Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------------------
Chương 58: Như cách mây mù.
Tiêu Chỉ nhìn Frost đang ngẩn ngơ ngồi nhìn những con rắn nhỏ đan bằng cỏ. Hắn cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, giống hệt như một pho tượng, dường như khiến người ta cho rằng thời gian đã dừng lại thêm lần nữa.
Tiêu Chỉ đè cảm giác xót xa xuống đáy lòng, rồi chuẩn bị rời khỏi phòng để tìm cách rời khỏi đoạn hồi ức này. Cậu còn phải đi tìm Frost vẫn luôn lạc trong hồi ức, nên không thể ở nơi này mãi được.
Nhưng cậu chợt nhận ra mình không thể rời khỏi đây.
Cửa phòng đóng kín, nếu không có Frost động tay thì không mở ra được. Mà bây giờ Tiêu Chỉ cũng không thể sử dụng kỹ năng, sức mạnh của người thường thì không có cách nào mở được cánh cửa này ra.
Nhưng Frost trong hồi ức không nhìn thấy cậu, Tiêu Chỉ cảm thấy mình giống hệt như một u linh bị nhốt trong phòng vậy, chẳng làm được gì cả.
Tiêu Chỉ chỉ có thể tạm thời ở bên cạnh Frost, cùng hắn vượt qua đoạn thời gian cô đơn, tịch mịch này.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chỉ dùng nhiều thời gian như vậy để lặng lẽ ở bên cạnh một người. Chỉ là nhìn, không nói chuyện cũng chẳng có mục đích, nhưng bất ngờ là cậu không hề cảm thấy nhàm chán hay mất kiên nhẫn.
Không biết trôi qua bao lâu, thế giới trước mắt bỗng bắt đầu nhòe đi, từng mảng từng mảng màu xám tràn lan khắp nơi, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng.
Không bao lâu sau, một con đường nhỏ màu xám xuất hiện dưới chân Tiêu Chỉ.
Lòng Tiêu Chỉ rất vui mừng, đây là năng lượng của trận pháp, năng lượng này xuyên qua sự ngăn cách của hồi ức, có thể đưa cậu ra ngoài.
Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Frost vẫn luôn im lặng chẳng nói câu nào, Tiêu Chỉ âm thầm chào tạm biệt hắn, sau đó vội vàng bước vào con đường nhỏ màu xám.
Dường như phía trước có một bức tường kiên cố, cho dù Tiêu Chỉ có đánh như thế nào cũng chẳng hề hấn gì, nhưng khi đi trên con đường nhỏ, bức tường này giống như không tồn tại, giúp Tiêu Chỉ đi xuyên qua nó dễ dàng như trở bàn tay.
Xuyên qua mảnh vỡ ký ức, trước mắt lại xuất hiện không gian ngập tràn mảnh vỡ như khi nãy, trong đó còn có những đường xám nhỏ đan xen như mạng nhện.
Xung quanh đã khác với những gì Tiêu Chỉ nhìn thấy khi nãy, mấy mảnh nhỏ có vẻ như đang không ngừng tách ra rồi hợp lại, không có hình dạng cố định và hầu như cũng chẳng có thứ gì để làm mốc xác định phương hướng.
Tiêu Chỉ hơi nhíu mày: "Như này dễ bị lạc lắm đây..."
Con đường nhỏ dưới chân đang không ngừng kéo dài, sự dao động của năng lượng truyền đến từ bên trên vẫn xem như rõ ràng, giúp cậu có thể cảm nhận được vị trí mang năng lượng mạnh nhất của trận pháp nằm ở đâu, cũng được xem như chỉ dẫn duy nhất ở cái nơi không có trật tự này.
Trong tầm nhìn của cậu không có bóng dáng của Frost, Tiêu Chỉ chọn một hướng có năng lượng dao động mạnh để đi tiếp.
Lần này cậu cẩn thận hơn một chút, hạn chế đến gần những nơi có nhiều mảnh vỡ, tránh cho bị mảnh vỡ biến hóa hút vào đột ngột rồi bị cuốn vào hồi ức thêm lần nữa.
*
Đi được một hồi.
Phía trước xuất hiện một mảng hoa văn thật lớn, kết cấu của hoa văn này rất phức tạp, đủ loại hình dáng rối ren đan xen nhau. Nó tỏa ra ánh vàng kim không hề phù hợp với toàn bộ thế giới hồi ức này, trông giống như một khu vực thiêng liêng nào đó.
Tiêu Chỉ có thể nhận ra những hoa văn này, đây chính là vòng tròn ma thuật sau lưng Frost, nhưng những dấu vết in trên da thịt đã mờ đi, nên nó hoàn toàn được tạo thành từ những luồng sáng màu vàng kim, trông có vẻ trang nghiêm hơn một chút, cũng bớt tàn nhẫn hơn.
Nhưng trong mắt Tiêu Chỉ, toàn bộ vòng tròn ma thuật này đều tỏa ra một luồng khí khiến người ta ghét bỏ.
Năng lượng màu xám xen lẫn vào ánh sáng vàng kim lấp lóe, tạo thành một vết nứt trên vòng tròn ma thuật. Một lượng lớn ký ức tràn ra từ bên trong, những mảnh vỡ lớn nhỏ đủ loại lấp đầy cả một khu vực đó.
Mà ngay lúc này, Tiêu Chỉ lại thấy được mình trong mảnh vỡ.
Hình ảnh cúi đầu bện cỏ; hình ảnh khi cầm sách với một gương mặt tươi cười, cả lúc ăn thứ gì đó; hay là đang ngồi dưới tàng cây giảng giải gì đó với vẻ rất nghiêm túc, nhưng có lẽ là đang nói năng linh tinh thôi; còn có dáng vẻ lúc cậu đang ngủ say nữa...
Tiêu Chỉ nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt của A Sâm ngồi bên cạnh dính chặt lên người cậu, hầu như chưa từng đưa mắt nhìn xung quanh một lần nào. Như thể trừ cậu ra, trên thế giới này không còn bất cứ thứ gì có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn được nữa.
Bỗng một cảm xúc khó giải thích bỗng xuất hiện trong lòng Tiêu Chỉ. Cậu không hề biết rằng, hóa ra lúc A Sâm nhìn mình, hắn lại chăm chú, nghiêm túc đến thế.
Cậu tiếp tục tiến về phía trước, vòng tròn ma thuật vàng kim đằng sau lại có nhiều mảnh vỡ hơn.
Trong đó có những cái liên quan đến Tiêu Chỉ, cũng có một mình A Sâm, còn có một người khiến cho người ta thấy rất bất ngờ - Noah Bae. Người này được mệnh danh là thiên tài vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, danh hiệu của ông ta rất nhiều, như người đi đầu trong việc thúc đẩy nền văn minh nhân loại, người đặt nền móng cho kỹ thuật trường sinh, người tiên phong trong lý luận về kỹ thuật bước nhảy vũ trụ, và còn...
Người tạo ra ZERO.
Danh hiệu đó chỉ là một danh hiệu nhỏ bé chẳng đáng nhắc đến trong cuộc đời ông. Nếu như so sánh với những hành động vĩ đại đủ để thay đổi cả lịch sử loài người, thì một trò chơi đúng là một thành tựu cực kỳ nhỏ bé. Nhưng dù vậy, ZERO cũng là trò chơi có tuổi thọ dài nhất trong lịch sử nhân loại, thậm chí là vẫn còn cuốn hút cho đến tận ngày nay.
Nhưng vì sao Noah Bae lại xuất hiện trong ký ức của A Sâm?
Noah Bae và A Sâm có quan hệ gì?
Tại sao A Sâm chưa từng nhắc tới những chuyện liên quan đến người này?
Tiêu Chỉ đi về hướng hồi ức đó, muốn làm rõ là vì sao, nhưng con đường màu xám vừa đến nơi này đã tách ra, mà vòng tròn ma thuật màu vàng kim cũng giống như một rào chắn không thể xuyên qua được, chặn cậu ở bên ngoài.
Ký ức sau vòng tròn ma thuật cứ lấp lánh, nhấp nháy, không ngừng chuyển động thay đổi vị trí, khiến người ta khó mà nhìn thấy được đoạn ký ức đó.
Tiêu Chỉ dùng hết sức lực để chạm tới rìa vết nứt của vòng tròn ma thuật.
Vết nứt không lớn, cũng không đủ cho một người chui qua, lại có một luồng áp lực khổng lồ tràn ra từ bên trong, khiến người ta có cảm giác như mình chỉ là một con kiến giữa cuồng phong bão táp, yếu ớt đến mức gần như chẳng chống đỡ nổi.
Cậu gắng gượng chống đỡ, nhìn vào vết nứt.
Đúng lúc đó, một mảnh vỡ nhỏ bay đến trước mặt cậu, dừng ngay phía trước cách đó không xa.
Trong hình ảnh là một căn phòng trắng như tuyết, mặt đất và vách tường đều được tạo thành từ những tảng đá màu trắng, còn có ánh sáng chói lóa, nhưng như vậy cũng không thể che giấu được sự thật rằng đây là một nhà tù.
Mặt đường và mặt đất đều có vết máu, trên vách tường có một sợi xích vừa thô vừa dài. Một đầu xích sắt được cố định chặt trên tường, còn đầu kia thì khóa cơ thể của một người nằm trên mặt đất.
Người đó nằm úp sấp xuống mặt đất, nên không thể thấy rõ mặt, nhưng khắp người toàn là máu, quần áo trên người cũng rách nát te tua đến mức không còn nhìn ra hình dạng vốn có nữa. Một mái tóc màu bạc sáng chói mắt bây giờ lại dính đầy vết bẩn, rối tung bết dính vào nhau, trông cực kỳ thê thảm, cũng chẳng biết là đã bao nhiêu lâu rồi chưa được chải chuốt.
Người nọ vẫn nằm yên trên mặt đất, chẳng nhúc nhích tí nào, giống như là một cơ thể đã tan nát, đang chờ thối rữa vậy.
Mà lúc này, nhà tù bỗng mở ra. Có một đoàn người bước vào, trong đó, cầm đầu là một người đàn ông mặc trang phục màu trắng viền vàng, trông thì có vẻ là một ông lão dễ gần, hình dáng hơi béo, với gương mặt tròn, trên mắt còn gác một cặp kính, nhìn có vẻ vô cùng thân thiện.
Tiêu Chỉ nhận ra thứ người này mặc là đồng phục giáo sĩ của Blaise, nhưng kiểu dáng hơi khác với hiện tại, nên không có cách nào đoán chính xác được thân phận của người này. Nhưng nếu xét về độ lỗng lẫy của trang phục, có lẽ địa vị của người này trong Blaise không hề thấp.
Ông lão hiền hòa nhàn nhã bước vào nhà tù cùng với cấp dưới của mình. Ông ta nhìn người nằm trên đất, giọng nói làm ra vẻ như vừa tiếc hận lại vừa bất đắc dĩ, lại như đang nói với vãn bối không chịu nghe lời của nhà mình: "Frost, cậu vẫn không chịu nói à?"
Tuy rằng trong lòng cậu đã đoán được từ lâu, nhưng khi nghe đến cái tên này, Tiêu Chỉ vẫn cứ cảm thấy dường như trái tim mình đang bị một vật sắc nhọn đâm thật mạnh, một cảm giác đau đớn khiến người ta phát run tràn ra từ trái tim.
Cậu thu các ngón tay vào lòng bàn tay, siết chặt nắm đấm, rồi bắt đầu xem tiếp.
Người trên mặt đất cứ như là không nghe thấy, vẫn cứ nằm bò với dáng vẻ cực kỳ mất sức sống, cũng chẳng nói lời nào.
Nhưng lão già cũng chẳng hề tức giận. Lão ta nâng tay ra hiệu cho thuộc hạ đừng đến gần, tự lão ta bước lên trước, rồi đi tới trước mặt Frost: "Nói ta biết, cuối cùng ông ta đã nói gì với cậu?"
"..." Frost vẫn không phản ứng, đầu ngón tay hắn cuộn chặt lại trong vô thức, dường như là đang căng thẳng vì chuyện gì đó.
"Vẫn cứ không chịu nghe lời ta." Lão già nhìn Frost nằm trên đất, vẻ hiền hòa trong giọng nói đã vơi bớt.
Lão ta đột ngột chuyển sang một đề tài khác: "Nghe nói cậu vẫn luôn đợi một người?"
Nghe vậy, người vốn chẳng có phản ứng gì lại đột ngột ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt nhợt nhạt dính đầy máu và vết bẩn. Tuy hắn bây giờ trông chật vật như thế, nhưng trong ánh mắt dường như đang phát ra ánh sáng.
Frost nói rất vất vả, giọng nói hắn cực kỳ nghẹn ngào, giống như chỉ trong chốc lát nữa thôi thanh quản của hắn sẽ bị xé toạc ứa máu: "Ông...muốn...làm gì...với em ấy..."
Thấy Frost cuối cùng cũng phản ứng, nụ cười lại quay về trên mặt lão ta, khiến cho gương mặt béo tròn của lão càng trở nên dễ gần hơn, nhưng khi Tiêu Chỉ nhìn chỉ thấy lạnh hết sống lưng.
Lão ta cười nói: "Ta nhớ hình như người đó là một người Asanasi nhỉ?"
Frost cảnh giác nhìn lão ta, nhưng vẫn không nói gì.
Trong ánh mắt lão ta lóe lên ác ý, nhưng nụ cười lại càng xán lạn hơn: "Nói cậu nghe một bí mật nhé. Tuy người Asanasi được gọi là bất tử, nhưng tuổi thọ trung bình của họ cũng chỉ xấp xỉ 80 tuổi mà thôi, lúc các cậu gặp nhau chắc cậu ta ít nhất cũng phải 20 tuổi rồi nhỉ? Cậu đoán xem bây giờ đã trôi qua bao nhiêu năm rồi? Vậy cậu ta bao tuổi thế?"
Đôi mắt của Frost chợt trừng lớn, bên trong ẩn chứa sự hoảng sợ, cũng có vẻ như không thể tin nổi, và cả sự tuyệt vọng: "Không...ông...đồ lừa đảo..."
Dường như phản ứng của hắn đã khiến lão ta hài lòng, khóe miệng lão ta nhếch lên mỗi lúc một cao hơn, cao đến mức có vẻ hơi dữ tợn. Lão ta giơ tay phải lên không trung, ngoắc tay với các thủ hạ phía sau.
Chỉ trong nháy mắt, một thủ hạ hiểu ý đưa cho ông ta một con dao găm.
Con dao găm kia trắng như tuyết, chẳng biết là dùng chất liệu gì để tạo thành, mà có một loại cảm giác trơn bóng như ngọc. Bên trên giống với quần áo của lão ta, được điêu khắc bằng những hoa văn màu vàng kim rất tỉ mỉ, ngập tràn hơi thở thiêng liêng.
Cùng lúc đó, một số kẻ khác cũng đi về phía Frost đang bị xích sắt khóa chặt đến mức chẳng thể động đậy nổi, rồi vươn tay ấn chặt hắn xuống mặt đất, khiến hắn không nhúc nhích được nữa.
Lão ta thong thả ngồi xuống bên cạnh Frost, vươn tay hất đống quần áo rách nát trên lưng hắn ra, để lộ phần lưng chằng chịt vết thương. Sau đó lão ta nâng tay lên, dùng mũi dao găm sắc bén đâm vào vết thương còn chưa kịp khép miệng: "Cậu ta đã chết rồi, người Asanasi không thể nào sống lâu như vậy đâu..."
Khi dao găm chạm vào lưng, bên trên lóe lên một luồng thánh quang màu vàng rực rỡ. Ánh sáng kia hệt như bàn ủi, làm bỏng cơ thể của xác sống, thậm chí còn bốc ra làn khói khiến da đầu người ta tê rần.
"Hự..." Frost phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng hắn chẳng mấy chốc hắn đã kiềm nó lại, cắn chặt môi, không hề thốt ra tiếng nào.
Dường như lão ta đang rất sung sướng, lão nói tiếp: "Người kia đột nhiên biến mất, chỉ là vì không còn hứng thú với cậu mà thôi. Không còn hứng thú, nên mới bỏ đi để đi tìm những việc thú vị hơn. Người Asanasi đều như thế cả, đối với họ, chuyện này rất bình thường."
Vừa nói, con dao găm trong tay lão ta vẫn không ngừng di chuyển trên lưng Frost, dùng thánh quang khắc vòng tròn ma thuật, khiến cho vết thương đã có dấu hiệu khép miệng lại bị vỡ ra.
Frost cắn răng, nói rất gian nan: "Lừa...đảo..."
Những lão ta cũng chẳng để bụng, lão ta nhắm mắt lại, dường như đang cảm nhận được thứ gì đó: "Để ta xem nào, xem trong đầu cậu còn ẩn giấu thứ gì...Ta hỏi lại lần nữa, trước khi ông ta chết đã để lại thứ gì cho cậu?"
Theo động tác của lão ta, một nguồn năng lượng đi theo vòng tròn ma thuật tiến vào cơ thể Frost để tìm kiếm thứ gì đó trong đầu hắn. Năng lượng trong đầu không ngừng đấu đá nhau, khiến hắn cảm thấy đầu mình đau như muốn vỡ ra.
Vừa nhìn trộm, lão ta vừa dùng lời nói để kích thích, muốn những ký ức mình muốn thấy hiện ra trong đầu Frost.
Nhưng Frost đã quá quen với chuyện này, hắn cố gắng không suy nghĩ gì cả, không để cho lão ta nhìn trộm ký ức mình.
Lão ta mở mắt ra rồi nhíu mày lại, ánh mắt lão chợt lóe lên ánh nhìn không vui: "Nếu không nói, thì ta chỉ đành hủy diệt người Asanasi trong đầu cậu thôi. Dù sao ký ức về cậu ta cũng nhiều như thế, lần nào cũng phải xem qua một lượt, phiền chết đi được."
Vừa dứt lời, ông ta cũng chẳng hề để cho Frost kịp đáp lại, vừa thô bạo vừa dứt khoát bổ sung thêm một nét kết thúc vòng tròn ma thuật.
Sống lưng Frost khẽ run lên, vừa là vì sự đau đớn do bị bỏng thánh quang, cũng là do hắn cảm nhận được ký ức trong đầu mình đang từ từ biến mất. Cảm giác đó khiến hắn sợ hãi, giống như cuối cùng người kia cũng phải rời xa hắn.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ im lặng, không hề xin tha, cũng chẳng kêu đau.
Tiêu Chỉ nhìn thấy đoạn hồi ức này, cậu cảm thấy trong lòng mình có ngọn lửa giận đang cháy hừng hực. Cậu tức giận đập mạnh vào vòng tròn ma thuật màu vàng kim trước mặt mình. Ngay tại giờ khắc này, cậu đã quên mất rằng đây chỉ là một đoạn hồi ức, cũng quên rằng bản thân mình không có cách nào quấy nhiễu đến người trong đó, và cả chuyện mình không thể phá vỡ được rào chắn của vòng tròn ma thuật...
Tiêu Chỉ tức giận đấm vào rào chắn trước mặt, nhưng cậu cũng chẳng cảm nhận được sự đau đớn khi tay đập vào lá chắn cứng rắn, cậu hét lên với lão già trong hình ảnh đó: "Im miệng!! Buông anh ấy ra!! Cái lão già khốn khiếp!!"
Nhưng hình ảnh trước mắt vẫn tiếp diễn, không hề bị quấy nhiễu bởi hành động của Tiêu Chỉ.
Cuối cùng lão già đó cũng rút tay về, mà lúc này sau lưng Frost đã máu me đầm đìa. Lão ta đứng lên, nhận lấy khăn lụa do cấp dưới đưa đến để lau khô tay, còn chẳng thèm nhìn đến người nằm trên đất một cái, mà thong thả đi thẳng ra bên ngoài.
"Dạo này cũng có những tên khác cũng muốn đến xem ký ức của cậu ta, các người giám sát nơi này chặt chẽ một chút. Sau đó thêm một kết cấu phong ấn vào trên vòng tròn ma thuật, vậy thì chỉ có chúng ta mới nắm được phương pháp mở ký ức."
"Vâng."
"Hành động cho cẩn thận vào, kẻo cậu ta biến thành kẻ ngốc..."
Mảnh vỡ ký ức bay ra xa, hình ảnh và giọng nói cũng xa dần.
"Đệt!!" Tiêu Chỉ đấm vào phong ấn, tay cậu đau đớn đến mức chết lặng.
Hóa ra lúc cậu không ở đó, A Sâm đã phải trải qua những chuyện như thế.
Tiêu Chỉ không rõ vòng tròn ma thuật đó thật sự đã phong ấn bao nhiêu ký ức của Frost, cũng chẳng biết chuyện như thế đã xảy ra bao nhiêu lần. Nhưng khi nhớ đến dáng vẻ không nhớ nổi tên cậu của Frost, Tiêu Chỉ đoán, e rằng hơn một nửa đều đã bị phong ấn rồi, chỉ còn lại một vài mảnh vỡ nhỏ mà thôi.
Tiêu Chỉ quay lại nhìn vòng tròn ma thuật ở phía sau, trong đó có rất nhiều mảnh vỡ, phong ấn những chuyện Frost đã trải qua. Mà vòng tròn ma thuật này giống như một bức tường ngăn cách giữa quá khứ và hiện tại của hắn.
Tiêu Chỉ đứng yên tại chỗ, khó mà bình tĩnh được tâm trạng.
Những loại cảm xúc như tức giận, bất lực, nghi hoặc, đau lòng đang chất chồng lên nhau.
Thật ra thì đám người này đang muốn tìm thứ gì trên người Frost?
"Ông ta" là ai?
Có liên quan đến Noah Bae không?
.....
Tiêu Chỉ ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, bây giờ không phải lúc để nghĩ những chuyện đó, tìm người là chuyện quan trọng nhất. Cậu có thể cảm nhận được năng lượng màu xám đang dao động, cũng được cảm giác ấy dẫn đường, vậy có khi nào Frost cũng giống với cậu không?
Chờ cơn giận trong đầu vơi bớt, Tiêu Chỉ lại tiếp tục bước đi, vừa đi theo chỉ dẫn của năng lượng, vừa tìm kiếm tung tích của Frost trong vô vàn mảnh vỡ ký ức.
*
Rất nhiều lần cậu nhìn thấy Frost lướt qua khoảng trống giữa những mảnh vỡ, nhưng những con đường nhỏ màu xám nhiều như mạng nhện chồng chéo lên nhau, đan xen lộn xộn. Nên dù cậu có thấy được, cũng chẳng có cách nào chạy đến ngay.
Cứ như vậy, cậu đã bỏ lỡ Frost thêm vài lần nữa.
Bực bội và bất an cứ tích tụ dần trong lòng, nhưng lại bị Tiêu Chỉ cứng rắn đè nó xuống, cậu vẫn cứ đi trên con đường nhỏ màu xám như trước, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Frost.
Cuối cùng cậu cũng tìm được cơ hội.
Frost đang bước một chân vào mảnh vỡ ký ức đang lấp lánh ở phía trước.
Mảnh vỡ này cách Tiêu Chỉ không xa, nhưng lại nằm ở tầng dưới, còn bị bao quanh bởi những đường xám nhỏ ngoằn ngoèo, nếu muốn qua đó phải đi vòng rất xa.
Tiêu Chỉ ước lượng khoảng cách rồi đột ngao lao người về phía trước, sau đó nhảy mạnh xuống bên dưới.
Mất đi năng lực bay của vong linh, tốc độ rơi xuống nhanh đến mức khiến lòng người ta hoảng hốt.
Nhưng Tiêu Chỉ khá may mắn, nên đã vững vàng đáp ngay trước mảnh ký ức kia. Chưa kịp nghĩ gì nhiều, cậu đã vọt ngay vào hồi ức.
Hình ảnh trong hồi ức vẫn là Hessen, còn là cánh rừng đen như mực thân quen kia, và cả bầu trời màu đen âm u đó. Tuy rằng cậu bước ngay theo sau Frost, nhưng trong tầm nhìn của Tiêu Chỉ đã không còn bóng dáng của hắn nữa.
Cũng chẳng phải lần đầu tiên trải qua tình huống này, nên Tiêu Chỉ bắt đầu tìm kiếm tung tích của Frost trong rừng.
Càng đi, lòng Tiêu Chỉ càng dâng lên cảm giác quen thuộc. Dường như nơi này là Hessen mà cậu thân thuộc nhất, không phải Hessen mà cậu thường xuyên lui tới sau khi trở thành thư ký, mà là Hessen của rất lâu trước đây, nơi mà cậu thường xuyên trốn tránh quái vật để lẻn vào.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, linh cảm của Tiêu Chỉ đã ứng nghiệm.
Ở phía xa xa, Tiêu Chỉ nhìn thấy một cái cây lớn màu trắng đứng sừng sững. Đây chính là cảnh tượng xuất hiện nhiều nhất trong trí nhớ của bọn họ, cũng là nơi duyên phận bắt đầu.
Không cần bất cứ lý do gì, Tiêu Chỉ đã biết rằng Frost chắc chắn sẽ đi đến dưới tàng cây đó.
Giống như cậu lúc này vậy.
Tiêu Chỉ dùng tốc độ nhanh hơn để chạy đến tàng cây lớn màu trắng.
Mất đi phép thuật, cũng chẳng có thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển của vong linh, nên lúc Tiêu Chỉ chạy trong rừng rất loạng choạng, nhưng tốc độ của cậu lại mỗi lúc một nhanh hơn. Bởi vì những chướng ngại vật trên con đường này gần như đã khắc sâu vào tiềm thức của cậu, vậy nên trong vô thức, cậu cũng biết rõ rằng phải đi qua những nơi này như thế nào.
Cuối cùng cũng đến được tàng cây lớn màu trắng.
Mà Tiêu Chỉ cũng gặp được Frost.
Lúc này Frost đang quay lưng về phía Tiêu Chỉ, đi về hướng tàng cây kia. Nhưng lại có một bóng người đang đứng ở nơi đó, gương mặt người đó tinh xảo góc cạnh, dường như mắt mày đều mang theo nét cười, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ, đó chính là – gương mặt vốn có của Tiêu Chỉ.
"Tiêu Chỉ" dưới tàng cây tươi cười nhìn về phía Frost. Tên đó vẫy tay với hắn, ra hiệu cho hắn đi về phía mình.
Nhưng nụ cười của "Tiêu Chỉ" này từ đầu đến cuối chẳng hề thay đổi, giống hệt như đang đeo một chiếc mặt nạ rập khuôn. Nhưng giờ phút này, có vẻ như Frost đã không để ý được đến điều không ổn của người trước mặt nữa rồi, hắn cứ bước từng bước về phía trước, đến gần người kia.
Tiêu Chỉ vội vàng chạy về phía trường, còn hét to: "Đợi đã!!"
Từ trước đến nay cậu chưa từng cười thấy gớm như thế. Có được kinh nghiệm từ chuyện Lance trong hồi ức bị cái giống ôn nào đó thay thế, nên Tiêu Chỉ cảm thấy hơn 50% là cái thứ đang thay thế mình trong hồi ức này chẳng phải loại tốt lành gì.
Mà Frost vẫn cứ đi về phía trước, mắt điếc tai ngơ với lời của cậu. Bây giờ hắn chỉ còn cách "Tiêu Chỉ" vài bước nữa thôi, vậy nên nụ cười dối trá của "Tiêu Chỉ" kia trở nên tươi tắn hơn một chút.
Tiêu Chỉ nảy ra ý tưởng, bèn dùng cái tên quen thuộc nhất của đối phương: "A Sâm!"
Nghe vậy, bước chân của A Sâm dừng lại. Hắn hơi chần chừ, dường như đang muốn quay đầu lại.
Nụ cười của "Tiêu Chỉ" phía trước hơi cứng lại, kẻ kia dùng giọng điệu giống hệt như Tiêu Chỉ để nói: "A Sâm."
Frost vừa thấy thế, động tác quay đầu dừng lại ngay. Hắn tiếp tục đi về phía trước, đi về hướng người đang đứng dưới tàng cây đợi mình.
Tiêu Chỉ cáu rồi đó. Má mày! Thằng hàng nhái này còn biết học đến đâu dùng đến đó luôn đấy! Chó đạo văn sẽ lên thiên đường tại chỗ đấy mày biết không?!
Thấy Frost vẫn không ngừng đi về phía trước, còn cách cái thứ không biết là thứ gì kia càng lúc càng gần. Tiêu Chỉ sờ mặt mình, vội vàng mở giao diện đổi mặt ra, nhưng giao diện đã biến thành màu xám, hoàn toàn không dùng được.
Đúng lúc này, Tiêu Chỉ lại cảm thấy mặt mình có cảm giác hơi kỳ lạ, giống hệt như cảm giác vào mỗi lúc đổi mặt. Cậu vươn tay sờ mặt mình một cái, quả nhiên đường nét trên gương mặt đã khác hẳn với gương mặt ban nãy. Là một nghệ nhân búp bê, nên cậu rất nhạy cảm với những thay đổi này.
Tiêu Chỉ sờ vào vị trí của nốt ruồi lệ ở khóe mắt mình, quả nhiên nơi đó hơi nhô lên, chẳng lẽ đây là hiệu ứng đặc biệt của thế giới hồi ức sao? Chỉ cần nghĩ thôi là đã thay đổi được rồi?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Tiêu Chỉ gọi với theo bóng lưng của Frost: "A Sâm, anh quay lại đây. Chẳng phải anh vẫn luôn tìm em à?"
