừa rồi gã chỉ mải lo chửi loạn Phùng Tùng Dương.

Lúc này, gã ngước mắt lên, phát hiện miếng gạc sau gáy Du Thụ.

Sau đó kêu lên với vẻ kinh ngạc: "Thụ, mày bị thương à? Ai có thể làm khiến mày bị thương chứ? Là do thằng này đúng không?" rồi chỉ tay về phía Phùng Tùng Dương.
Cả nhóm anh em đứng đó cũng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Du Thụ phớt lờ sự ồn ào của A Xương, chỉ nâng cánh tay ra hiệu cho Phùng Tùng Dương đến.
Thấy hắn như vậy, Phùng Tùng Dương hiểu ý ngay.
Anh bước tới khoác tay hắn lên vai, cố nén một nụ cười nơi khóe miệng nói: "Ôi, bé đáng thương."
Du Thụ bị anh gọi đến suýt chút nữa đè cả người mình lên anh, ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta đi thôi."
"Đi nào." Phùng Tùng Dương cầm lấy ván trượt đang dựng một bên, chuẩn bị rời đi với Du Thụ.
Bọn người A Xương sững sờ tại chỗ trong chốc lát, nhìn thấy Phùng Tùng Dương cưng chiều Du Thụ, cằm của cả lũ rơi hết xuống đất.
Mối quan hệ của hai người này là sao vậy? Đây là câu hỏi mà bọn A Xương muốn hỏi nhất ngay lúc này.
Không chờ bọn A Xương hỏi, Phùng Tùng Dương với Du Thụ đã đi ra mất.
Một tay Du Thụ ôm Phùng Tông Dương, dựa vào người anh, mơ hồ có thể ngửi được mùi dầu gội đầu hương hoa cam từ phần tóc bên tai anh.

Trước đây khi Phùng Tùng Dương ôm hắn, mùi hương chỉ lướt qua chóp mũi hắn, nhưng bây giờ mùi thơm nhẹ nhàng đi cùng Phùng Tùng Dương truyền thẳng vào khoang mũi Du Thụ.
Hắn không khỏi nghiêng mắt nhìn về phía nhan sắc xinh đẹp không góc chết Phùng Tùng Dương, ánh đèn rực rỡ trên cao của trung tâm mua sắm chiếu vào làn da của anh, nhìn thấy được cả lông tơ xinh đẹp tinh tế.
"Đàn anh của em rất đẹp trai đúng không?" Phùng Tùng Dương hỏi.
Nghĩ đến vừa rồi Du Thụ chủ động gọi anh là đàn anh, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ.
Du Thụ buông Phùng Tùng Dương ra, chỗ cửa hàng người đến người đi, hai người kề vai sát cánh thân mật đã thu hút không ít sự chú ý.
"Em mà không đến thì anh lại muốn đánh nhau với đám đó hả?" Hắn không trả lời, còn hỏi ngược lại.
Phùng Tùng Dương dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn.

Du Thụ đi theo anh cũng dừng lại.
Vẻ mặt vui vẻ ban đầu của Phùng Tùng Dương đột nhiên thay đổi.
"Em sợ anh không thắng nổi sao?" Anh nói.
Du Thụ lắc đầu: "Em sợ anh bị thương."
Hắn đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo đã đóng vảy: "Lần sau không được như vậy."
Sự dịu dàng đột ngột này khiến Phùng Tùng Dương trở tay không kịp, anh hiếm khi tránh ánh mắt của Du Thụ, nói với giọng khàn khàn, "Anh biết rồi...."
Sau đó, lại thở dài.

Lúc này, anh thực sự muốn quên đi lời hứa với bà Phùng.
Du Thụ là một cái cây ngu ngốc khi chưa được khai sáng, chứ vừa mở khóa cái là thả thính cực mượt.
Vẫn là cái kiểu đó, cao thủ tình trường mưa dầm thấm lâu.

Trước đó đánh giá thấp hắn rồi.
Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, nguyên một tầng là nhà hàng.

Vừa rồi, Trần Vận gửi tin nhắn cho Du Thụ và Phùng Tùng Dương, gửi cho tên với vị trí nhà hàng.
Hai người cũng không nghĩ nhiều, một trước một sau đi vào nhà hàng.

