Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng


Ánh đèn phòng mờ mờ, hơi ẩm bên trong vừa phải theo luồng nhiệt từ máy điều hoà phả khắp phòng.

Nhưng mà hai người ở trên giường không có vẻ gì là hạ nhiệt cả.
Tinh khàn giọng bấu víu lấy vai Hùng Âm, toàn thân run rẩy cứ như đang trên con thuyền giữa đại dương, lên xuống theo từng đợt cao trào.
“Hùng Âm…”
“Hửm?” Hùng Âm nặng nề trầm mình xuống thấp, “ngây thơ” nhìn người dưới thân.
Nhìn vẻ mặt vô tội kia, Tinh lại không kìm được nuông chiều.

“Hôn em…”
Mệnh lệnh này Hùng Âm rất thích, anh ngấu nghiến hai phiến môi mỏng, cũng chẳng nề hà người bên dưới thân có đang cao trào hay phòng bị gì không, vòng eo mạnh mẽ quấn lấy người bên dưới, đem hạ thể cả hai dính sát vào nhau.
Tinh chẳng nhớ nổi mình đã ra bao nhiêu lần nữa.

Nhưng mà cậu biết chắc sáng mai tỉnh dậy sẽ không thể đi lại như bình thường.
Bọn họ làm đến độ quên cả mục đích ban đầu.

Lúc cả hai không phòng bị nhất, thì cơn đau nhói kéo dài từ thuỳ trán lan ra toàn não bộ, khiến Hùng Âm kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiếng hô đau này quá mức khủng bố, doạ cho Tinh giật bắn mình.

Nhìn người phía trên ôm trán lảo đảo, cậu vội vã muốn bật dậy nhưng Hùng Âm lại đè cậu lại.
“Anh! Giờ là lúc nào rồi còn…” Tinh tức giận muốn kéo tay người ra.
Hùng Âm nén cơn đau giải thích.

“Em ngồi lên như thế, sẽ gãy mất.

Sau này không có gì để dùng đâu.”
Tinh lúc này mới để ý đến tư thế của bọn họ, đỏ mặt tự mình rút ra, sau đó cẩn thận giúp người nằm xuống.

Cơn đau đầu của Hùng Âm cũng đã biến mất sau mấy phút tạm nghỉ.

Anh quay đầu nhìn Tinh đang cà nhắc khập khiễng mang tới cho mình một ly nước.
“Uống một chút đi.

Anh còn đau không?”
Cậu không hề để ý, khí thế của Hùng Âm không giống như mấy phút trước.

Anh trầm ổn hơn, mang vẻ gai góc trưởng thành của những người bước được gần nửa cuộc đời.
“Tinh.”
Tinh ngẩng đầu nhìn Hùng Âm, khó hiểu sao anh không uống nước.
Đôi mắt họ chạm nhau, trong phút giây đó, có lẽ là có linh tính mách bảo, Tinh đỏ mắt hỏi.

“Anh nhớ lại rồi à?”
Hùng Âm gật gật đầu.

Anh kéo cậu lại, ôm người vào lòng cẩn thận.

“Em vừa làm xong, đừng nên cử động.”
Từng động tác săn sóc cẩn thận, còn có ánh mắt ôn nhu đều chứa đầy hình bóng quen thuộc của cậu.

Tinh xúc động mà nắm chặt tay của Hùng Âm.
Dù cậu nói nếu quên thì làm lại từ đầu là được, nhưng cậu vẫn sợ.

Sợ rằng Hùng Âm thực sự quên anh đã từng yêu cậu như nào, cũng sợ những kí ức đẹp nhất giữa bọn họ lại chỉ còn mình cậu nhớ.
Thật may, Hùng Âm nhớ lại.
“Sao lại khóc thế? Hùng Âm hai ba không đủ làm em thoả mãn sao?” Nói rồi anh vươn tay ra, hư hỏng mà sờ soạng hạ thể chưa thu dọn của Tinh.
“Đâm như cái máy cọc, không thích đâu.” Tinh bĩu môi, biểu lộ tính trẻ con mà phụng phịu.
Giọng cậu hơi khàn, có lẽ vì rên la thời gian dài.

Từ cổ đến eo đều là vết hôn đầy khêu gợi.

Nhìn qua là biết bọn họ “chơi” không dịu dàng gì rồi.
“Nếu vậy để anh thoả mãn em nhé?”
Hùng Âm cười cười đem người kéo sát lại, sẵn bàn tay còn chưa rời, đem cái miệng kia biến thành một mớ hỗn độn thèm hơi.
Tinh đỏ mặt, vừa muốn đáp ứng vừa không dám, cuối cùng ôm mặt gật gật đầu.
Hùng Âm chỉ chờ có thể liền đem người đè úp sấp xuống.

Không giống với Hùng Âm hai ba, Hùng Âm người lớn biết Tinh thích tư thế gì nhất, cũng nắm rõ cậu yêu thích cảm giác gì khi hoan ái nhất.
Lưng Tinh áp sát vào lòng ngực Hùng Âm, hơi ấm cả hai dao hoà, giống như tư thế mập mờ giữa cả hai.

Anh cẩn thận tiến công, đem người bên dưới chờ mong ngứa ngáy đến độ lắc mông.
Động tác này đem anh chọc cười, Hùng Âm vung tay đánh một cái.

Tiếng chát vang dội bên trong phòng, Tinh cũng đỏ mặt quay ngoắt lại lườm nguýt.

Nhưng cũng chẳng cho cậu hờn dỗi lâu, Hùng Âm đã tiến vào.
Hạ thể không cử động nhiều, nhưng lần nào đi vào cũng đều sẽ đem người tấn công đến mềm nhũn.

“Ư… A, Hùng Âm… Đừng… đừng đẩy vào đó mà… A~Ưm… Hùng Âm…”
“Gọi chồng xem nào.

Anh gọi em là vợ yêu, em lại chẳng gọi anh là chồng bao giờ.” Hùng Âm chơi xấu, đem người kéo thẳng lên.
Vốn là tư thế quỳ, Tinh đột ngột bị ép ngồi thẳng lên, bên trong cũng chẳng kém, bị kéo căng ra, phần bụng dưới của cậu lúc này mơ hồ còn thấy được cả thứ bên trong đang tiến công.
Khoái cảm quá lớn, nhất thời cậu rên còn không ra được chữ nào huống hồ trả lời câu hỏi.
Nhìn trên ga giường nhiều thêm một vết bắn.

Mấy lần tiết ra, thứ kia sớm đã không còn đặc như lúc đầu.

Hùng Âm lặng lẽ tán thưởng thể lực bền bỉ của bản thân.

Quay lại với người bên cạnh, anh hung hăng hỏi tiếp.
“Hửm? Tinh, em gọi xem nào.

Gọi chồng, anh cho em bắn thêm lần nữa.”
“Không thể~ thêm…” Tinh yếu ớt lắc đầu.

Cậu vừa mới ra, bên trong không còn gì để ra nữa rồi.
“Vậy gọi chồng rồi tha em, được không? Tinh?”
Miệng nói lời âu yếm, còn rất nhẹ nhàng mà gặm tai cậu, thủ thỉ, nhưng mà bên dưới lại chẳng chừa phút giây nào hành hạ vách ruột non mềm.

Khiến cho cậu, chịu không nổi.
“Chồng ơi.” Tinh yếu ớt hô lên hai chữ, đôi mắt ướt sũng van xin người buông tha.
Hùng Âm đắc ý dùng tay bao trùm lên bụng dưới Tinh, đem nó ấn xuống.

Điểm sướng bên trong vốn đã bị đỉnh đến, lúc này lại bị ép xuống, thân thiết giao tiếp với vật hình trụ.

Tinh cũng rùng mình rên rỉ.
“Aa~ đừn~…Hưm… a…”
“Ai đang làm em?”
“Ch… chồng em… Hùng Âm… đừng mà…”
“Chỗ này nói đừng, nhưng bên dưới lại rất khao khát.


Anh không thể phụ ý nó được.

Để anh đút nó cái lỗ này, sao đó dỗ em được không? Hửm, vợ-yêu?”
“Hức, được.

Ức… nhẹ thôi mà…”
“Xít… Cắn chặt như thế, chỗ này còn cái động nhỏ, có phải tử cung không? Bắn vào trong, vợ sinh cho anh một gấu con nữa nhé?”
“Không đâu…” Tinh lắc lắc đầu.

Nhưng bên trong bị thúc tới, ý từ chối cũng xiêu vẹo đi.

“Được mà.

Em sinh cho chồng mà… Huhu…”
“Đừng khóc, anh thương mà.”
Hùng Âm vừa dỗ vừa đem người “hành hạ” đến nửa đêm, thẳng tới khi Tinh mơ màng ngủ lịm đi mới thả người.

Giữa hai kẽ mông cậu đều là dịch thể của hai người, Hùng Âm ôm người lên, muốn vào nhà tắm lau người cho cậu.
Lúc dùng tay moi t*nh d*ch ra, Hùng Âm như bị ám ảnh, đem thứ đó đẩy sâu vào bên trong, mê luyến nhìn người trong lòng vì khoái cảm bật lên tiếng rên rỉ, nhưng cũng chẳng có sức phản kháng.
Tắm rửa sạch sẽ, lúc ra ngoài, Hùng Âm tạm để người nằm nghỉ trên ghế dài trong phòng.

Cũng may trong tủ có đồ ga giường để thay, thu dọn một lát liền có thể ngủ.
Chiếc đồng hồ trên mặt bàn đã qua một khung giờ ngày mới.
****************
Lời tác giả: Muốn viết H thô nhưng sợ bị biên tập viên khoá moãm:>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận