Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
- ------------------------------------
Chương 38: Nhưng nếu muốn có cuộc sống suôn sẻ, thì cầu lửa phải xanh xanh tí chứ.
Thấy đề tài đã bị bẻ sang một hướng khác, trong lòng Tulane Ruth hiểu rõ. Ả ta không thèm dùng sắc dụ nữa, trừ phi ả ta là một tên gay có thể khiến một tên đàn ông cao to lực lưỡng khác không kiềm lòng nổi.
Nhưng mà kỹ thuật đó cần phải đầu thai lại lần nữa.
Ả ta cũng là người từng tắm mình trong mưa máu gió tanh, thấy vậy thì không thèm làm chuyện vô nghĩa nữa, lập tức ra tay ngay.
Nữ vong linh xinh đẹp ở trước mắt đột ngột biến mất. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tulane Ruth lại bất ngờ xuất hiện giữa không trung, cây roi trắng trong tay ả ta vụt ra, hướng thẳng về phía Frost.
Cả cái roi này chỉ có một màu trắng tinh, còn phiếm mấy tia sáng lấp lóe như ngọc thạch, giống như là một vật trang trí tinh xảo đẹp đẽ.
Nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra, chiếc roi này được chế tạo từ xương sống của người. Mỗi một chi tiết lớn nhỏ trên roi đều rất đều đặn, càng về phần đuôi thì càng nhỏ lại. Chẳng biết đã phải kỹ lưỡng lựa chọn giữa bao nhiêu xương sống người để tạo thành thứ này, cũng không biết phải trải qua quá trình thế nào để tạo ra ánh sáng lấp lánh như thế.
Nhưng không còn gì để nghi ngờ nữa, đây là một thứ vũ khí tàn nhẫn, đã tắm mình trong máu tanh và giết chóc, cùng với sự coi thường sinh mệnh con người.
Tuy phải đối mặt với thế sấm rền gió cuốn của chiếc roi xương kia, nhưng có vẻ như Frost đã đoán trước được tất cả. Hắn nhẹ nhàng lắc mình tránh đi một đòn, sau đó vung kiếm chém về phía Tulane Ruth đang lơ lửng trên không trung.
Tulane Ruth vội vàng né tránh đường kiếm đang hướng về phía dung mạo xinh đẹp của mình. Trong lòng ả ta rất tức giận, quả nhiên là thứ gay chết tiệt, ngay cả một chút ý tứ nhẹ nhàng với người đẹp cũng chẳng có.
Sau vài lần giao đấu, kiếm của Frost không hề do dự mà tấn công vào gương mặt ả ta, vào thân thể mê người, và cả mái tóc vàng mềm mại, cứ như là thứ đứng trước mặt hắn chẳng khác gì đám xác chết vùng dậy đã thối rửa một nửa kia.
Mái tóc vàng của Tulane Ruth bị cắt mất một đoạn, khiến cho ả ta càng tức giận hơn. Miệng ả ta bắt đầu niệm những âm thanh cổ quái, chỉ trong nháy mắt, một lượng lớn oan hồn từ dưới đất trồi lên, tấn công về phía hai người Frost và Tiêu Chỉ.
Oan hồn hình thành một trận thế che trời lấp đất trong hầm ngầm. Bọn chúng vây chặt lấy hai người, trong ánh mắt đều là sự oán độc và tham lam khủng khiếp.
Frost xoay người lại, dùng một tay đẩy vai Tiêu Chỉ ra phía sau mình.
Cơ thể của vong linh vốn uyển chuyển nhẹ nhàng, vậy nên chỉ vừa mới bị đẩy nhẹ một cái, Tiêu Chỉ đã bay cái vèo ra khỏi căn phòng đá, sau đó vững vàng đứng trong đường hầm bên ngoài, rời xa khỏi cuộc chiến, đương nhiên cũng tránh được nhóm oan hồn đang xông đến.
Vậy nghĩa là muốn cậu ngoan ngoãn đứng ngốc ở đây, đừng có đi vào đó chịu chết ấy hả?
Cảm giác của Tiêu Chỉ rất kỳ diệu, đây là lần đầu tiên cậu trở thành em nhỏ cho người ta che chở. Từ trước đến nay, luôn là cậu dẫn dắt người khác, Tiêu Chỉ vốn không ngờ rằng sau khi đi theo A Sâm, cậu có thể có trải nghiệm cảm giác được người ta bảo vệ một lần trong đời.
Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ cảm nhận được sự thay đổi trên người A Sâm. Đó không phải là chàng thanh niên dịu dàng trong trí nhớ của cậu, cũng không phải lãnh chúa Hessen lạnh lùng tàn nhẫn trong miệng của người chơi, mà là một người hoàn toàn mới, là một A Sâm đã trưởng thành.