Thấy hai người đến, Trần Vận lập tức nhường ghế đôi bên ngoài, còn cậu, Lý Mậu Dương và Vu Toàn Khoa ngồi chen chúc trên chiếc ghế đôi bên trong.
Bàn tám người trong nhà hàng đã hết sạch, chỉ còn bàn bốn người.

Thế là nam nữ phải chia bàn.
Trần Vận nói: "Bọn tao đã chọn xong món rồi, mày chọn món mày thích đi.

Hôm nay có tôm hùm với thịt bò Wagyu nướng, nhưng mà phải xếp hàng, với mỗi người được lấy một phần thôi."
Sau đó, cậu chỉ vào hàng dài phía trước: "Lý Mậu Dương với Vu Toàn Khoa vừa qua rồi."
Dụ Thụ liếc nhìn đống đồ ăn chất đầy trên bàn, quay đầu hỏi Phùng Tùng Dương: "Anh muốn ăn gì?"
Phùng Tùng Dương hiếm khi ăn buffet vì anh nghĩ đồ ăn ở quán buffet trông không được tươi lắm.

Nhưng anh không muốn khiến Du Thụ mất hứng, thế nên nói: "Em ăn gì thì lấy cho anh như thế."
"Có kiêng gì không?" Du Thụ lại hỏi.
"Không ăn rau cần."
Sau khi Du Thụ đi, Phùng Tùng Dương mở điện thoại ra nhìn xem.

Đúng 12h trưa, soạn một đoạn tin nhắn, báo cáo bà Phùng lịch trình.
Vừa bấm nút gửi đi, Trần Vận đột nhiên buôn chuyện hỏi: "Đàn anh, lúc trước anh đưa thư khiêu chiến cho Du Thụ trước cổng trường là sao vậy?"
Phùng Tùng Dương đặt điện thoại lên bàn nhìn cậu.

Chỉ thấy khuôn mặt hiếu kì của Trần Vận: "Chuyện đó chấn động hơn một nửa Tứ Trung đấy anh."
Phùng Tùng Dương chống cằm trên bàn, không trực tiếp trả lời Trần Vận mà hỏi lại: "Mấy đứa biết Du Thụ từ khi nào?"
Trần Vận có chút không hiểu anh hỏi vấn đề này là có ý gì, nhưng vẫn là trả lời: "Từ cấp ba ạ."
Lại thêm một câu: "Nhưng mà lớp trưởng, Tư Đồ Viên Viên là học cùng cấp hai với Du Thụ."
Phùng Tùng Dương hiểu ra: "Ồ, khó trách, đàn em thích thầm Du Thụ nhỉ?"
"Đàn anh cũng nhìn ra sao?"
Trần Vận như bị bật công tắc buôn chuyện, cậu vội vàng đến bên Phùng Tùng Dương thì thầm: "Em nghe Vu Lộ nói Tư Mã Viên Viên thích Du Thụ khi cậu ấy còn học trung học cơ, nhưng cậu ấy không dám thổ lộ."
"Sợ Du Thụ từ chối sao?" Phùng Tùng Dương cầm cái nĩa bên cạnh, xiên một miếng thanh long đỏ, đưa lên miệng cắn một miếng.
"Ừ, Du Thụ lạnh lùng lắm, yêu nó chán chết." Trần Vận nói, "Em thấy con gái bây giờ tục quá, toàn yêu bằng mắt."
Phùng Tùng Dương ăn thanh long mỉm cười: "Thật không? Em nghĩ anh có tục không?"
"Đàn anh có phải con gái đâu." Trần Vận nhìn thấy nụ cười của Phùng Tùng Dương, không nhịn được cười.
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của Trần Vận, Phùng Tùng Dương chống cằm nghĩ, "Nhưng anh cũng thích mặt của Du Thụ lắm."
Lúc này, Du Thụ bưng hai khay đầy thức ăn trở lại bàn ăn.
Nhìn thấy Trần Vận ngồi ở chỗ của mình, hắn cau mày nói: "Đi ra."
Trần Vận ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Du Thụ, ngay lập tức nhảy khỏi chỗ đang ngồi, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
"Đi nhanh thế? Không xếp hàng đi lấy tôm hùm à?"
Du Thụ đặt đĩa thức ăn trước mặt Phùng Tùng Dương, an vị ở bên cạnh anh: "Nhiều người quá, tao lười xếp hàng."
"Ờ ha, mày thì làm gì có đam mê theo đuổi đồ ăn đâu."
Trần Vận nhìn đĩa thức ăn trước mặt, rồi nhìn đĩa của Phùng Tùng Dương, cơ bản toàn là đồ ăn bình thường hay ăn.
Du Thụ xem thường, nghiêng đầu nhìn về phía Phùng Tùng Dương: "Em thấy hải sản không tươi lắm nên lấy mấy món này, anh có muốn ăn gì khác không?"
"Thanh long ăn được nha." Phùng Tùng Dương cười nói, miệng nhai thanh long cũng không dừng lại.
Đồ ăn ở đây tuy ở mức trung bình nhưng trái cây là mới cắt, khá ngọt.
Thấy môi anh dính nước đỏ, Du Thụ tiện tay lấy khăn giấy bên cạnh bàn ra, định lau cho anh.
Trần Vận ở phía đối diện đột nhiên nói: "Đàn anh, vấn đề vừa rồi anh còn chưa trả lời em."
"Có vấn đề gì sao?" Du Thụ không vui.
Phùng Tùng Dương lấy khăn giấy trong tay, lau miệng nói: "Em ấy hỏi anh sao lại tìm em đánh nhau.