Ngay lúc này, Frost đột ngột quay đầu lại nhìn người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy, ánh mắt vốn vô hồn của hắn bỗng nhiên hơi rung động.
Tiêu Chỉ vươn tay ra với hắn: "Đến đây."
Frost nghe vậy, bèn đổi hướng bước về phía Tiêu Chỉ.
Ngay khi Tiêu Chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm, con hàng nhái bên kia lại sử dụng giọng điệu giống hệt như cậu: "Đến đây."
Mà lần này, động tác của Frost đã dừng hẳn lại, dường như hắn đang rất nghi ngờ, vì sao người mình muốn tìm lại biến thành hai người rồi? Sau nhiều lần lang thang trong giấc mơ, bây giờ ý thức của hắn đã không còn rõ ràng nữa, giống hệt như đang bị bóng đè.
Tiêu Chỉ cáu thật rồi, cậu tiện tay nhặt một cục đá ném vào hàng nhái: "Cút đi!"
Hàng nhái hét lên rồi ngã xuống.
Sau đó cậu cũng chẳng chờ Frost dùng tư duy chậm chạp của hiện tại để suy nghĩ ra kết quả, Tiêu Chỉ đã bước lên phía trước nắm lấy tay hắn: "A Sâm."
Cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng trong tay, lòng Tiêu Chỉ bình tĩnh trở lại. Cuối cùng cậu cũng tìm được A Sâm rồi.
Frost dùng ánh mắt vừa chăm chú vừa nghiêm túc nhìn người trước mặt mình, như thể đang nhận diện một bảo bối đã mất đi lại tìm được, rồi hắn từ từ nâng tay lên, muốn vuốt ve gương mặt đã xuất hiện trong giấc mơ của mình vô số lần.
Nhưng lúc này, "Tiêu Chỉ" bị một cục đá ném ngã xuống chợt bò dậy khỏi mặt đất.
Là bò thật đấy.
Một tiếng gầm chói tai phát ra từ miệng tên đó, đầu bắt đầu vặn tận 90 độ, tứ chi đột nhiên dài ra, trông cứ như là một con nhện hình người quái dị.
"Khặc...khặc..." Con nhện hình người kinh dị đó há to miệng, lao về phía hai người. Cái miệng đó gần như đã chia đầu nó thành hai nửa.
"Vãi sh*t!" Đây là lần đầu tiên Tiêu Chỉ cảm thấy mặt mình lại gớm ghiếc đến vậy. Cậu nắm chặt lấy tay Frost, vừa quay đầu đã bỏ chạy như điên.
Frost không hề giãy giụa. Hắn không kiềm được mà nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh trong tay mình, chẳng hiểu sao trong đáy lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ muốn buông tay nữa.
Tiêu Chỉ nắm tay Frost chạy xuyên qua khu rừng, bỗng nhiên cậu có cảm giác hoảng hốt khi thời gian chồng chéo lên nhau, giống như ở lúc cách đây rất lâu, bọn họ đã từng chạy trốn khỏi con nhện khổng lồ thế này.
Mặc dù "con nhện" lúc này trông tệ hơn con trước đây, nhưng khu rừng đen nhánh vẫn vậy, hai người vội vã chạy trốn cũng không hề thay đổi. Tiêu Chỉ chạy dọc theo con đường chạy trốn năm đó trong vô thức, mà "con nhện" ở phía sau cũng bị bỏ lại mỗi lúc một xa hơn.
Frost cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình càng lúc càng quen thuộc. Cậu nhìn người đang vội vàng chạy trốn ở trước mặt mình, một cái tên bị chôn sâu dưới đáy lòng bỗng hiện lên.
Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ nghe thấy sau lưng mình vang lên một tiếng.... "Tiểu...Thất...."
Tiêu Chỉ ngạc nhiên quay đầu lại, đối diện với đôi mắt bạch kim của Frost. Trong đôi mắt ấy, cậu có thể nhìn rõ vẻ mặt của mình lúc này.
Đôi mắt của Frost dán chặt vào Tiêu Chỉ, dường như muốn khắc sâu khuôn mặt cậu vào tim mình: "Em là Tiểu Thất phải không?"
Tuy đó là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của hắn lại chắc nịch.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra cái tên như cách mây mù ấy rồi.
- ------------Hết chương 58-------------