Hùng Âm bật sáng màn hình điện thoại.
Anh đã ở đây được gần một tháng.
Không khí căng thẳng giữa hai bên càng lúc càng lên cao.
Mỗi ngày, loa trong khu đóng quân sẽ có phát thanh viên cổ vũ sĩ khí, còn có đọc tin trong nước.
Lúc bọn họ đi ăn cũng sẽ có tivi để theo dõi các tin tức cùng một số chương trình giải trí.
Mọi người cũng không bị tịch thu thiết bị liên lạc, chỉ là có thiết bị chặn sóng bên bộ quốc phòng, vạch sóng của chiếc điện thoại này từ khi đến đây chưa nảy được vạch nào cả.
Hôm nay là ngày thư từ gửi vào trong quân.
Mọi người đều nháo nhào chạy đi lấy đồ người nhà gửi cho.
Hùng Âm cũng không ngoại lệ.
Anh mở đèn pin chiếu sáng, trốn bên trong chăn nhìn ảnh màu mà Tinh gửi tới.
Hai đứa nhóc đang thiu thiu ngủ, còn nắm tay nhau thân thiết không rời.
Vài hình khác thì có hai đứa đang ngồi chơi, ngồi khóc.
Được bà ngoại ôm thì cười tít mắt.
Hùng Âm lật một tấm hình lên, chiếc thẻ nhớ be bé được dán vào mặt sau tấm hình.
Lúc gắn vào điện thoại, bên trong có khoảng bốn, năm video gì đó.
Có video hai đứa nhóc tự leo lên cân, máy quay quay lại cân nặng cùng chiều cao của hai đứa.
Lại có video chúng tranh giành đồ, đánh nhau xong ngồi khóc bù lu bù loa lên.
Tiếng trẻ em xen tiếng của Tinh thấp thoáng bên trong video ngắn ngủi, Hùng Âm chỉ cảm thấy tâm tình mềm mại đi rất nhiều.
Tối nay có thể ngủ ngon tiếp rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Nửa đêm, trời còn tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.
Hai bên tuần tra qua lại, gườm gườm trông nhau qua song rào sắt, chỉ chực chờ một hành động đã có thể phát động tấn công.
Những điện báo với tốc độ nhanh di chuyển tới cả hai bên, chỉ thấy bên kia có ánh đèn bật sáng khả nghi, người đứng trên chòi canh gác cầm ống nhòm nhanh mắt lia qua.
Người, rất nhiều người đang tụ tập dần về khoảng đất rộng.
Bọn họ cũng không thể kém cạnh, mệnh lệnh truyền qua các phòng, đánh động những người với giấc ngủ còn chưa được bao lâu.
Không khí rơi vào yên tĩnh, trừ tiếng gió hè thổi qua những bức tường thành.
Yên tĩnh đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi.
Hùng Âm nắm chặt điện thoại, đút vào trong balo rồi hạ thấp người chờ đợi mệnh lệnh.
Những người phía sau anh nhận được lệnh, cũng hạ thấp trọng tâm cơ thể, bất tri bất giác nắm chặt súng trường bên hông.
Tối đó, xung đột lớn giữa hai phe quân doanh khiến toàn thế giới chấn động.
Dù đã lường trước, nhưng không ai không bất ngờ.
Trận chiến giao tranh đến tận khi mặt trời mọc, những bức tường đổ ngổn ngang vì lựu đạn, tạo thành một hào luỹ vỡ nát, cũng thành một biên giới vô hình ngăn cản hai bên tiến qua.
Hùng Âm nạp đạn thêm vào khẩu súng trường, nhìn phía trên cao có một chiếc flycam chậm rãi bay qua chỗ bọn họ, một viên đạn của ai đó đã hạ gục nó, rất nhanh gọn.
Nhưng lâu sau, lại có một chiếc nữa bay tới, có lẽ là flycam của phóng viên nào đó.
Nhưng cũng chẳng lơ lửng được bao lâu đã bị hạ xuống.
Sau đó không có vật thể lạ nào trên không nữa.
Tiếng súng nổ trên chiến hào, những cuộc đụng độ diễn ra với đạn và máu, mạng người chưa bao giờ chóng tàn nhanh đến như vậy.
Theo ánh nắng soi lên cao, những thi thể khắp nơi cũng hiện ra rõ ràng hơn.
Phía bên Hội đồng thế giới cắt cử một chiếc máy bay qua làm người ở giữa.
Nó cũng không giám đậu xuống giữa chiến trường, lơ lửng trên không cùng cờ của Hội đồng thế giới.
Nhưng người trên đó thì lại cầm loa hô to khẩu hiệu hoà bình, cả hai bên cùng nhau buông bỏ vũ khí.
Lặp đi lặp lại, hiển nhiên, không ai sẽ buông trước khi có lệnh của bên trên truyền xuống.
Giằng co đến tận khi trời ngả bóng, hai bên có vẻ cùng nhận được lệnh, ăn ý cùng lùi về phía biên giới nước mình, đình chiến tạm thời.
Hùng Âm tuỳ ý đặt khẩu súng trường lên mặt đất, lại nới lỏng miếng vải buộc ở bắp đùi.
Quân y sơ cứu cho một người bị bắn ở vai, sau đó mới nhìn sang anh.
“Cởi quần ra đi.”
Có ai tới đây mà không bị thương? Quân y liếc một cái đã có thể nhìn ra, chuẩn bị kẹp gắp cùng vải cuộn băng bó.
Lúc quay lại, Hùng Âm đã cởi quần ngoài, lau vết máu khô quanh miệng vết thương.
“Đưa tôi là được rồi.
Cậu đi lo cho người khác đi.”
Quân y hỏi lại lần nữa chắc ăn rồi mới rời đi.
Hùng Âm kiếm một miếng vải nào đó, ngậm vào miệng.
Lại cầm cồn đổ vào rửa miệng vết thương.
Cảm giác tê xót khiến cho bắp đùi vô thức co lại, mồ hôi cũng rịn bên thái dương người đàn ông.
Anh cũng không vội vã, cầm bông trắng thấm cồn lau sạch, lại nhìn cái gắp đã được khử trùng, nhẹ nhàng cầm lên, tỉ mẩn tự mình gắp viên đạn ra.
Nhưng những ngón tay lại vì cơn đau truyền đến thuỳ trán mà run rẩy.
Viên đạn xuyên qua bắp chân cũng đã được mấy tiếng đồng hồ, phần máu bám quanh nó hơi khô lại, nhờ có cồn gây tê mới bớt một chút đau.
Keng.
Viên đạn sắt rơi xuống khay sắt, máu bám xung quanh viên đạn, đỏ sẫm.
Hùng Âm cũng thở mạnh ra một cái, quệt ngang mồ hôi trên trán.
Nhìn máu tươi bắt đầu túa ra, tiếp theo chỉ cần băng bó lại là được.
Động tác thuần thục tự mình sơ cứu của Hùng Âm khiến cho trưởng quân y chú ý.
Bà kéo người lại, giao cho anh thùng cứu thương, đi băng bó cho mấy người bị thương nhẹ.
Đợi xử lý xong, thì đưa cho tấm phiếu đồ ăn.
Hùng Âm cũng không từ chối, cầm phiếu đó cùng với phiếu của mình, tới nhà ăn lãnh hai suất.
Lúc anh tới nhà ăn thì đã hơi muộn.
Đồ ăn chỉ còn hơi ấm, có cái đã lạnh ngắt rồi.
Cơm khô khốc chan thêm chút canh, đồ ăn xào, kho, chiên đều có.
Người đàn ông một mình hai khay cơm, một bên đồ chiên, một bên đồ kho, xử lý nhanh nhất rồi trở lại phòng.
Bên trong phòng chỉ có hai người.
Bọn họ thấy Hùng Âm trở lại liền thoáng thả lỏng ra.
Có thể thấy, họ cũng đang chờ anh trở lại.
Nhưng mà người giường dưới của Hùng Âm lại không may như thế.
Đến tận sáng hôm sau cũng không thấy cậu ta trở lại.
Ba người nhìn nhau ngầm hiểu.
Người đồng đội đó, đã không thể trở lại được nữa..