Không thì em trả lời nhé?"
Du Thụ nhìn về phía Trần Vận, Trần Vận sắp chết vì tò mò mất.
Hắn chỉ nhàn nhạt đáp: "Anh ấy muốn đánh tao thì cần có lý do à?"
"..." Trần Vận không nghĩ tới đáp án này, trả lời mà cứ như hỏi lại người ta ấy nhỉ?
Phùng Tùng Dương cười: "Trần Vận nói đúng, em thật nhạt nhẽo."
Ngay lúc họ đang trò chuyện, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng động chói tai, có giọng nói vang ra giống hệt giọng Lý Mậu Dương.

Ba người ngẩng đầu nhìn thì thấy có rất nhiều người đang tụ tập xung quanh để xem cuộc vui.

Trần Vận lập tức nói: "Đó không phải là bàn mấy bạn gái sao? Có chuyện gì vậy?"
Cậu lập tức đứng dậy chạy qua.
Du Thụ và Phùng Tùng Dương cũng đứng dậy, nhưng Phùng Tùng Dương còn chưa đi đến, Du Thụ đã nắm lấy cánh tay anh nhắc nhở: "Qua đó thì được nhưng không được đánh nhau."
Phùng Tùng Dương nhướng mày: "Còn phải xem tình huống."
"Phùng Tùng Dương." Du Thụ cau mày.
"Gọi đàn anh." Phùng Tùng Dương được một bước lại muốn tiến thêm một thước.
Du Thụ thở dài: "...Đàn anh."
Phùng Tùng Dương nhân cơ hội móc ngón tay út của Du Thụ: "Thành giao."
Khi hai người chen vào trong đám đông thì nhìn thấy Lý Mậu Dương và một thanh niên đang lăn lộn trên mặt đất, xung quanh có mấy người nhốn nháo hết lên, mấy cô gái sợ tới mức tái mét mặt, hét lớn.
Trần Vận muốn tiến lên can, nhưng cậu không xông vào can nổi.
Không còn cách nào khác đành hét lên: "ĐỪNG ĐÁNH NỮA!"
Nhưng cũng bị âm thanh xung quanh lấn át, căn bản không đến tai được hai người đang đánh hăng kia.

Huống chi hai người kia đã đánh đến mức không ai chen vào được.
Lúc nhìn thấy người đang đánh nhau với Lý Mậu Dương, Phùng Tùng Dương mới hiểu tại sao Du Thụ lại bắt anh hứa với hắn.

Hóa ra lại là tên A Xương, đúng là không dứt ra được mà.

