Nghe Nói Ngươi Muốn Cưới Ta FULL


Bài trí trong phòng khách không có gì thay đổi nhưng mà thoảng thoảng mùi mốc vì lâu ngày chưa được thông gió nên hơi có chút khó ngửi.

Cho nên khi Bạch Vi vừa về nhà đã mở hết tất cả cửa sổ ra, trước khi ra khỏi nhà còn quên mất chuyện này nữa đúng là óc heo mà.

Bạch Vi nhìn Dương Đồng đứng phía sau mình cảm thấy may mắn ghê vì mình đã treo búp bê cầu nắng trong phòng ngủ lỡ để Dương Đồng nhìn thấy còn phải kím cớ dấu diếm.

Nàng rũ xuống lông mi hiện lên ý cười thiển nhiên, đột nhiên bị gió thổi lay vài sợi tóc khiến nàng mơ hồ.

Lúc trước kia còn học cao trung Dương Đồng đã có lần được vào nhà Bạch Vi hiện tại không có gì mất tự nhiên hết.

Nàng để túi hàng xuống nhìn quanh bốn phía phát hiện so với ngày hôm qua phòng khách đã có nhiều vật trang trí hơn không còn thấy lạnh lẽo nữa mà càng cảm thấy ấm áp có hơi thở của gia đình.

"Cậu cứ tự nhiên ngồi đi."
Bạch Vi nhìn chăm chú Dương Đồng.

Dương Đồng mỉm cười gật gật đầu không chút ngượng ngùng mà ngồi rất gần chỗ Bạch Vi.

"Cậu mua nhiều đồ quá, định nấu cơm ở nhà sao?"
Bạch Vi cũng ngồi xuống, liếc mắt, "Nếu không nấu ở nhà thì nấu ở đâu?" Bạch Vi cảm thấy Dương Đồng hỏi câu này giống như mưu đồ gì đó chờ nàng trả lời.

"He he vậy là tớ có thể ở lại đây cọ cơm rồi."
Quả nhiên, Bạch Vi lại lần nữa đoán đúng tâm tư Dương Đồng.

Bạch Vi nhịn không được nở nụ cười: "Nếu cậu muốn ở đây ăn cơm thì chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn thôi.

Bởi vì tớ chỉ mua có 1 bộ chén đũa nếu cậu không phiền thì đợi chút thử tay nghề của tớ."
Dương Đồng không nghĩ đến bản thân mất mặt trước Bạch Vi một lần nữa đem hình tượng bản thân đập tan tành.

Trước cao trung cũng đã mất mặt hiện tại còn mất mặt hơn, nàng không còn mặt mũi nào nhìn BẠch Vi nữa.

Cho nên, Dương Đồng vội vàng nói: "Thôi hôm nay chúng ta cứ ra ngoài ăn đi tớ biết một tiệm cơm ăn không tồi."
Bạch Vi nghiêng mình đặt tay lên tay vịn cong môi nhướng mày mang theo tiếng nói nhu hòa nhẹ giọng nói: "Dương Đồng, tớ đột nhiên muốn hỏi cậu một việc."
Nàng biểu tình có vài phần nghiêm túc, Dương Đồng lập tức ngồi thẳng sống lưng tỏ ra đứng đắn "Cậu hỏi đi."
"Cậu hiện tại là giáo viên thể dục đúng không?" Bạch Vi có thể biết được việc này vẫn là do gián điệp hạng bét Chu Bảo Trân.

Có một đoạn thời gian Chu Bảo Trân luôn luôn nói về Dương Đồng nếu không phải sớm biết nàng có người trong lòng mình còn hiểu lầm Chu Bảo Trân có phải hay không yêu thầm Dương Đồng.

Thật sự là biết gì đều nói ra hết, không nửa lời dấu diếm.

Dương Đồng sửng sốt sắc mặt mang theo một mạt kinh ngạc, ngay sau đó nghiền ngẫm cười nói: " Thì ra cậu để ý tớ đến vậy, còn biết được công việc của tớ nữa?" Dương Đồng trong lòng bay bổng.

Bạch Vi bất đắc dĩ nhíu mày: "Không phải hồi học cao trung cậu nói muốn trở thành giáo viên thể dục mà?"
"Bởi vì vậy?" Dương Đồng bẹp miệng bất mãn vừa mới còn mừng thầm tâm tình lập tức tan thành mây khói.

"Đúng vậy, chính là như vậy.

Xem ra là tớ đoán đúng rồi cậu thật sự trở thành giáo viên thể dục." Bạch Vi ý vị thâm trường mà cong cong đôi mắt.

Dương Đồng thất bại cực kỳ lập tức trở nên uể oải ỉu xìu,: "Tớ hiện tại là giáo viên thể dục cũng là ở trường ba tớ đang dạy, chính trường cũ của bọn mình."
Đắc chí cũng không được vả mặt tới cũng thật nhanh.