Chuyện này càng khiến cậu tò mò hơn, thật ra A Sâm đã phải trải qua những chuyện gì trong suốt 600 năm họ bỏ lỡ nhau?
Trong căn phòng kia, Frost đã giải quyết xong đám oán linh do Tulane Ruth triệu hồi, cũng đã thành công tiếp cận ả ta, sau đó hung hăng chém ra một kiếm về phía trước.
Chiếc roi trong tay Tulane Ruth chợt lóe ánh đỏ, cảm giác như có điềm rủi đang quấn chặt lấy trường kiếm của Frost.
Khi ánh đỏ trên chiếc roi tiếp xúc với kiếm của Frost, Frost lập tức cảm nhận được dục vọng tham lam đang truyền ra từ đó, gần như là muốn nuốt chửng cả thể xác và linh hồn hắn, biến hắn thành tro bụi.
Đôi môi căng mọng của Tulane Ruth nhẹ nhàng cong lên. Đây là kỹ năng hấp thụ ả ta có được sau khi trở thành vong linh, thứ này không gây thương tổn cho cơ thể, mà nó có thể hấp thu linh hồn và cắn nuốt sức mạnh trong máu thịt, sau đó quay ngược về nuôi dưỡng cho ả ta.
Đám xác chết vùng dậy bên ngoài nơi chôn xương của Nafa, có không ít kẻ là kiệt tác của cô ả này.
Nhưng Frost lại không hề có ý né tránh, không những thế, hắn còn xoay trường kiếm, rồi đột ngột kéo chiếc roi đến gần mình hơn.
Không kịp đề phòng, Tulane Ruth lập tức đối diện với hơi thở nguy hiểm toát ra từ thanh trường kiếm của người áo đen trước mặt mình. Trong giây tiếp theo, một đường kiếm sắc bén mang theo kiếm phong bỗng lóe lên. Dưới thế kiếm ấy, chiếc roi xương được tạo thành từ vô số oán linh của ả ta bỗng xuất hiện vết rạn, chỉ trong nháy mắt đã lan rộng ra, thậm chí còn có nguy cơ vỡ nát.
Tulane hốt hoảng, ra sức thu chiếc roi về.
Nhưng đã muộn rồi, ả ta còn chưa kịp ra sức, thì chiếc roi tràn ngập vết rạn đó đã lập tức vỡ nát. Chiếc roi vốn bóng loáng như ngọc, bây giờ đã hoàn toàn biến thành một đống xương khô vỡ vụn, từng mảnh xương sống tan nát nằm đầy trên mặt đất.
Thấy vũ khí đã bị hủy, Tulane Ruth không hề do dự mà vứt luôn cả bộ phận còn sót lại trong tay. Thứ đã bị phá hủy, thì không còn giá trị với ả ta nữa.
"Ngài đúng là một tên đàn ông thô bạo mà..." Giọng điệu của Tulane Ruth mềm mại, ả ta lại triệu hồi oan hồn nhào về phía Frost. Nhưng bản thân mình thì lại lùi về phía sau, chuẩn bị nhân cơ hội này để bỏ trốn.
Nhưng Frost đã nhìn thấu được kế hoạch của ả ta, khi đám oan hồn đang tấn công về phía hắn, bóng dáng của hắn đã lập tức biến mất.
Chỉ trong nháy mắt, Frost đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Tulane Ruth, trường kiếm lạnh băng vung lên không hề do dự, mà mục tiêu của hắn lúc này chính là...chiếc cổ mảnh khảnh của Tulane Ruth.
Kiếm phong lướt qua, đường cắt như lề sách bao quanh cổ Tulane Ruth lại bị xé toạc.
Đầu của vị tuyệt thế sủng phi ấy bay lên, từng sợi tóc vàng bay tán loạn trên không trung, giống hệt với cảm giác mà ả ta đã được nếm trải từ rất lâu trước đây.
Đã mất đầu, vậy nên thân thể uyển chuyển ấy lập tức ngừng lại giữa không trung, chúng dần trở nên ảm đạm trong suốt, gần như sắp biến mất.
Frost thu kiếm, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Ngay lúc ấy, đột nhiên trong tay Tulane Ruth bỗng xuất hiện một ấn ký đỏ như máu. Ngón tay thon dài mảnh khảnh khẽ động đậy vài cái, ấn ký đỏ như máu ấy lập tức bay đến tấn công vào bóng lưng Frost.
Chính là thuật nguyền rủa.
Đó là chiêu thức nổi danh nhất của Tulane Ruth. Nhờ vào chiêu thức độc nhất vô nhị này, mà ả ta đã giải quyết không biết bao nhiêu kẻ địch.
Cái đầu vừa bị tách rời ra khỏi cơ thể chợt nở một nụ cười quái dị, nói dối, lừa gạt, và cả diễn xuất,...tất cả những thứ này đều là những kỹ năng bắt buộc phải học để sinh tồn trong hậu cung của Nafa.
Ánh sáng đỏ của thuật nguyền rủa lao thẳng về phía người kia, từng chút từng chút một đến gần.
Khi chỉ kém một bước nữa là đã thành công, bóng người phía trước lại đột ngột biến mất. Thuật nguyền rủa mất đi mục tiêu cũng đồng nghĩa với thất bại. Khóe miệng đang cong lên của Tulane Ruth cứng đờ, con ngươi ả ta không ngừng đảo qua đảo lại tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm kiếm tung tích của đối thủ.
"Cô nhìn đi đâu vậy?" Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ phía sau ả ta.
Tulane Ruth không còn bình tĩnh nổi nữa, ả ta hoảng hốt quay đầu lại, nhưng thứ đang đối diện với ả ta chỉ có ánh kiếm lóe sáng. Ngay lúc đó, ánh kiếm rơi xuống như mưa, dứt khoát cắt cái đầu xinh đẹp của ả ta thành từng mảnh nhỏ.
"A!!!"
Trong không khí vang lên tiếng thét chói tai của Tulane Ruth. Lúc này, trong giọng của ả ta chẳng còn vẻ ngọt ngào đầy quyến rũ nữa, chỉ còn lại sợ hãi và nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Đầu đã bị cắt nát, vậy nên thân thể ả ta cũng theo đó mà hóa thành vô số điểm sáng li ti, cứ như là đang phong hóa, sau đó hoàn toàn biến mất.
Tulane Ruth tiêu tán, hòa vào đám oan hồn ở đây, trở thành một bộ phận trong số những oán khí trong nơi chôn cốt của Nafa. Nếu như chấp niệm của ả ta đủ nhiều, thì có lẽ nhiều năm sau còn có thể quay lại, nhưng làm gì có ai nắm chắc được chuyện mai sau?
*
Bên ngoài căn phòng đá, Tiêu Chỉ vẫn luôn lắng nghe tiếng giao đấu kịch liệt trong đó. Tuy cậu biết với sức chiến đấu của A Sâm thì không có vấn đề gì, nhưng không nhìn thấy được tình hình bên trong vẫn khiến cậu thấy hơi hồi hộp.
Cứ như là người lớn đứng bên ngoài trường đợi con mình thi xong vậy đó.
Cuối cùng, vẫn là Tiêu Chỉ thu được một đống điểm kinh nghiệm từ tay của chị gái Tulane Ruth bé bỏng, trái tim vẫn luôn treo lên cũng theo đó mà hạ xuống.
Xem ra A Sâm không sao cả. Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, đường đường là lãnh chúa Hessen, làm sao có thể chết trong tay một sủng phi của bạo quân cơ chứ. Chỉ trong chốc lát, Tiêu Chỉ đã cảm thấy hành động âm thầm lo lắng của mình khi nãy thật sự quá buồn cười.
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến, không mất bao lâu, bóng dáng của Frost đã xuất hiện trong đường hầm. Trông hắn có vẻ chẳng khác gì với lúc đầu, cứ như là hắn chỉ vừa mới ra ngoài đi lòng vòng vài bước mà thôi.
Nhìn thấy Tiêu Chỉ, Frost lập tức gật đầu nhẹ với cậu, không nói nhảm nữa, mà trực tiếp biểu lộ ý bảo cậu chạy theo, sau đó hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Suốt đoạn đường này, binh sĩ vong linh không còn xuất hiện nữa, toàn bộ đường hầm này chỉ còn lại tiếng bước chân cô tịch quanh quẩn của một mình Frost.
Tiêu Chỉ lại thấy rảnh rỗi nữa, vậy nên cậu không nhịn nổi muốn đi tìm anh bạn cũ tâm sự tí xíu: "Lãnh chúa, tôi có thể hỏi ngài một chuyện được không?"
Bước chân của Frost vẫn không ngừng lại, hắn liếc sang nhìn Tiêu Chỉ đang bay một cái: "Nói."
Tiêu Chỉ: "Tại sao kỵ sĩ trong Hài Cung đều là đàn ông, những nữ cường giả xác sống đi đâu hết rồi ạ?"
Frost trầm tư một lát: "Ta cũng từng mời những người đó vào Hài Cung, nhưng mà các cô ấy chỉ đến nhìn Hài Cung một cái là bỏ đi ngay. Ngày thường bọn họ đều ở yên trong địa bàn của mình, chỉ khi xuất hiện mấy thứ linh tinh như chiến tranh gì đó, ta phát lệnh mộ binh, thì họ mới có mặt."
"...." Tiêu Chỉ bắt đầu suy nghĩ xem hình ảnh "Nhìn cái rồi bỏ đi" là như thế nào, bỗng cảm thấy cứ như Hài Cung đang bị người ta chê ấy.
Dạo gần đây xây dựng ở Hessen được đẩy mạnh, nên khi cậu thị sát vẫn thường đi qua lãnh địa của những người đó.
Nơi ở của những cô gái đó ít nhiều đều mang một chút đặc điểm riêng của chủng tộc mình lúc sinh thời. Tuy rằng không được ấm áp tỉ mỉ bằng người sống, nhưng vẫn đẹp hơn nhiều so với đám đàn ông xác sống hay đào hố chôn mình, với cả tìm cái cây chết khô rồi treo lủng lẳng trên đó.
Khi những nữ cường giả xác sống nhìn thấy Hài Cung trống rỗng trụi lũi, mấy trăm năm không được quét tước, còn mang đầy hơi thở của đám đàn ông thô kệch đó, các cô ấy có ghét bỏ cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
Hình như cậu lại biết thêm một bí mật nho nhỏ của Hessen nữa rồi...Thư ký lén lút nghĩ thầm.
Không nói cho A Sâm biết vẫn tốt hơn.
*
Hai người càng lúc càng bước sâu vào hầm ngầm, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện một hai câu, nhưng cơ bản đều là Tiêu Chỉ nói, Frost trả lời. Cách trả lời của hắn không có gì thú vị, nhưng lại không hề bỏ lỡ bất cứ câu hỏi nào của Tiêu Chỉ.
Sau khi tiến vào một khu vực nào đó.
Cảm nhận của Tiêu Chỉ rất nhạy bén, cậu có thể cảm nhận được, càng đi về phía trước mặt đất càng bằng phẳng.
Không phải là kiểu đường hầm thiên nhiên gập ghềnh, đầy ổ voi hố gà, mà chắc là đã có người cố ý san phẳng mặt đất nơi này, dọn hết mấy tảng đã nhô lên, còn kiếm cách lấp hết mấy cái hố, biến nó thành con đường bằng phẳng dễ đi.
Tuy rơi vào cảnh cùng đường bí lối, nhưng một người còn có tâm trạng dùng màn lụa trang trí, còn người kia thì rảnh tay san phẳng mặt đường, xem ra Tulane Ruth và Nafa đúng là một cặp vợ chồng trời sinh.
Oán khí trong không khí càng lúc càng đậm đặc, gần như đã biến thành thực thể, không ngừng cản trở bước chân của bọn họ. Từ nãy đến giờ, Tiêu Chỉ luôn có cảm giác như mình đang đi bộ trong nước.
Bỗng nhiên, một đám khói bụi như sương mù ồ ạt tràn vào đường hầm. Sương trắng trộn lẫn với oán khí xanh lè, che khuất tầm mắt của Tiêu Chỉ, khiến cậu phải dừng lại.
Làn sương mù này rất yên ắng, không có bất kỳ tiếng động gì, ngay cả tiếng bước chân của Frost cũng biến mất.
"Lãnh chúa?" Tiêu Chỉ nhìn về phía người đang đi trước mình một đoạn, kêu một tiếng.
Nhưng ở đó không có âm thanh nào cả, chỉ có lúc Tiêu Chỉ bước đi quanh quẩn, tạo thành vài âm thanh vọng lại, khiến nơi này càng thêm cô tịch.
Tiêu Chỉ thử tới gần vị trí A Sâm đứng khi nãy, bỗng phát hiện ra nơi này đã trống không, chẳng có A Sâm, cũng chẳng có quái vật. Không những thế, khi Tiêu Chỉ bay về một nơi khác, cũng chẳng có bất kỳ một thứ gì.
Cứ như là làn sương khói mờ mịt đó đã đưa cậu tới một không gian khác, nhưng mặt đất dưới chân vẫn như cũ, không hề thay đổi gì cả.
A Sâm là chủ lực suốt cả đường đi, còn Tiêu Chỉ vẫn luôn sắm vai đàn em chỉ biết ăn no chờ chết. Nếu như có bất kỳ loại bẫy nào, thì chắc chắn chúng đã được thiết kế để nhằm vào A Sâm. Mà Tiêu Chỉ chỉ là một món đi kèm thôi, làm gì có ai bày mưu tính kế để đối phó với một tên trông chẳng có tí sức chiến đấu nào làm gì?
Cảm nhận được tình hình đang thay đổi, Tiêu Chỉ bắt đầu cảnh giác, xung quanh lập tức xuất hiện kết giới.
Bỗng có hai chấm đỏ lóe sáng, sau đó là bốn chấm, sáu chấm,...những chấm sáng này đều bị sương mù màu xám che khuất, khiến người ta không thể nhìn rõ được toàn cảnh. Nhưng từ lớn đến nhỏ, cả độ cao và những thứ khi nãy, mấy thứ này chắc chắn là mắt của loài người.
"Grừ...."
"Khà khà...!"
Giữa sương mù bỗng vang lên vài âm thanh khiến người ta thấy khó chịu như bị bóp chặt yết hầu. Những âm thanh ấy dần đến gần Tiêu Chỉ, theo đó, mấy chấm sáng màu đỏ cũng càng lúc càng đến gần cậu.
Sau đó, những chấm sáng đỏ càng ngày càng nhiều, chúng đang bao vây Tiêu Chỉ, mà cậu cũng dần nhìn thấy được những bóng người lờ mờ trong làn sương mù. Bóng dáng của những kẻ này cứng đờ. Tuy chúng giống người, nhưng khi di chuyển thì giống như không có khớp xương. Bọn chúng lắc lư đến gần Tiêu Chỉ, hình ảnh cực kỳ ma quái.
Cuối cùng, mấy thứ này cũng đã bước vào phạm vi mà Tiêu Chỉ có thể nhìn rõ.
Những kẻ này đều mặc giáp giống đám binh sĩ vong linh kia. Nơi phát ra ánh đỏ chính là hai mắt của bọn chúng. Ánh mắt chúng vô thần, còn lấp lóe ánh đỏ quái dị.
Mấy thứ này hình như là thi thể đám binh lính thuộc hạ của Nafa. Linh hồn của bọn họ biến thành binh sĩ vong linh, tấn công những người đến thám hiểm, bảo vệ địa huyệt. Mà thi thể thì lại biến thành những xác chết vùng dậy vô thức, chỉ biết lao vào tấn công.
Ngay tại thời khắc này, trong chính không gian này, Tiêu Chỉ là mục tiêu tấn công duy nhất của bọn chúng.
Tiêu Chỉ cảm thấy như mình bị người ta khinh vậy. Đã mò đến tận hang ổ của Boss rồi, mà còn bắt đám xác này ra đối phó với cậu. Thế này rõ ràng là khinh cậu, công chức đấy thì sao nào? Công chức ở Hessen sẽ đưa các ngươi lên trời cao trong một giây nhé!
Tiêu Chỉ phải nhịn, không được ra tay suốt cả đường rồi, nên bây giờ rất kích động. A Sâm không ở đây, vậy thì cậu có thể ra tay thoải mái!
Cảm giác cứ chàng trạch nam được thỏa sức chơi game khi vợ vắng nhà vậy, vui đến mức không chịu nổi luôn ấy!
Cuối cùng đám xác chết vùng dậy cũng lết được đến trước mặt Tiêu Chỉ. Khi chúng chuẩn bị xé cậu thành mảnh nhỏ rồi cắn nuốt linh hồn, mới phát hiện ra người ta đang dùng một gương mặt tươi cười để nghênh đón bọn chúng đến.
"Grừ...." Với đầu óc đã hư thối như của xác chết vùng dậy thì làm sao giải thích được tình hình lúc này, bọn chúng chỉ biết tấn công Tiêu Chỉ theo bản năng mà thôi.
Mà thứ Tiêu Chỉ đáp lại bọn họ, chính là những ngọn lửa vong linh liên tiếp bay ra.
Giờ phút này, cậu giống hệt như một bạn nhỏ bước vào trò chơi, mỗi một quả cầu lửa đều là hóa thân cho sự hạnh phúc của cậu.
Tuy khi cầu lửa trong trạng thái vong linh là màu xanh, nhưng nếu muốn có cuộc sống suôn sẻ, thì cầu lửa phải xanh xanh tí chứ. Làm người không thể nông cạn như vậy được, màu xanh lục thì không phải cầu lửa à? Chẳng qua chỉ là màu sắc này hơi thân thiện với môi trường tí thôi, chứ chẳng ảnh hưởng tí nào đến niềm vui của cậu khi được thắp lửa cả.
Nhóm xác chết bị ngốc, nhưng nếu như não còn dùng được, chắc bọn chúng đã đồng thanh hô to: "Công chức đâu rồi? Cái máy chế tạo cầu lửa hình người này là cái quần gì đây?"
Chỉ tiếc là bọn chúng không nói được.
Tiêu Chỉ tung tăng xuyên qua đám xác chết vùng dậy, mỗi một lần pháp trượng vung lên thì đều có một con xác chết vùng dậy ngã xuống. Có lẽ là khi nãy phải đứng một bên nhìn A Sâm ra tay làm cậu ngứa chết đi được, nên động tác thi pháp còn nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
"Khà khà..." Một con xác chết đã ngã xuống.
"Grừ...." Dưới đám cầu lửa liên tiếp của Tiêu Chỉ, một con xác chết vùng dậy đã bị đốt trọc đầu, sau đó bất lực bỏ mình.
"..." Còn có thêm hai xác chết vùng dậy đã ngỏm trước khi kịp để lại lời trăn trối.
Xác chết vùng dậy liên tục ngã xuống, không thể đứng dậy nổi nữa. Sau khi xác chết cuối cùng ôm hận mà chết, Tiêu Chỉ nhìn hết xung quanh một lượt cũng chẳng phát hiện được mục tiêu mới, thế là đành thu tay về, tuy là chưa đã thèm tí nào cả.
Khoảnh khắc hạnh phúc thường ngắn ngủi vậy đấy.
Tiêu Chỉ mỉm cười đi lục tìm chiến lợi phẩm, cuối cùng phát hiện ra bọn chúng rất sạch sẽ. Có lẽ là lúc chết đã bị phản quân lục soát hết một lượt. Ngoại trừ bộ giáp nát bét và đế giày rách tươm, thì ngay cả một điểm cũng chẳng để lại cho cậu.
"..." Nụ cười của Tiêu Chỉ vụt tắt.
Hạnh phúc...cũng có cái giá của nó.
Lúc đi theo A Sâm, Tiêu Chỉ nhặt đồ không ngơi tay, bây giờ bỗng ý thức được thế nào là lên voi xuống cún.
*
Frost gần như bị đám sương khói vây lấy cùng lúc với Tiêu Chỉ. Trong nháy mắt, hắn đã cảm nhận được sự tĩnh lặng xung quanh, hắn bèn thử gọi thư ký của mình một tiếng: "Thập Thất?"
Giữa khói sương không có bất cứ tiếng trả lời nào, không biết là chết hay mất tích rồi nữa.
Frost dựa theo trí nhớ đi tìm nơi Tiêu Chỉ vừa đứng, nhưng nơi đó lại không có gì cả.
Lông mày xinh đẹp của Frost hơi nhíu lại. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm nơi đám khói bất thường này phát ra, và cả cách giải quyết tình hình hiện tại.
Ngay lúc đó, có tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau, giống như là một người đang mặc một bộ chiến giáp vừa dày vừa nặng, tay cầm vũ khí tiến đến gần hắn.
Tiếng bước chân cứ quanh quẩn trong đường hầm, cứ như đang từng bước từng bước đập vào tim người ta. Cứ như là đang muốn người ta sợ hãi, đánh đòn tâm lý lên kẻ địch trước.
Frost chẳng có kiên nhẫn với mấy trò xiếc ra vẻ cao siêu này. Hắn không đứng yên ở đó chờ, mà là đi về hương âm thanh đó phát ra. Hắn muốn đến xem thử, xem Nafa sắp xếp thứ gì đến đối phó với hắn.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã đối mặt với một cái bóng khổng lồ.
Tuy rằng bị cách bởi một lớp sương mờ, nhưng vì đang ở khoảng cách gần, nên hắn vẫn có thể thấy rõ. Đó là một vong linh khổng lồ đang cầm rìu. Có vẻ như gã có mang dòng máu của thú nhân, khiến cho hình thể của gã to lớn vượt xa loài người. Khắp người tên thú nhân vong linh này dính đầy vết máu, bao gồm cả gương mặt chằng chịt sẹo kia.
Gần như mùi máu đều tỏa ra từ người gã.
Gã cũng đã nhìn thấy Frost, gã toét miệng, lộ ra một cái miệng toàn răng nanh như mãnh thú, giọng nói lạnh lẽo: "Ta là Titustrange, là quân trưởng của đại đế. Ngươi, xâm nhập vào lãnh địa của ngài."
Frost cũng chẳng thèm quan tâm: "Thế thì sao?"
Đôi mắt Titustrange lóe lên, đột ngột vung rìu tấn công về phía Frost. Tốc độ nhanh đến mức chẳng giống như gã đang cầm một loại vũ khí to lớn nặng nề chút nào.
Khác hẳn với Tulane Ruth, tính tình người này không thích nói mấy lời thừa thãi. Điểm này khiến Frost rất hài lòng, hắn cũng lười nói nhiều, trở tay một cái là chém ra một đường kiếm.
