Có chuyện gì vậy?
Để bảo vệ cổ của mình, Lục Vân Đàn đứng dậy khỏi ghế, nhưng cô vẫn phải ngửa đầu để nói chuyện với Lương Vân Tiên: “Cậu nghe kĩ đây, tớ sắp nói cho cậu một tin xấu.”
Lương Vân Tiên không biết tại sao bản thân lại làm cô không vui, anh căng thẳng mím môi: “Tin, tin gì?”
Lục Vân Đàn: “Cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý, có thể tin này sẽ làm trái tim cậu đau đớn đấy.”
Lương Vân Tiên: “…”
Lục Vân Đàn nhướng mày: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Lương Vân Tiên hít một hơi thật sâu: “Cậu nói đi.”
Lục Vân Đàn lại thở dài: “Tần Vận có bạn trai, chính là người bị tớ bẻ tay, Giả Khôn Dương.”
Lương Vân Tiên cau mày, không hiểu ra sao: “Thế cho nên…?”
Lục Vân Đàn nhún vai: “Cho nên cậu không có cửa, trong lòng người ta đã có người khác rồi.”
Lương Vân Tiên: “…”
Lục Vân Đàn kiềm chế tâm tình vui sướng khi người khác xui xẻo, cô còn “tốt bụng” mà an ủi một câu: “Không sao hết, khắp thế gian nơi nào mà chẳng có cỏ non*? Không cần phải treo cổ trên một cành cây đúng không?”
*Câu gốc là “thiên nhai hà xứ vô phương thảo”, là một câu thơ trong bài “Điệp luyến hoa” của Tô Đông Pha.
Lương Vân Tiên nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ, thở dài: “Cậu đọc bài tiếng Anh đi.”
Lục Vân Đàn: “Chỉ vậy thôi á???”
Lương Vân Tiên thờ ơ: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”
Lục Vân Đàn ngơ ngác: “Cậu không đau lòng, khổ sở gì hết à?”
Lương Vân Tiên gằn từng chữ: “Tớ cũng đâu quen biết cậu ấy.”
Lục Vân Đàn không tin: “Lý Hàng đã thấy cậu đi tìm cậu ấy!”
Lương Vân Tiên nói chắc như đinh đóng cột: “Tớ không đi tìm cậu ấy.”
Lông mày Lục Vân Đàn cau chặt: “Cậu ấy nói cậu đi, cậu lại nói là cậu không đi, hai người các cậu chơi trò Rashomon với tớ đấy à?”
*Rashomon: Chỉ việc ai cũng cho là mình đúng, dùng lý lẽ hoặc thêu dệt lời nói dối theo hướng có lợi cho bản thân để chứng minh là mình đúng, làm sự thật trở nên khó bề phán đoán, khó có thể tra ra manh mối.
Lương Vân Tiên nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt vô cảm: “Cậu tin tớ hay là tin cậu ấy?”
Lục Vân Đàn: “…”
Lương Vân Tiên lại hỏi: “Nếu tớ và cậu ấy cùng rơi xuống nước thì cậu cứu ai trước?”
Lục Vân Đàn: “…”
Lương Vân Tiên hỏi tiếp: “Nếu bang hội Thanh Vân chỉ có thể giữ lại một người, vậy thì cậu chọn tớ hay là chọn Lý Hàng?”
Lục Vân Đàn: “…”
Ba câu hỏi “đoạt mạng” liên tiếp làm bang chủ Lục choáng váng, đầu óc cô đau nhức, trong đầu còn vang lên tiếng “ù ù”.
Cùng lúc đó, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự vất vả khi làm bang chủ: Phải đối xử bình đẳng với mọi người, thật đúng là quá khó khăn!
Lương Vân Tiên: “Sao cậu không trả lời?”
Não Lục Vân Đàn nhanh chóng vận hành, cuối cùng cô quyết định chọn cách đánh lừa: “Tớ chọn Tới Tây Dương.”
Lương Vân Tiên xoay người đi.
“Ấy! Ấy! Sao cậu lại đi thế!?” Lục Vân Đàn hoảng hốt, cô nhảy qua cửa sổ, chạy bước nhỏ đuổi theo Lương sao đỏ rồi duỗi tay túm lấy góc áo của anh: “Cậu còn chưa kiểm tra bài văn tiếng Anh của tớ mà!”
Lương Vân Tiên dừng chân, bĩnh tĩnh nói: “Không kiểm tra nữa.”
Lục Vân Đàn lại thấy không vui: “Vì sao lại không kiểm tra nữa?”
Lương Vân Tiên: “Sau này cũng không kiểm tra nữa.”
Lục Vân Đàn bỗng có cảm giác như bị bỏ rơi: “Tại sao?”
Lương Vân Tiên: “Không có thời gian, tớ phải đến lớp 12-18 để tìm Tần Vận.”
Lục Vân Đàn: “…”
Lục Vân Đàn im lặng một lát: “Ờm, Tần Vận là học sinh của lớp 12-15.”
Lương Vân Tiên: “…”
Lục Vân Đàn nhịn cười, nói: “Sao cậu còn không nhớ được lớp của người ta thế hả? Như vậy là không theo đuổi được người ta đâu đấy.”
Vẻ mặt Lương Vân Tiên không hề thay đổi: “Ừm, cảm ơn cậu vì đã nhắc nhở tớ, sau này chắc chắn tớ sẽ nhớ thật kĩ.”
Lục Vân Đàn nhìn anh: “Xì, lòng dạ hẹp hòi.”
Lương Vân Tiên: “Rốt cuộc ai mới là người lòng dạ hẹp hòi?”
Lục Vân Đàn không xấu hổ chút nào, cô nói năng dõng dạc: “Tớ đang kiểm tra mức độ trung thành của cậu, nhỡ đâu cậu làm phản thì sao bây giờ?”
Lương Vân Tiên: “Thế kết quả kiểm tra thế nào?”
Lục Vân Đàn: “Cậu rất trung thành! Tuyệt đối sẽ không làm phản!”
Lương Vân Tiên: “Vậy nên?”
Lục Vân Đàn sửng sốt: “Ý gì thế?”
Lương Vân Tiên: “Người mới tới đã trở thành phó bang chủ rồi, còn tớ thì sao?”
Lục Vân Đàn: “…”
Giỏi lắm, hóa ra đồ mọt sách này cũng theo đuổi danh lợi!
Nhưng mà, nếu người ta đã được xóa bỏ hiềm nghi làm phản thì không thể tiếp tục trừng phạt được nữa.
Lục Vân Đàn suy nghĩ rồi thử hỏi dò: “Cậu muốn làm gì?”
Lương Vân Tiên không tranh không đoạt: “Tớ nghe lời bang chủ.”
Lục Vân Đàn: “…”
Aizzz!
Không có ai là hiền lành hết cả.
Cuối cùng, cô nói: “Vậy được rồi, tớ sẽ đề bạt cậu thành phó bang chủ.”
Lương Vân Tiên: “Dưới một người, trên vạn người?”
Lục Vân Đàn gật đầu thật mạnh: “Đúng thế!”
Lương Vân Tiên: “Được rồi, cậu bắt đầu đọc bài tiếng Anh đi.”
Lục Vân Đàn: “…”
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.
Lương Vân Tiên hơi híp mắt: “Cậu chưa chuẩn bị à?”
Lục Vân Đàn tức giận bất bình: “Ban nãy cậu còn nói là không kiểm tra nữa!”
Kiểm sát viên Lương tuyệt đối sẽ không nhượng bộ trong việc giám sát bang chủ học tập: “Nếu hôm nay cậu không đọc được thì lần sau phải đọc hai bài.”
Lục Vân Đàn chắp tay sau lưng, nheo mắt nhìn Lương Vân Tiên: “Sao cậu không hỏi xem tớ có giấy nghỉ phép hay không?”
Lương Vân Tiên thở dài, tuy cuộc đối thoại này đã diễn ra vô số lần nhưng anh vẫn làm theo yêu cầu của bang chủ, hỏi: “Bạn học sinh này, cậu có giấy nghỉ phép không?”
Lục Vân Đàn chưa từng đắc ý như vậy: “Có nhé!” Cô lập tức lấy giấy nghỉ phép do giáo viên phê duyệt ra khỏi túi quần: “Nửa tháng hẳn hoi.”
Lão Kim không có khả năng thật sự cho cô nghỉ 100 ngày, nửa tháng đã là ưu đãi rồi.
Nhìn giấy nghỉ phép màu xanh lục đậm trong tay cô, Lương Vân Tiên khẽ nhăn mày: “Xương sườn cậu đau lắm à?”
Lý do ban đầu mà cô viết trong giấy nghỉ phép là: Gãy bốn cây xương sườn. Lão Kim đọc xong thì cho rằng cô phóng đại, bảo cô gạch bỏ mấy chữ này đi, đổi thành: Xương sườn bị thương.
Lục Vân Đàn vốn muốn trả lời là “không đau”, nhưng lời đến bên miệng bỗng như bị ma xui quỷ khiến mà đổi thành: “Đau lắm luôn, tớ bị thương rất nặng, phải nghỉ ngơi 100 ngày mới được.”
Mày Lương Vân Tiên càng nhăn chặt, giọng nói cũng trở nên gấp gáp: “Có cần đi bệnh viện không?”
Lục Vân Đàn: “Không cần, xương cốt của mấy người tập võ như tớ đều là sắt thép cả!”
Lương Vân Tiên: “Thép gãy thì cũng phải hàn lại mới trở về được như ban đầu.”
“…”
Lục Vân Đàn: “Không gãy.”
Lương Vân Tiên còn muốn nói gì nữa, nhưng học sinh ở sân thể dục bỗng ùa vào khu dạy học. Lục Vân Đàn giật mình, xoay người đi về phía phòng học: “Tớ đi trước đây, nếu để thầy tổng phụ trách khối thấy tớ khỏe mạnh như vâm mà đứng ở đây thì toi đời.”
Lương Vân Tiên thở dài, nhìn cô về lớp với vẻ bất đắc dĩ.
Các học sinh lục tục quay về lớp học, Lục Vân Đàn triệu tập các thành viên của bang hội Thanh Vân, mở cuộc họp ngắn gọn trong phòng để đồ ở phía sau phòng học để tuyên bố tình hình điều động thành viên trong bang hội: “Từ giây phút này, Lương Vân Tiên từ được thăng chức từ quân sư thành phó bang chủ, chức vụ của Lý Nguyệt Dao trở thành quân sư.”
Tới Tây Dương ngơ ngác không dám tin: “Quân sư Lương thăng chức rồi?”
Lý Hàng cũng ngơ ngác, không tưởng tượng nổi: “Không phải là cậu ấy bị tước quyền thăng chức suốt đời à?”
Lục Vân Đàn: “Tất cả quyền giải thích cuối cùng đều thuộc về bang chủ!” Cô nói xong thì quay người đi ngay, không cho bọn họ cơ hội lắm mồm.
Tới Tây Dương tức giận bất bình: “Sao bang chủ lại làm như vậy?”
Lý Hàng: “Đúng là sáng nắng chiều mưa mà!”
Tới Tây Dương nhìn Lý Nguyệt Dao: “Cậu không tức giận à? Quân sư Lương cướp mất vị trí của cậu đấy!”
Lý Hàng: “Dã tâm của người như cậu ấy vô cùng to lớn!”
Lý Nguyệt Dao không muốn trở thành vật hi sinh cho cuộc chiến trong nội bộ bang hội, cô ấy mím môi, yếu ớt đáp: “Thật ra thì tớ làm gì cũng được, tớ không kén chọn.”
Tới Tây Dương và Lý Hàng liếc nhìn nhau, trong mắt là vẻ tức giận vì gian kế không thành công.
Sau khi tiết học thứ tư kết thúc, Lương Vân Tiên xuất hiện bên ngoài cửa số lớp 2 để đưa cho Lục Vân Đàn một chai rượu thuốc giúp tan máu bầm.
Tả Hộ pháp Tới Tây Dương và Hữu Hộ pháp Lý Hàng nhìn cảnh này, hai người lại liếc nhìn nhau, họ hơi híp mắt, lộ ra vẻ mặt gian xảo của kẻ tiểu nhân xu nịnh.
Xem ra họ đã đánh giá thấp bản lĩnh của phó bang chủ Lương rồi, sau này họ phải đối phó với anh nhiều hơn mới được!