“Hoàng Thiên Kim mau đứng dậy!”
“Á.”
Tiêu Quân phủi tay ngồi dậy: “Lại sao nữa?”
Hoàng Thiên Kim lấy tay che mặt.
“Váy của tôi.”
Tiêu Quân quay mặt lại, anh nhắm mắt, cởi áo khoác ném sang cho cô.
Hoàng Thiên Kim xấu hổ chỉ có thể nhận lấy áo khoác từ anh che đôi chân dài của mình lại.
Tiêu Quân xăn áo sơ mi của mình lên rồi trèo lên cây. Anh với tay lấy chiếc váy đang vướn lại trên cành.
Hoàng Thiên Kim vẫn ngồi dưới góc cây xoài. Gió thổi qua chiếc lá xoài bay xuống, công ty lúc này không có một bóng người. May mắn là không có ai nếu không cô không còn mặc mũi.
Tiêu Quân đưa váy sang cho cô.
“Hoàng Thiên Kim, cô đúng là rắc rối. Ngoại trừ công việc ra chẳng có điểm nào tốt.”
“Phải rồi! Ngoại trừ công việc ra những thứ khác không cần anh quản.”
Tiêu Quân thở dài cúi người.
“Anh tính làm gì?”
“Bế cô lên.”
Một tay anh vòng qua sau lưng tay còn lại đỡ chân cô ôm vào.
“Lấy tay nắm chặt vạt áo một chút. Nếu không người khác sẽ thấy.”
Cô xấu hổ quay mặt sang hướng khác.
“Hoàng Thiên Kim cô ăn gì mà nặng thế?”
“...”
“Sếp này, anh ngoài đẹp trai có thể “tu ngôn” một chút không?”
“...”
Tiêu Quân bế cô đặt vào ghế phụ lúc này cô mới phát hiện, mùi hương trên người anh có chút quen thuộc.
Chắc chắn không thể lầm được. Bỗng dưng trái tim cô đập rất nhanh. Nếu thật sự người đó là sếp thì sao nhỉ?
Cô nhớ lại từng nụ hôn rơi xuống, ướt át và dịu. Hoàng Thiên Kim lắc đầu: “Không thể nào là sếp. Tuyệt đối không thể?”
“Hoàng Thiên Kim.”
“...”
“Éc”
Tiếng thắng xe làm Thiên Kim giật mình. Cô không có chuẩn bị đầu đập vào phía trước u lên một cục.
“Ui da. Đau quá! Sếp, anh biết lái xe không vậy?”
“Tôi đang gọi hồn cô về. Hoàng Thiên Kim, cô nghĩ ra ăn gì chưa?”
“Sếp anh có thể gọi tôi một cách nhẹ nhàng?”
Tiêu Quân vẫn lạnh lùng nhìn thẳng: “Tôi đã gọi cô hơn 3 lần.”
Hoàng Thiên Kim ấm ức, người cứng nhắc và lạnh lùng như vậy hoàn toàn không phải người hôm trước.
“Vẫn chưa suy nghĩ xong thì xuống xe.”
“Ăn cá hấp đi.”
“Tôi không thích ăn cá!”
“Vậy thì đi ăn lẩu?”
“Tốn thời gian.”
“Sếp, rốt cuộc anh muốn ăn cái gì?”
“...”
Xe dừng lại ở một nhà hàng mang phong cách đồng quê. Phía trước có trồng giàn thiên lý rũ rất đẹp. Tiêu Quân bước xuống xe vòng qua ghế phụ ôm lấy cô bế vào trong. Dĩ nhiên cô không thể làm khác được vì chiếc váy bị rách.
“Sếp, anh thật tốt.”
“Tôi chỉ sợ cô dọa người ta mù mắt!”
Hoàng Thiên Kim nghiến răng. Cô muốn đấm cho người đàn ông này một cái. Cái miệng đẹp không nói lời nào nghe được cả.
Vào bên trong, Tiêu Quân đã căn dặn nhà hàng chuẩn bị sẵn quần áo mới cho cô thay. Không ngờ vừa y kích cỡ của cô. Còn đặt biệt chuẩn bị một đôi giày thể thao vừa khích.
Hoàng Thiên Kim thay quần áo xong ngắm đôi giày.
“Sếp, sao anh biết kích cỡ của tôi?”
“Còn cái gì mà chưa thấy!”
Lời anh nói rất nhỏ khiến Thiên Kim không nghe rõ:
“Hả? Anh nói sao?”
“Tôi là sếp lớn của công ty giày. Kích thước không rành tôi từ chức được rồi.”
Là anh đang khoe bản thân có đúng không?
Hoàng Thiên Kim dùng đũa khẩy khẩy cơm ở trong chén: “Phải rồi. Anh làm sếp.”
Lúc ăn xong ngẩng đầu lên, Tiêu Quân bị Thiên Kim dọa sợ đến đứng dậy.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Anh xem tôi là ma sao?”
“Hoàng Thiên Kim, mặt cô bị làm sao vậy?”
Cô lấy trong túi xách của mình ra chiếc gương nhỏ để soi.
Cô gật mình làm rơi xuống, mặt cô sưng lên:
“Sếp ơi. Tôi bị dị ứng với đậu phộng. Trong cơm có đậu phộng sao?”
Tiêu Quân gật đầu: “Hoàng Thiên Kim cô ăn không nhìn sao?”
Cô lúc đó đang mắng sếp làm sao mà nhìn được.
“Sếp ơi. Mau đưa tôi đến bệnh viện.”
“Hoàng Thiên Kim.”
Tiêu Quân tức đến đỏ mặt:
“Hoàng Thiên Kim.”
[Bệnh viện]
Tiêu Quân đi đi lại lại nhìn đồng hồ liên tục. Anh nghe hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác vẫn chưa thấy Hoàng Thiên Kim đi ra. Mới quay lưng đi một chút, quay lại liền thấy y tá đẩy chiếc giường bệnh đi ra. Toàn giường phủ kín vải trắng chỉ nhìn thấy cái chân.
Tiêu Quân ngỡ ngàng, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống:
“Hoàng Thiên Kim? Cô chết rồi sao?”
Anh bước nhanh nắm chặt hai vai y tá: “Y tá? Dị ứng một chút sao ra nông nổi này? Vừa rồi cô ấy còn tỉnh táo đi vào mà?”
Anh không tin lùi lại như muốn ngã ra sau.
“Không phải anh hiểu lầm rồi. Đây là ma-nơ- canh y tế.”
“?”
“Sếp, tôi còn sống ở đây này.”
Hoàng Thiên Kim bước ra, gương mặt còn đỏ vì bị dị ứng, cô mỉm cười đầu hơn nghiêng. Tiêu Quân đứng dậy trong phút chốc bị mê đắm trước vẻ đẹp này muốn chạy lại ôm. Khi đến gần, anh nhớ lại cô có vị hôn phu liền đẩy cô ra.
“Sếp, sao anh đẩy tôi. Đau quá!”
Tiêu Quân khựng lại, mắt anh chuyển hướng nhìn chằm chằm vào tay của mình:
“Ư… Hừ. Tay tôi dơ rồi. Vòi nước ở đâu vậy?”
Mặt anh rất tỉnh vừa nói vừa đi tìm vòi nước.
“Sếp bị làm sao vậy?”