Nhưng tại sao A Xương lại đánh nhau với Lý Mậu Dương?
Phùng Tùng Dương khoanh tay, hứng thú nhìn cả hai đấm nhau.
Lúc này Tư Mã Viên Viên nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy tới.
Đôi mắt hạnh nhân ngấn lệ, cô cầu xin sự giúp đỡ của Du Thụ, "Du Thụ, bảo họ đừng đánh nhau nữa."
Vu Lộ cũng đi tới giải thích: "A Xương với những người khác vừa rồi đột nhiên đến bàn của tớ, nói rằng muốn mời Viên Viên đi xem phim nhưng Viên Viên không muốn đi, thế là cậu ta cứ làm phiền.

Lý Mậu Dương định tới giải vây, ai ngờ A Xương đập tan đĩa thức ăn nên cả hai xông vào đánh nhau."
Lại nói: "Mau khuyên đi, hai người đó sẽ nghe cậu."
Dù sao Du Thụ cũng từng là đại ca Tam Trung.
Du Thụ vừa định tiến lên ngăn cản, Phùng Tùng Dương lập tức nắm lấy cánh tay của hắn, nói: "Bảo vệ đến rồi."
Quả nhiên, bốn năm bảo vệ mặc đồng phục đen đã xông vào đám đông, trực tiếp chế phục Lý Mậu Dương với A Xương.
May thay, Du Thụ không tham gia, nếu không sẽ có nhiều hơn hai người đang ngồi xổm trong sảnh của đồn ảnh sát.

Vì là trẻ vị thành niên gây sự cho nên cảnh sát yêu cầu phải có cha mẹ đến ký giấy cam kết rồi mới thả đi.
Kết quả là buổi gặp mặt giao lưu cuối tuần đã phải kết thúc trong vội vàng.
Trước hết, Trần Vận bảo Vu Toàn Khoa đưa với mấy bạn nữ về nhà, cậu với Du Thụ và Phùng Tùng Dương thì ngồi ở lan can bên ngoài sở cảnh sát chờ mẹ Lý Mậu Dương đến vớt người về.
Đống anh em của A Xương thấy có người bị bắt thì đã chuồn mất dạng.
Chưa đến mười phút, bọn họ đã thấy một người phụ nữ trung niên tròn trịa giận dữ bước vào đồn cảnh sát mà không thèm nói một tiếng.
Phùng Tùng Dương nhìn bóng lưng mập mạp đầy tức giận của bà, hỏi: "Đó là mẹ Lý Mậu Dương đúng không?"
"Em không thấy rõ mặt, nhưng từ xa cũng thấy sát khí rồi, chắc là vậy đó." Trần Vận trả lời.
Quả nhiên, năm phút sau, Lý Mậu Dương bị mẹ xách tai ra khỏi đồn cảnh sát, van xin tha thứ: "Mẹ, mẹ, con chỉ là đi giúp các bạn nữ trong lớp thôi, con không dám đâu.

Con hứa lần sau không dám!"
"Còn anh hùng cứu mỹ nhân?" Mẹ Lý Mậu Dương đạp lên mông cậu chàng: "Tao thấy mày y như con gấu, cái gì người ta không làm thì mày làm cho bằng sạch!"

Vừa nói, bà vừa chỉ vào ba người đang ngồi một loạt trên lan can.
"Bọn nó là do không có cơ hội thôi." Lý Mậu Dương ngụy biện.
Mẹ cậu tức giận đến mức đá cậu một lần nữa.
Phùng Tùng Dương cố nín cười, nói bên tai Du Thụ: "Mẹ của Lý Mậu Dương là nữ trung hào kiệt đó, ra tay đã nhanh lại còn hiểm."
Du Thụ ho nhẹ một tiếng, ra hiệu anh nhỏ giọng lại.

Nhưng lời nói đó vẫn lọt vào tai mẹ Lý Mậu Dương.
Bà vẫn xách tai Lý Mậu Dương, nhìn về phía bọn họ, chỉ vào Phùng Tông Dương hỏi: "Thằng bé này, học cùng lớp với con bác à? Sao chưa từng gặp qua?"
Rốt cuộc là một người đẹp trai như vậy, bà phải nhớ ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ.