Bạch Vi sờ cằm kéo dài âm thanhchậm rãi gật đầu: "Thanh Thụ a, trường học trọng điểm tại Loan Thành đúng là không tồi."
"Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò....!là trường trọng điểm đi nữa thì đám nhóc kia vẫn phá phách như thường thôi." Dương Đồng vừa nhớ đến đám học sinh kia liền bĩu bĩu môi.

"Tự dưng không có việc gì sao cậu lại hỏi chuyện này?"
Bạch Vi nghe được đáp án mình mong muốn cười ra thành tiếng đáp: "Không có gì bạn bè với nhau tớ không được hỏi thăm công việc của cậu hửm?"
"Nào dám a, cậu muốn biết gì nữa cứ hỏi đi." Dương Đồng chân cũng dài ngồi trên ghế sô pha bị bàn trà ép đến ê cả chân đành phải xê dịch mông muốn để chân lên ghế luôn.

Nhìn loạt hành động khiến Bạch Vi câm nín.

Nàng duỗi tay đẩy bàn trà ra thành công đạt được ảnh mắt cảm kích của Dương Đồng.

"Không cần câu nệ đâu muốn làm gì thì làm đi."
Dương Đồng chớp chớp mắt, nghĩ thầm: Tớ muốn hôn cậu, cũng có thể làm sao?
Bạch Vi như tâm linh tưng thông nhướng mày: "Đừng nghĩ, không thể."
Xem nàng như vậy, biết ngay Dương Đồng sắp nói những thứ không hay.

"Hứ."
"Em gái họ của cậu đâu? Lúc trước kia học cao trung hai người Tiêu không rời Mạnh bây giờ cũng là giác viên chung trường à." Bạch Vi đứng lên đi đến chỗ túi hàng cong lưng cầm hai chai Coca.

( chỗ này viết là " phát tiểu " mình cũng chả hiểu dịch thì không ra nên mình để em gái họ vậy, bạn nào biết nói để mình sửa ngay nha cảm ơn)
Từ hướng Dương Đồng nhìn tới vừa lúc có thể nhìn đến áo sơ mi do khom lưng mà rát lên một chút lộ ra phần phía sau eo trắng nõn.

Eo Bạch Vi rất nhỏ, Dương Đồng âm thầm khoa tay múa chân chắc là chỉ cần một vòng tay của mình thôi cũng ôm hết vòng eo kia.

Rõ ràng là một cô gái nhỏ nhắn mềm mại không biết nàng như thế nào một mình một người ở nước ngoài sinh sống tận mấy năm.

Chắc chắn là rất vất vả...!
"Sao lại không nói gì? Này, cho cậu." Bạch Vi xoay người lại lần nữa ngồi trên sô pha.

Dương Đồng vừa mới vươn tay vội vàng thu về thất thần hỏi: "Cậu nói cái gì?"
"Tớ hỏi cậu và em gái họ kia làm chung chỗ à?" Bạch Vi cảm thấy tính tính hòa ái này của mình chính là chuẩn bị cho Dương Đồng.

Nàng không dấu vết mà bĩu môi lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Dương Đồng theo thói quen mở nắp Coca cho Bạch Vi tuy rằng có điểm buồn bực sao Bạch Vi lại hỏi về Điền Điềm, bất quá Dương Đồng vẫn thực thuận theo trả lời: "Cậu ấy? Điền Điềm sau khi tốt nghiệp đại học sau đó thì đến ở cùng bạn trai tại Thượng Hải, ngày lễ ngày tết mới có thể trở về Loan Thành một chuyến.

Hơn nữa cậu ấy học đại học y sao có thể làm giáo viên được."
Bạch Vi đôi mắt như hiểu ra, thì ra......!Điền Điềm đã có bạn trai rồi.

Bạch Vi đột nhiên cả vành tai hồng lên, đỏ ửng trực tiếp lan tới gương mặt xem ra mình lúc nãy nghe những lời kia từ Quách Mỹ Đồng đã gây ra hiểu lầm qua hệ giữa Dương Đồng cùng Điền Điềm.

Còn không hiểu được tự mình đang ghen người khác, Bạch Vi trấn an chính mình thực mau thả lỏng trở lại.

"Ơ? Sao mặt cậu lại đỏ?"
Bởi vì làn da nàng trắng nõn non mềm cho nên một điểm khác thường rất dễ dàng bị phát hiện.

"............"
"Không phải là cậu bị dị ứng cái gì chứ!" Dương Đồng dường như nhớ tới cái gì tức khắc khẩn trương lên.

Trước kia ngồi cùng bàn với Bạch Vi mới phát hiện mùa xuân nàng đặc biệt dễ dàng dị ứng, chỉ biết bị dị ứng thôi còn nguyên nhân do cái gì thì không biết.

Bạch Vi trợn tròn mắt bưng kín mặt liều mạng phủ định: "Không phải dị ứng, thật không phải! Cậu đừng gần tớ như thế!"
Dương Đồng tất nhiên là không tin lời đó lặp tức mặt lạnh, kéo tay đang che mặt của Bạch Vi xuống, "Cậu bỏ tay ra cho tớ nhìn thử một chút nếu không tớ cũng không yên tâm."
Bạch Vi chấp nhận buông tay xuống.

