Lâm Thắng thấy cô đổ mồ hôi, anh lấy thun cột tóc sẵn trong xe ra. Nhẹ nhàng buộc lại tóc cô.
Lâm Thắng có chút khựng lại:
“Vết bầm trên cổ của em?”
Vừa rồi dùng phấn che lại vẫn có thể bị anh phát hiện. Cô luống cuống giải thích:
“Em không biết nữa, sáng ngủ dậy đã như thế này. Có thể là kiến cắn em?”
Người đàn ông cô yêu ở trước mặt, cô cũng yêu anh. Vậy cho nên ngàn vạn lần không thể để anh biết được cô nhận nhầm người lên giường cùng người đó.
Lâm Thắng xoa đầu cô kéo cô về phía mình. Đôi môi mỏng khẽ chu lên thổi nhẹ vào cần cổ cô.
“Nhột.”
“Đồ ngốc. Anh đang thổi cho em đó. Là lãng mạn đó.”
“Kiến trúc sư như anh cũng biết lãng mạn nữa à?
Một chút nghi ngờ cũng không có. Lâm Thắng hôn lên má của Thiên Kim:
“Ngoan. Về thôi nào!”
Anh cúi xuống gạt cần số vừa hay nhìn trúng giày cô, phát hiện: “Hoàng Thiên Kim, giày của em bị làm sao?”
Hoàng Thiên Kim thở dài muốn nói ra hết ấm ức của mình nhưng nghĩ về rồi lại thôi. Cô không nên đem quá nhiều phiền phức đến cho anh: “Em không cẩn thận gãy mất rồi.”
“Không sao mua một đôi mới là được.”
Lâm Thắng chở Hoàng Thiên Kim vào trung tâm thương mại ở gần đó. Hai người vào tiệm giày quen thuộc. Anh để cô ngồi ở ghế, đích thân đi một vòng. Anh lấy một đôi giày xăng đan màu trắng quai chéo mang vào cho cô.
Lúc mang vào phát hiện ở gót chân và ở ngón út của cô chảy máu. Anh nhăn mặt: “Hoàng Thiên Kim, em đau sao không nói với anh?”
"Em?"
Anh ra lệnh: “Ngồi ở đây đợi anh.”
Hoàng Thiên Kim ngồi ở cửa hàng, rất lâu sau Lâm Thắng mới quay lại. Trên tay anh cầm một túi ni lông nhỏ.
Anh quỳ một chân cạnh Hoàng Thiên Kim. Tay nâng chân cô lên, lấy từ trong túi ra miếng băng keo cá nhân, băng lại vết thương đang chảy máu. Giọng điệu có chút trách yêu:
“Lần sau em đi đánh cẩn thận một chút nếu không sẽ tự mình đau đó. Nghe chưa?”
Cô chu môi nũng nịu:
“Em biết rồi! Anh cứ xem em là con nít ấy, suốt ngày căn dặn đủ thứ.”
Lựa xong giày, anh nắm tay cô đi dạo trung tâm thương mại, ghé vào một tiệm ăn. Ăn xong mới đi về như bao đôi tình nhân khác.
Có một chút quyến luyến, Lâm Thắng níu tay cô: “Anh có thể lên nhà được không?”
Hoàng Thiên Kim nhìn đồng hồ, bây giờ là 23 giờ. Từ đây đi về nhà anh khá xa:
“Được thôi.”
Lâm Thắng vui vẻ lên nhà cô: “Anh xin thề sẽ không làm gì hết. Chúng ta để dành cho đêm tân hôn.”
Nghe đến đêm tân hôn trong lòng cô có chút khó chịu. Nếu anh biết được liệu anh có tha thứ cho cô không?
Thang máy lên đến tầng 10, mật khẩu nhà là sinh nhật của anh. Cô làm được 7 năm đã mua được một căn chung cư nhỏ. Dự định của cô sẽ kết hôn cùng Lâm Thắng, sau đó sinh con và nuôi dưỡng đứa trẻ nên người.
Để thực hiện lời hứa, từ Lâm Thắng từ một nhân viên của công ty thiết kế, anh đã lên chức trưởng phòng với mức lương cao. Đổi lại anh thường không có thời gian cố định dành cho Thiên Kim. Nên mỗi khi xong dự án anh sẽ tìm cách bù đắp cho cô.
Tắm xong Lâm Thắng mặc bộ đồ ngủ chéo chân trên sofa, mái tóc còn ươn ướt che đi khuôn mặt.
Hoàng Thiên Kim thấy khó chịu, lấy máy sấy tóc cho anh. Anh ôm cô vào lòng: “Thiên Kim sắp tới anh rất bận. Em phải tự chăm sóc cho mình có biết không? Sau chuyến công tác, thuận lợi anh sẽ được thăng chức. Như vậy, chúng ta có thể tổ chức đám cưới được rồi.”
“Khi nào anh đi?”
“Sáng sớm mai.”
“Nhanh vậy sao?”, cô chu đôi môi hồng của mình, cái đầu dụi vào lòng anh.
Lâm Thắng nhìn Thiên Kim rất lâu.
Dưới ánh đèn vàng của căn phòng, vẻ đẹp của Thiên Kim làm anh không thể nào kìm chế. Giọng anh khàn khàn:
“Thiên Kim, anh thương em!”
Anh không đợi cô trả lời mà bắt đầu hôn ngấu nghiến. Cô vụn về đáp lại. Cô vòng tay qua ôm lấy anh. Anh quả thật rất ấm.
Đột nhiên trong đầu Thiên Kim lại hiện lên hình ảnh tối qua. Cô cảm thấy bản thân có lỗi nhất thời đẩy anh ra.
“Lâm Thắng, em chưa chuẩn bị tinh thần xong. Em xin lỗi.”
Chỉ nghe giọng người đàn ông trầm xuống:
“Ừ. Là anh xin lỗi em mới đúng. Anh nên tôn trọng em mà chờ đến ngày chúng ta kết hôn.”
Hoàng Thiên Kim thấy nghèn nghẹn, cô luống cuống đứng dậy đi vào phòng mà đóng cửa. Đứng sau cánh cửa, cả thân thể từ từ trượt xuống. Cô ray rứt và hận bản thân. Nếu hôm qua uống ít một chút có lẽ cái ngàn vàng đã có thể giữ lại cho anh.
Càng nói Hoàng Thiên Kim càng đau lòng, răng cắn chặt môi khóc không thành tiếng:
“Em xin lỗi thật sự xin lỗi anh. Em sẽ tìm cách bù đắp lại cho anh.”