Giống như Du Thụ bên cạnh, nhưng thành tích kém quá, trong thì ngon nhưng không dùng được.
Thầy bà hỏi, Phùng Tùng Dương đứng dậy lịch sự giới thiệu bản thân: "Con chào dì Dương, con là Phùng Tùng Dương, mới chuyển đến lớp 11-2 năm nay."
"Phùng Tùng Dương?" Cái tên này nghe quen quen.
Lý Mậu Dương ngay lập tức nói: "Mẹ, anh ta là tên bị đúp lớp.

Trước học ở 12-1."
Ban đầu cậu ta còn nghĩ rằng mẹ sẽ ghét Phùng Tùng Dương như ghét cậu chứ.
Ai ngờ, mẹ cậu nhìn chằm chằm vào Phùng Tùng Dương như thể bà đã phát hiện ra một kho báu: "Bác nhớ rồi, không phải con là đứa bé lần nào đi họp phụ huynh cũng được tuyên dương đứng nhất ở bảng vàng sao? Thành tích tốt vậy sao lại học lại thế?"
Sự thay đổi của dì Dương khiến mọi người có mặt ở đó kinh ngạc, đặc biệt là Lý Mậu Dương, sao cậu không biết mẹ mình có xem bảng vàng lớp mười hai chứ?
Phùng Tùng Dương cũng không ngờ tới, chỉ giải thích: "Vì lý do sức khỏe nên con nghỉ học nửa năm."
"Dù vậy cũng đường học lại chứ." Dì Dương tỏ vẻ tiếc nuối.
Phùng Tùng Dương cười nói: "Việc học của con cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, học lại là muốn củng cố lại kiến thức ạ."
Dì Dương nghe xong lấy tay vỗ vào đầu Lý Mậu Dương: "Nhìn anh đi, học giỏi lại còn khiêm tốn".
Lại chỉ vào Du Thụ và Trần Vận đang ngồi ở phía sau, "Từ giờ trở đi, đừng giao du với mấy đứa học kém này nữa, nói chuyện học hành nhiều hơn với anh Phùng đi!"
"....Dì ơi, thành tích của con cũng tầm trung mà." Trần Vận không nhịn được cắt ngang, học kém là Du Thụ.
Nhưng dì Dương làm như không nghe thấy, dì trực tiếp nói lời tạm biệt với Phùng Tùng Dương, sau đó kéo cổ áo Lý Mậu Dương về.
Trần Vận nhìn người đi, lập tức thở dài: "Nó mà để mẹ biết hai ngày trước còn chặn đàn anh ở trong nhà vệ sinh gây rắc rối thì mẹ nó lột da nó ra."
Sau đó đứng dậy cảm ơn Phùng Tùng Dương rồi về nhà.
Du Thụ nhảy khỏi lan can, đến bên cạnh Phùng Tùng Dương nghe anh nói: "Trần Vận lễ phép quá, em ấy thật sự coi Lý Mậu Dương là anh em đó."
"Hâm mộ sao?" Du Thụ nói.
Phùng Tùng Dương quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đen sáng như sao của hắn, cười nói: "Sao lại phải hâm mộ, anh không phải là có em sao?"
Lúc này Dụ Thụ rất muốn ôm eo Phùng Tùng Dương, nhưng hai người vẫn đang đứng trước cổng đồn cảnh sát.
Không còn cách nào khác đành đánh lạc hướng bằng cách tán gẫu: "Bây giờ anh về à?"
Phùng Tùng Dương nói, "Anh chờ ông Vương với em nhé?"
Du Thụ sửng sốt: "Làm sao anh biết?"
Phùng Tùng Dương đạp lên tấm ván trượt, dựa vào lan can, xoay tròn tấm ván dưới chân rồi nhảy lên.
Vừa mân mê chiếc ván trượt dưới chân, anh vừa nói: "Hồi trước có tới nhà ông Vương nghe ngóng chuyện cấp hai của em.

Nghe ông bảo, trong nhà A Xương chỉ còn bà, bố mẹ mất rồi, thật đáng thương."
"Anh đoán được là em sẽ bảo ông đến đón cậu ấy?" Du Thụ hỏi.
"Bởi vì gương mặt em lạnh lùng nhưng trái tim em lương thiện chứ sao." Phùng Tùng Dương mỉm cười, đứng trên ván trượt, anh dùng ngón tay chọc vào trái tim của Du Thụ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận