Cảm nhận được sự ghét bỏ và kỳ thị trần trụi của thầy Lục và quý bà Kỷ với con ruột của mình, Lục Vân Đàn cảm thấy mình phải bênh anh trai mình: "Anh ấy cũng rất xuất sắc mà, vừa cao vừa đẹp, còn có sự nghiệp riêng, những cô gái theo đuổi anh ấy có thể xếp một hàng dài từ đầu phía đông sang đầu phía tây con phố của khu phố chúng ta."
Lục Lâm hừ lạnh một tiếng: "Có tác dụng quái gì đâu, thế sao không lôi một người về nhà gặp mặt ba và mẹ con?"
Lục Vân Đàn: "Dưa chín ép không ngọt mà, anh con không có cảm giác đó với cô ấy, không thể cưỡng ép được."
Lục Lâm: "Con cũng biết nhiều chuyện thật đấy!"
Lục Vân Đàn lè lưỡi: "Con đi hóa trang đây."
Sau khi chạy đến phòng thay đồ, đầu tiên cô thay trang phục võ thuật, sau đó ngồi trước gương trang điểm để thợ trang điểm chuyên nghiệp trang điểm cho mình.
Vừa mới trang điểm được một nửa, giáo viên âm nhạc họ Dương kia đã bước vào phòng thay đồ, đầu tiên là liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Lục Vân Đàn, tiếp theo sau cô ấy đi thẳng đến chỗ cô, không chút e dè mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Vân Đàn, anh trai em đâu?"
Lục Vân Đàn cũng không biết anh trai cô trốn ở đâu, chỉ có thể trả lời: "Em không nhìn thấy anh ấy."
"Ừ." Cô Dương hơi thất vọng thở dài nhưng cũng không quên khích lệ cô một câu: "Lát nữa lên sân khấu cố gắng biểu diễn nhé."
Lục Vân Đàn gật đầu: "Vâng!"
Sau khi cô Dương đi rồi, Lục Vân Đàn thở dài trong lòng: Đây đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Thành thật mà nói thì cô Dương rất tốt, vừa xinh đẹp lại dịu dàng rộng lượng - mặc dù cô ấy mang đến cho cô nguy cơ bị đổi vai - nhưng dựa vào hiểu biết của cô với anh trai mình, anh sẽ không thích những cô gái giống như cô Dương.
Cô Dương dịu dàng như nước nhưng thứ Lục Vân Phong thích lại là biển khơi, không phải là cảm giác phóng túng buông thả mà là cảm giác tự do hoang dại.
Sau khi trang điểm xong, Lục Vân Đàn đến chỗ đội ngũ diễn viên diễn võ để tập hợp. Trong số ba mươi hai diễn viên thanh niên học sinh, chỉ có cô là nữ, ba mươi mốt người còn lại đều là nam sinh trường thể dục thể thao Đông Phụ. Bọn họ mặc đồng phục võ thuật màu đen thắt đai eo, chỉ có một mình Lục Vân Đàn mặc quần áo màu trắng... Thể hiện rõ địa vị đặc biệt của nữ nhân vật chính đứng ở vị trí trung tâm.
Trước tiên Lục Lâm điều chỉnh lại đội ngũ, sau đó đếm số người, sau khi xác nhận đã đủ thì dẫn bọn họ đến lối đi dành cho diễn viên, lát nữa họ sẽ tiến vào sân khấu từ chỗ này.
Lục Vân Đàn đứng ở hàng đầu của đội, có thể nhìn thấy rõ tình hình trong nhà thi đấu, khán đài hình vòng cung xung quanh đã chật kín học sinh trường THPT số 2 mặc phục học sinh nhưng vì có quá nhiều nhân viên nên không đủ chỗ ngồi, lối đi ở giữa khán đài cũng tạm thời biến thành hàng ghế khán giả.
Gần như học sinh nào cũng cầm hai lá cờ đỏ nhỏ trên tay, dán giấy dán cờ đỏ năm sao trên mặt, có bạn còn nghĩ ra cách dán giấy dán cờ đỏ ở ngực trái đồng phục học sinh, còn có người dùng giấy dán tạo thành hai chữ "Trung Quốc" ở đằng sau lưng.
Tóm lại, nhìn thấy một mảnh Trung Quốc đỏ rực khiến người ta kích động và tự hào.
Lục Vân Đàn quét mắt nhìn quanh khán đài một vòng, sau đó nhìn về phía lối đi an toàn ở đối diện, chỗ đó là nơi các cầu thủ bóng rổ của hai nước bước vào sân.
Các thành viên trong đội cũng đã thay quần áo xong, đứng thành hai đội ở lối vào.
Theo góc nhìn của Lục Vân Đàn, đội thiếu niên Trung Quốc đang đứng ở bên trái lối đi, đội thiếu niên Nhật Bản đang đứng ở bên phải.
Đồng phục bóng rổ của đội Trung Quốc là màu đỏ, mặt trước in chữ "CHINA" và số áo thi đấu màu vàng, mặt sau không nhìn thấy nhưng Lục Vân Đàn đã nhìn thấy đồng phục bóng rổ của Lương Vân Tiên nên biết phía sau in mấy chữ "Trường THPT Đông Phụ cơ sở 2", còn có cả huy hiệu trường THPT số 2.
Đồng phục của đội Nhật Bản là màu trắng, mặt trước in chữ dòng chữ tiếng Anh "JAPAN" và số áo thi đấu màu đỏ, mặt sau cũng không nhìn thấy nhưng Lục Vân Đàn cũng không quan tâm lắm.
Lương Vân Tiên đứng ở đầu hàng của đội ta, số áo thi đấu là "17".
Lục Vân Đàn nhớ lúc trước con số in trên áo đồng phục màu trắng khi thi đấu ở vòng thăng hạng của anh cũng là "17".
Rốt cuộc là anh thích con số "17" này đến mức nào?
Là con số may mắn của anh à? Hay con số đó có ý nghĩa gì đó với anh?
Đèn trong hội trường đột nhiên sáng lên, loa "bụp bụp" vang lên hai tiếng, giọng nói của giáo viên phát ra từ chiếc loa rất to và rõ ràng: "A lô, a lô."
Không lâu sau, hai học sinh một nam một nữ dẫn chương trình mặc trang phục chỉnh tề cầm micro bước ra giữa sân, mặt đối diện với ống kính của đài truyền hình, giáo viên chủ nhiệm các lớp bắt đầu tổ chức kỷ luật cho lớp mình.
Bầu không khí vốn đang ồn ào náo nhiệt lập tức giảm xuống tám độ.
Đến khi toàn trường yên tĩnh lại, đạo diễn và giám đốc đài truyền hình ra dấu OK với hai người dẫn chương trình, buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
Bạn nam dẫn chương trình mặc vest đen giơ micro lên trước, mỉm cười nhìn vào ống kính, nói một đoạn mở đầu ngắn gọn bằng chất giọng rất ấm áp rõ ràng.
Tiếp theo là bạn nữ dẫn chương trình mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, giọng nói du dương thánh thót, có thể sánh ngang với người dẫn chương trình truyền hình chuyên nghiệp.
Sau phần phát biểu khai mạc của hai người dẫn chương trình là bài phát biểu của hiệu trưởng Lý Hải Quân, nội dung phát biểu cũng không ngoài những lời xã giao hoa mỹ.
Sau bài phát biểu của lãnh đạo là màn biểu diễn cho lễ khai mạc.
Ánh đèn màu trắng bên trong nhà thi đấu dần dần mờ đi, trong bóng tối, những cột đèn màu đỏ và màu vàng lần lượt sáng lên, âm nhạc chậm rãi vang lên, 32 diễn viên võ thuật với Lục Vân Đàn dẫn đầu lần lượt đi vào sân, giống như vệ tinh đã xác định vị trí của mình từ trước, nhanh chóng chia nhau ra đứng vào chỗ.
Ánh đèn sân khấu dần sáng lên, gương mặt thật của các diễn viên cũng hiện ra.
Lúc đầu, tiếng nhạc chậm rãi như Trường Giang, hào hùng khí khái, 32 học sinh đánh một đoạn Thái Cực Quyền trong nhu có cương, động tác đồng đều, khí thế khoáng đạt.
Lục Vân Đàn đứng ở hàng thứ nhất đối diện với ống kính, mặc đồ trắng, nổi bật giữa một đám người mặc võ phục màu đen, những cú đấm cú đá đều uyển chuyển như nước chảy mây trôi, cương nhu đều có đủ.
Tiếng nhạc bỗng dồn dập, giống như con sông đổ về thác nước, hàng vạn con ngựa đang phi nước đại, ngân hà rơi xuống cửu thiên, quyền pháp của 32 diễn viên cũng thay đổi từ Thái Cực quyền nhẹ nhàng chậm rãi sang Hình Ý quyền, Lục Hợp quyền bộc phát sức mạnh. Mỗi cú đấm cú đá đều giống như búa rìu đao kiếm, rồng ngâm hổ gầm, ào ào như gió.
Dưới ánh đèn sân khấu chiếu rọi xuống, bộ võ phục màu trắng của Lục Vân Đàn hiện lên ánh sáng lấp lánh rực rỡ, lúc bộ quyền pháp sắp đến hồi cuối, đột nhiên một ngọn giáo có phần tua rua màu đỏ rơi từ giữa không trung xuống, Lục Vân Đàn bay lên, vững vàng bắt lấy ngọn giáo kia.
Cùng lúc đó, ba mươi mốt nam diễn viên còn lại nhanh chóng lùi về phía sau, nhường toàn bộ sân khấu lại cho cô.
Âm nhạc lại thay đổi, từ tiếng ngựa phi nước đại biến thành cơn gió thu lạnh lẽo, thiếu nữ yểu điệu mặc bộ quần áo trắng anh dũng vung trường thương, uy phong lẫm lẫm, phiên nhược kinh hồng*.
*Trích từ câu "phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long" trong Lạc thần phú của Tào Thực. “Phiên nhược kinh hồng” nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái.
Trường thương là vũ khí đứng đầu trong một trăm loại binh khí, mang danh là "du long nhất trịch càn khôn phá*".
*Du long nhất trịch càn khôn phá: gieo một quẻ du long phá càn khôn.
Khi ca khúc vang lên, Lục Vân Đàn một lần nữa bay lên trời, tay vung thương, giống như một con rồng bạc phá vỡ bầu trời.
Bên trong nhà thi đấu một lần nữa vang lên tiếng hò hét và tiếng vỗ tay chói tai, có văn hóa thì hét lên là "Uy vũ! Nữ trung hào kiệt! Khăn trùm không kém đấng mày râu!" Không có học thức thì hét lên mấy câu quốc túy: "Đệch mợ! Trời má! Trâu bò! Lợi hại!"
Trong nhà thi đấu, người của lớp hai khối mười hai là hét to nhất.
Trong số các học sinh lớp hai khối mười hai, người của bang Thanh Vân là hét to nhất...
Phó bang chủ bên trái Tới Tây Dương: "Bang chủ!! Đó là bang hội trưởng của chúng ta!!"
Phó bang chủ bên phải Lý Hàng: "Bang chủ lợi hại! Đỉnh thật!!!"
Quân sự Lý Nguyệt Dao: "A a a a a bang chủ lợi hại quá!!!"
Các học sinh lớp mười một khối mười hai đều nhìn về phía Vương Trạch lớp bọn họ, tuy không ai nói gì nhưng ánh mắt cũng đủ nói rõ tất cả: Bây giờ cậu còn sống ngồi đây là chiến thần tha cho cậu một mạng.
Sắc mặt Vương Trạch tái nhợt.
Đội bóng rổ thiếu niên của hai nước ở lối vào cũng thay đổi từ hai hàng chỉnh tề thành một đám hỗn loạn, tất cả mọi người đều chen chúc lên hàng đầu, nghểnh cổ nhìn vào bên trong sân.
Lương Vân Tiên đứng ở hàng đầu, chăm chú nhìn cô gái ở giữa sân khấu không chớp mắt; Đinh Nhất Khải gần như nằm bò trên lưng Lương Vân Tiên, phía sau còn có người không ngừng đẩy về phía trước.
Đinh Nhất Khải nhìn chăm chú lên sân khấu, trên mặt đầy vẻ hâm mộ: "Đàn anh, đàn chị lợi hại thật đấy." Đột nhiên cậu ấy hơi tò mò hỏi: "Đàn anh, bình thường anh không nghe lời có bị đánh không? Cái này có tính là bạo lực gia đình không?"
Lương Vân Tiên: "..."
Lương Vân Tiên: "Im lặng xem biểu diễn đi!"
Đinh Nhất Khải: "Ò."
Lúc này, đột nhiên có người đụng vào cánh tay của Lương Vân Tiên, Lương Vân Tiên quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện vừa rồi chính là thành viên đội Nhật Bản đứng sóng vai cạnh mình.
Số áo thi đấu của người này là 5, anh ta cười hiền lành nhìn Lương Vân Tiên, hỏi bằng tiếng Anh: "Do you know that girl?" (Cậu có biết cô gái đó không?)
Lương Vân Tiên nói với giọng điệu lạnh nhạt: "What do you mean?" (Ý cậu là gì?)
Thành viên số 5 đội Nhật Bản cười rạng rỡ: "I want to meet her. She's so cool! I want her phone number." (Tôi muốn gặp cô ấy. Cô ấy ngầu quá! Tôi muốn xin số điện thoại của cô ấy.)
Hiện trường có rất nhiều người ồn ào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng nghe tiếng Anh vốn đã không cao của Đinh Nhất Khải: "Đàn anh, cậu ta đang nói gì vậy?"
Lương Vân Tiên lời ít ý nhiều: "Cậu ta đang nằm mơ."