Hơi thở nàng càng gần tim lại bắt đầu đập loạn nhịp, bản thân thật là không có tiền đồ.

Mà Dương Đồng không thấy vết ban đỏ trong tưởng tượng lúc này mới hòa hoãn, mày dần giãn ra.

Nàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Bạch Vi không nề hà nói: "Không xuất hiện dị ứng thì được rồi, hiện tại đã chuyển sang mùa xuân cậu ra đường nhớ chú ý một chút."
Bạch Vi đẩy nàng ra, ngồi dịch ra một góc sô pha như muốn che dấu mình không tự nhiên.

Giải thích: "Tớ chỉ là đột nhiên thấy hơi nóng nên mặt mới đỏ lên thôi."
Bởi vì có nhạc đệm này, trong lúc lơ đãng khoản cách giữa Dương Đồng cùng Bạch Vi giống như lại được rút ngắn một chút, mối quan hệ hai người được kéo gần lại không ít.

Dương Đồng lộ ra một ý cười, "vậy nếu không bị làm sao nữa thì chúng ta đi ra ngoài ăn thôi, thời gian không còn sớm nữa."
Bạch Vi hiện tại chỉ ước gì được rời khỏi phòng, nàng thật sợ chính mình lại nghẹn đến mức hít thở không thông mà chết.

Thật là kỳ quái, hồi ở nước ngoài cũng không cảm thấy Dương Đồng đối với mình có uy hiếp gì quá lớn.

Tại sao quay về nước lại thay đổi một trăm tám mươi độ thế này? Bạch Vi quái dị mà nhìn Dương Đồng, chắc là mình vừa về nước nên vẫn còn choáng đầu.......!
Ban đêm khí lạnh nhiều hơn cho nên lúc ra khỏi nhà Bạch Vi có cầm thêm một chiếc áo khoác, để ngừa vạn nhất.

Vừa vặn là, hai người vùa mới ra khỏi cửa Vương Tú Mai ở đối diện cũng đi ra tay cầm theo một bao rác lúc nhìn thấy cả hai thì cũng sửng sốt.

"Con ra ngoài chơi với bạn à Vi Vi?" Người bên cạnh kia hình như có chút quen mắt.

Bạch Vi gật gật đầu: "Đúng vậy, con cùng cậu ấy đi ra ngoài ăn cơm.

Dì Vương ơi con thuận tiện mang túi rác này xuống giúp dì, dì không cần đi xuống đâu"
"Vi Vi thật hiểu chuyện vậy làm phiền con." Vương Tú Mai cũng không khách sáo nữa huống chi nàng cùng Bạch Vi quan hệ vốn cũng rất tốt.

"Không có việc gì, tụi con cũng muốn đi ra ngoài mà."
Dương Đồng cùng Vương Tú Mai gặp thoáng qua nghiêng mặt cùng Vương Tú Mai gật đầu.

Sau khi cả hai rời khỏi Vương Tú Mai nhìn bộ dạng Dương Đồng bỗng nhiên mới nghĩ ra.

"Ôi đó không phải là con bé mình thường gặp ở dưới lầu lúc trước sao? Thì ra cả hai là bạn bè của nhau, bất quá khi đó Vi Vi giống như muốn đi du học." Vương Tú Mai không hiểu ra sao, thuận miệng lẩm bẩm vài câu liền xoay người vào phòng.

Chỉ là vài câu nói không lớn không nhỏ nhưng vừa thuận tiện sao làm cả hai người đang xuống lầu nghe thấy.

Ánh mắt Bạch Vi có chút phức tạp, không biết nên nói gì.

Dương Đồng đối mặt với ánh nắt kia có hơi hoảng loạn, nàng lắp bắp mà nói: "Dì Vương chắc là nhìn nhầm rồi, a haha ừm chắc chắn là vậy đó!!"
Bạch Vi liếc xéo nhướng mày hỏi, "Cậu cho rằng thật như vậy hửm?"
Đôi môi nàng hồng càng trở nên dụ người khiến Dương Đồng nuốc mấy ngụm nước bọt, không được tự nhiên gật gật đầu.

"Hành đông này của cậu càng trở nên có chút nghi ngờ nha."
"Nghi ngờ cái gì?" Dương Đồng trong bắt đầu sôt ruột chẳng lẽ tâm tư bị Bạch Vi phát hiện rồi?
Bạch Vi chớp chớp đôi mắt bắt đầu trêu chọc nói: "Nghi ngờ cậu là một tên biến thái."
Dương Đồng lập tức nhẹ nhàng thở ra nhưng càng nhiều vẫn là mất mát.

Nếu biến thái một chút là có thể chạm đến được cậu, tớ tình nguyện sa đọa trở thành một tên biến thái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui