Tiêu Quân cầm súng nước bắn thẳng vào người đàn bà đang ngồi ở hoa viên.
Bà ta là nhân tình mới của ba anh. Gần đây, ba anh hay đưa bà ta về Tiêu gia.
Trong con mắt của đứa trẻ 10 tuổi hiểu chuyện. Người phụ nữ trước mắt như phù thủy độc ác. Bà ta chính là kẻ làm cho ba mẹ hắn suốt ngày cãi nhau.
Người phụ nữ đó hét lên:
“Á…”
Tiến thẳng về phía Tiêu Quân, bàn tay vung lên tát thẳng vào mặt mình.
“Tiêu Hoàng cứu em! Anh xem thằng bé con anh đã làm gì em này!”
Tiêu Hoàng là người trải đời, ông ta làm gì không biết phân biệt đúng sai. Như người ta thường hay nói: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, bạt tai giáng xuống Tiêu Quân.
Cậu bé Tiêu Quân 10 tuổi bị nhốt trong phòng, phạt nhịn đói 1 ngày. Mẹ hắn không chịu được đã bỏ hắn đi.
Hắn đuổi theo mẹ, mẹ càng đi xa. Hắn chạy mãi. Chạy mãi cuối cùng hắn nắm được cánh tay của mẹ. Hắn ôm cánh tay thật chặt rồi bật khóc gọi “mẹ”.
Một lúc sau, Tiêu Quân lại thấy mình đang ngồi ở sofa của Tiêu gia. Một nhà 3 người bước vào.
“Là ba?”
Tiêu Hoàng ôm đứa bé mới sinh ở trên tay:
“Bây giờ anh không phải họ Tiêu nữa. Tôi đã có đứa con khác. Mau cút khỏi đây.”
Cộng thêm nụ cười mãn nguyện của Hoàng Thiên Thanh.
Tiêu Quân đập chén trà đang ở trên tay:
“Ba, rõ ràng sau cái chết của mẹ ba nói chỉ vui chơi qua đường. Càng không có đứa con nào khác. Bây giờ thì sao?”
“Ba không chịu được tính tình của anh. Nên tìm một đứa con khác thay thế.”
Tiêu Quân không cam tâm. Nắm chặt cánh tay của mình, môi mím lại bật lên hai từ: “Khốn nạn!”
Tiếng mắng chửi của hắn làm người bên cạnh giật mình.
Hoàng Thiên Kim tỉnh dậy phát hiện mình ở trong phòng của Tiêu Quân, hoảng hốt hơn nữa là cô đang không mặc gì nằm bên cạnh hắn ta.
Trong đầu văng vẳng câu: “Là Dì tự chủ động!”
Hoàng Thiên Kim đứng dậy tránh xa người đàn ông trước mặt ra, tự lấy tay đập vào đầu mình. Một hồi sắp xếp lại những việc đã xảy ra, cô càng không tin được mình lại chủ động?
“Mình điên rồi, điên thật rồi. Dù là cứu mạng nhưng cũng không cần lấy thân báo đáp như vậy!”
Thiên Kim muốn đi mà cánh tay mình bị nắm chặt, miệng của Tiêu Quân không ngừng gọi mẹ. Hoàng Thiên Kim ghé sát tai:
“Là mẹ sao? Anh ta nhớ mẹ sao?”
Hoàng Thiên Kim lay Tiêu Quân mấy lần, hắn hoàn toàn không có phản ứng.
“Thì ra tên khốn này cũng biết nhớ mẹ?”
Thiên Kim thấy Tiêu Quân đổ đầy mồ hôi, cô đưa tay lên trán sờ thử:
“Nóng quá! Phát sốt rồi. Anh cũng biết bệnh sao?”
Hoàng Thiên Kim cố gỡ tay mình ra. Mặc vội quần áo vào bước thật nhanh ra ngoài cửa.
Trời lúc này đã là rạng sáng, người hầu trong nhà đang chuẩn bị điểm tâm. Nghe có tiếng động vội chạy ra xem thử.
Hoàng Thiên Kim đến trước mặt người hầu căn dặn:
“Tiêu thiếu căn dặn tuyệt đối không được làm phiền anh ấy. Các người không làm theo tự gánh chịu hậu quả!”
Người hầu nghe đến “hậu quả” quả nhiên khiếp sợ.
“Dạ!”
Hoàng Thiên Kim hài lòng bước ra.
“Nhưng mà Tiểu Thư có cần tôi gọi tài xế đưa cô về?”
Nghĩ đến trời còn chưa sáng khó bắt được taxi, cô hoàn toàn đồng ý.
Lúc ra khỏi cổng nhà họ Tiêu, Hoàng Thiên Kim tự hài lòng mình làm rất tốt.
“Ai bảo anh ta ngăn cản đám cưới của chị, còn đập vỡ hình cưới giá họa cho mình. Còn nữa, hại mình và Lâm Thắng không thể nào đến được với nhau. Hoàng Thiên Kim, anh ta có bệnh chết là do anh ta tự chịu. Tuyệt đối không liên quan gì đến mày.”
Xe chạy vòng qua những con đường đầy cây xanh. Mặt trời bắt đầu ló dạng, tiếng chim hót nghe thích thú.
Hoàng Thiên Kim hạ cửa kính xe xuống. Bàn tay đưa ra đôi chút để chạm vào sương mai.
Nếu không gặp Tiêu Quân có lẽ bây giờ cô đã thành bà Lâm.