Trường kiếm đối đầu với rìu lớn nặng trịch, kim loại va vào nhau phát ra tiếng vang chói tai. Tuy rằng hình thể hai bên cách biệt rất xa, nhưng Frost lại không hề lùi bước. Hắn dồn sức vào cánh tay, hung hăng dùng một kiếm đánh bật chiếc rìu lớn.
Tay bị một lực tác dụng vào, Titustrange rất kinh ngạc. Gã không ngờ rằng người này có thể đạt được sức mạnh kinh khủng như thế, quả thực là ngang hàng với gã. Không...có một suy nghĩ vụt qua trong đầu gã, có lẽ người này còn mạnh hơn cả gã.
Địa vị của người này là gì?
Tiếc là Frost không hề cho gã cơ hội để suy nghĩ. Nhân lúc đối thủ lùi về phía sau trong vài giây ngắn ngủi, hắn lại lao về phía trước, trường kiếm trong tay không ngừng chém tới, ép Titustrange đến mức không thể không cẩn thận đối phó.
Hai người đều là những người đã trải qua vô số trận chiến, mỗi một chiêu thức tung ra vừa vững vàng vừa tàn nhẫn, không hề có động tác dư thừa nào, tất cả chỉ nhắm vào điểm yếu.
Đây là cuộc chiến của sức mạnh, cũng là cuộc đụng độ giữa kinh nghiệm và khả năng phán đoán, không thể sơ sẩy một giây một phút nào.
Đòn tấn công và phòng thủ của hai bên đều cực kỳ nhanh nhạy. Những tiếng "Keng keng keng" không ngừng vang lên trên hành lang, gần như không hề dừng lại một giây nào cả.
Mũi kiếm sắc bén lướt qua điểm yếu trên ngực Titustrange. Mà rìu lớn dữ tợn cũng vừa xẹt qua cổ Frost. Bóng dáng hai người không ngừng va vào nhau, chỉ cần xuất hiện sai lầm trong chớp mắt, thì sẽ có người ngã xuống ngay lập tức.
Thời khắc chuyển đổi công phòng, Titustrange đã bắt được một cơ hội, hung hăng bổ rìu chặn ngang đường kiếm của Frost. Nếu như lần này bị chém trúng, thì chắc chắn Frost sẽ bị chém thành hai nửa.
Khi rìu lớn sắp chạm vào, bóng dáng Frost bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Ngay tức khắc, Titustrange đã cảm thấy không ổn. Nhưng gã cũng có kinh nghiệm phong phú, nên chỉ trong giây tiếp theo, gã đã thu rìu lớn về, bảo vệ ngực mình. Bởi vì cách biệt chiều cao giữa bọn họ, nên đó chính là nơi trí mạng nhất của gã.
Nhưng cảm giác lành lạnh lại xuất hiện ngay trên đỉnh đầu.
Chẳng biết Frost xuất hiện trên mũ giáp của Titustrange từ lúc nào, lưỡi kiếm sắc bén lập lòe ánh xanh, sau đó, chính là một đường kiếm hung ác đâm xuống.
Ngay tại giờ khắc này, chiếc mũ giáp kiên cố dày nặng bỗng trở nên mềm như đậu hũ dưới ánh kiếm, chẳng còn bất cứ hiệu quả phòng ngự nào. Mũi kiếm đâm thẳng vào giữa đầu Titustrange.
Ánh sáng xanh trên mũi kiếm mang theo sức công phá khủng khiếp, chỉ cần chạm một cái là có thể đâm thủng kim loại, chứ đừng nói đến chuyện đâm thẳng vào đầu Titustrange như lúc này.
Gần như là trong nháy mắt, đầu Titustrange đã nát vụn, biến thành những điểm sáng lập lòe như đom đóm. Sau đó là đến cơ thể, cả cơ thể khổng lồ của gã cũng lần lượt hóa thành điểm sáng, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
Mất đi linh hồn chống đỡ, áo giáp dày nặng lập tức rơi ầm xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Frost không có hứng thú thưởng thức thảm trạng của đối thủ mình. Đối thủ đã bị đánh bại, thì không còn giá trị gì để hắn chú ý đến nữa.
Hắn thu kiếm, chuẩn bị xoay người bỏ đi.
Bỗng nhiên, Frost liếc thấy một thứ sáng lấp lánh nằm trong đống áo giáp. Hắn suy nghĩ một lát, rồi vòng về lấy thứ đó ra.
Tiêu Chỉ thở dài, chuẩn bị rời khỏi nơi này để tìm cách thoát khỏi đám sương mù, bỗng phát hiện ra làn sương đang che khuất tầm mắt đang dần tản đi.
Gần như là ngay lúc đó, cậu đã nghe thấy những tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Đó không phải là tiếng lê bước cứng đờ của Xác chết vùng dậy, mà là những tiếng rất rõ ràng. Mỗi bước đều mạnh mẽ vững vàng, cứ như là ung dung bước đi trong cung điện của mình, chứ không phải trong đường hầm tối tăm nguy hiểm.
Đồng hành với nhau được một thời gian, nên Tiêu Chỉ vừa nghe đã biết đó là tiếng bước chân của A Sâm!
Da đầu Tiêu Chỉ bỗng tê rần, cậu nhìn cảnh tượng xác chết nằm rải rác bốn phía do mình tạo ra, trông cứ như chồn từ bên ngoài chạy vào ăn dưa trong ruộng. Nhìn kiểu gì cũng thấy nó không giống với thành tựu mà công chức nên có, nhất là cái tên công chức ăn no chờ chết, chỉ biết lẽo đẽo đi theo sau mông sếp mình hôi điểm kinh nghiệm.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tiêu Chỉ không kịp nghĩ nhiều, thuận tay nhét hết đám thi thể nát bấy đó vào ba lô, quyết định sau khi ra ngoài sẽ kiếm nơi nào đó vứt hết chúng đi.
Bên này cậu mới vừa thu dọn xong đám thi thể, thì giọng nói của Frost đã vọng ra từ đám sương mù: "Thập Thất."
Tiêu Chỉ vội vàng trả lời: "Lãnh chúa, tôi ở đây."
Tuy giọng điệu của Frost rất bình tĩnh, nhưng nội dung thì tràn ngập quan tâm: "Cậu có sao không?"
Tiêu Chỉ nói: "Không sao. Mới xảy ra chuyện gì vậy ạ? Tôi đi khắp nơi mà không tìm được ngài."
Frost đã bước vào phạm vi tầm mắt của Tiêu Chỉ. Trông hắn chẳng khác gì khi nãy, không hề có bất cứ vết thương nào.
Xem ra cho dù mục đích của đám sương xám này là gì, thì cuối cùng vẫn không thể ảnh hưởng tới Frost.
Frost nhìn tình cảnh xung quanh, phát hiện ra bên này không có gì nguy hiểm cả, hắn tùy tiện nói: "Mới làm thịt một tên không biết tự lượng sức."
Nói xong, hắn lại tùy tiện vứt một vật sáng lấp lánh cho Tiêu Chỉ: "Đi thôi."
Vẫn là vẻ không quan tâm như trước.
Tiêu Chỉ nhận tài nguyên, thấy được ở trên đó là "????" và "Yêu cầu giám định: thuật giám định cấp bậc thầy trở lên". Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi giám định xong, chắc chắn thứ này sẽ là tài nguyên tỏa ra ánh vàng lấp lánh, nếu như may mắn thì sẽ có thể dấy lên một trận gió tanh mưa máu ở hội đấu giá nữa cho xem.
Sếp A Sâm hào phóng đến mức doạ chết người ta luôn nè.
Khi nãy Tiêu Chỉ cố đánh một trận lâu ơi là lâu mà chẳng thu hoạch được gì, nhưng bây giờ niềm hạnh phúc vừa vụt tắt của cậu đã được A Sâm bù lại trong chớp mắt, thậm chí còn vượt khỏi mong đợi nữa kìa.
Cứ như vậy, thì cậu sẽ bị tiền tài và sức mạnh của A Sâm làm cho tha hóa mất, sau đó hoàn toàn biến thành một kẻ thất bại chỉ biết ôm đùi, còn suốt ngày hô to "Boss ơi, em không muốn cố gắng nữa!"
Tiêu Chỉ lắc đầu nguầy nguậy, vứt hết mấy hình ảnh kỳ quái trong đầu mình ra. Cậu cất tài nguyên đó vào, rồi tiếp tục đuổi theo bước chân A Sâm.
- --------Hết chương 38---------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Chỉ: Cuộc sống nhàm chán ~ tôi đi bốc gạch trong game ~ đột nhiên có một anh boss ~ anh ấy liên lạc với tôi ~ giọng nói rất ngọt ngào ~ Ảnh nhìn cũng đẹp ~ tuổi ~ ngoài ~ 600
Anh boss hơn 600 ~ nhưng ảnh yêu tôi lắm ~ cho tôi cọ điểm kinh nghiệm ~ còn cho tôi rất nhiều tài nguyên ~ tôi rất vui ~ đây chính là bước ngoặt của đời tôi ~ cảm ơn nhé ~ tình ~ yêu ~ ơi
A Sâm:.....
(Lời gốc từ)
Tui để video ở trên đó á nha quý dị =))))